+,21thang12
Lý Thừa Bái không dám đem quyển trục đến trước mặt Đế Hậu, một đường mặt ủ mày ê mang về Đông Cung. Vừa mới thay quần áo xong, cung nhân liền báo Nhiễm lệnh công cầu kiến.
Thái tử được Hoàng đế nuông chiều không ai không biết. Do đó, Trung Thư lệnh Nhiễm Huấn ở bên Thái tử kiêm chức Tả Thứ tử*. Nhiễm Huấn tài học hơn người, lại chấp chính nhiều năm, rất được tín nhiệm, là người vô cùng thích hợp để dạy dỗ Thái tử. Chỉ là Lý Thừa Bái nghĩ đến Nhiễm Huấn thân làm tiến sĩ cho rằng ông là một kẻ cổ hủ, nên luôn trộm gọi ông là "kẻ gàn dở". Từ khi ông đảm nhiệm chức Tả Thứ tử, mỗi lần gặp Thái Tử luôn có lời khuyên nhủ khiến Lý Thừa Bái tránh né ông.
Tả Thứ tử* thời nhà Hán là loại quan hầu cận của hoàng tử, thời Nam Bắc triều gọi là Trung thư. Không được sử dụng vào cuối nhà Thanh.
Tuy nhiên, vì Hoàng đế rất tán thưởng thư pháp của Nhiễm Huấn nên lần này Lý Thừa Bái vô cùng hoan nghênh ông.
Sau một hồi kiên nhẫn lắng nghe những lời khuyên bảo của Nhiễm Huấn, Lý Thừa Bái lấy quyển trục ra hỏi ông có viết được giống vậy hay không.
Nhiễm Huấn nhận lấy bảng chữ mẫu nhìn kỹ, nói với Lý Thừa Bái: "Xin điện hạ thứ lỗi, e rằng lão thần không thể giúp được."
"Ngươi không thể viết được như vậy? Ngươi là thư gia nổi tiếng đó!" Lý Thừa Bái bất mãn, mở miệng chỉ trích ông.
"Điện hạ, nếu lão thần không nhìn lầm thì đây là thư pháp của Hàn Thị lang. Thư pháp của Hàn Thị lang rất độc đáo, còn có phong cách riêng. Năm đó ở kinh thành được gọi là "Hàn thể", độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước." Nhiễm Huấn càng nói càng say mê, "Thần nhớ rõ thư pháp của Hàn Thị Lang khi còn ở kinh có nét mảnh, tuy rằng nét trong bản chữ mẫu này vẫn rất có thần nhưng cứng cáp mộc mạc hơn mấy phần, lực bút kiềm chế lại càng thêm tao nhã. Bản chữ mẫu này có lẽ được viết sau khi ông ấy rời kinh? Không ngờ sau khi Hàn Thị lang bị giáng chức vẫn siêng học hỏi và luyện thư pháp, thực sự rất đáng khen ngợi..."
"Nói đi nói lại, ngươi không viết giống như vậy được sao?" Lý Thừa Bái bực bội gãi đầu, "Ta đã hứa sẽ trả cho ai đó một bản y chang rồi. Ôi, phiền chết mất thôi!"
Thấy Thái tử nôn nóng như thế, Nhiễm Huấn ung dung vuốt râu nói: " Thần tuy không thể viết giống vậy, nhưng thần biết cách khôi phục nguyên trạng quyển trục này."
"Thật sao?" Lý Thừa Bái vui mừng hỏi.
"Thần không dám lừa gạt điện hạ," Nhiễm Huấn cười nói, "Thần tuy không biết điện hạ lấy nó từ đâu, nhưng thư pháp của Hàn Thị Lang có thể nói vô cùng tuyệt diệu, tổn hại như thế này thực sự đáng tiếc. Thần nguyện tận lực sửa lại quyển trục để thư pháp của Hàn Thị lang có thể lưu truyền hậu thế."
"Thật quá tốt!" Lý Thừa Bái vui mừng vỗ tay.
"Nhưng," Nhiễm Huấn nói, "Điện hạ gần đây quá bướng bỉnh, bệ hạ rất lo lắng..."
"Ta biết, ta biết," Lý Thừa Bái vui mừng liền qua quít đôi câu, "Từ mai ta sẽ chăm chỉ học, được chưa?"
Khi Khởi Tố nhận lại quyển trục từ Lý Thừa Bái, nàng phát hiện quyển trục đã được nối lại với nhau bằng lụa trắng, ngoại trừ một vết nứt mờ ở giữa thì không còn dấu vết hư hại nào.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Khởi Tố, Lý Thừa Bái đắc ý rung đùi nói: "Thế nào, ta nói được làm được, không có dối gạt ngươi đâu ha."
"Đa tạ, đa tạ điện hạ." Khởi Tố kích động đến nói năng lộn xộn.
"Không cần cảm tạ," Lý Thừa Bái đắc ý nói, "Nhưng nếu ngươi kiên trì muốn trả ơn, ta liền miễn cưỡng nhận vậy. Ôi, ngươi không biết đâu, vì muốn nhờ "đồ gàn dở" kia sửa giùm bổn Thái tử đã phải đọc rất nhiều sách."
"Nô tỳ...không biết nên tạ lễ bằng thứ gì." Khởi Tố xấu hổ nói.
Lý Thừa Bái nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Đơn giản thôi, chơi với ta là được."
"Nô tỳ..." Khởi Tố cắn môi nói, "trong cung có rất nhiều người có thể chơi cùng điện hạ."
"Không giống," Lý Thừa Bái ngang nhiên nằm lên giường nói, "họ chỉ là cung nữ."
"Nô tỳ cũng là cung nữ."
Lý Thừa Bái dường như không nghe thấy, hắn gối đầu lên tay nói: "Mẫu hậu kêu ta coi ngươi như muội muội mà đối đãi. Xem như bổn Thái tử đành chịu thiệt, tuy ngươi trông có chút bình thường, ta miễn cưỡng nhận ngươi là muội muội vậy."
Khởi Tố thì thào nói: "Nô tỳ ngu dốt, e sẽ làm điện hạ mất vui."
Lý Thừa Bái liếc xéo nàng sau đó quay đầu nói: "Nhìn ngươi thật ngốc. Nhưng...ta dù sao cũng không có huynh đệ tỷ muội. Ngươi cũng xem như có thể tạm chấp nhận được."
Khởi Tố không nói gì, chỉ yên lặng cất quyển trục.
Lý Thừa Bái thấy nàng không nói lời nào, cho là nàng không vui: "Được, được rồi, về sau ta không nói ngươi ngốc nữa, được chưa?"
"Nô tỳ rất ngốc..."
"Được rồi, ta đã nói sẽ không mắng ngươi ngốc, lại đây nói chuyện với ta đi." Lý Thừa Bái mang dáng vẻ Thái tử ra lệnh.
Khởi Tố đành đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lý Thừa Bái nhìn lên trần nhà nói: "Ngươi biết không? Thật ra, ta có hai ca ca. Đại ca ca trước khi ta sinh ra đã qua đời, ta chưa từng gặp qua. Một ca ca khác do Thục phi sinh ra. Trước kia tuy rằng không quá thân thiết, nhưng một năm ít cũng phải gặp vài lần, hai năm trước phụ hoàng phái huynh ấy đi Bắc Phủ, ta liền không gặp huynh ấy nữa. Ngươi có biết Bắc Phủ không?"
Khởi Tố gật đầu: "Nô tỳ biết, là đất Long Hưng."
Thỉnh thoảng, người trong cung vẫn thường nhắc đến vị hoàng tử do thϊếp thất sinh ra này. Khởi Tố biết vị hoàng tử đó được phong là Tấn vương, giữ chức Đô Đốc.
Bắc phủ là vùng đất giàu có của quốc triều, những năm gần đây Hoàng đế lại có ý dụng binh với Bắc Địch nên nơi này liền trở nên quan trọng. Vì thế, Hoàng đế đã đem một nhi tử phong đến đây để có thể khống chế phương Bắc. Ban đầu vốn chỉ quản lý từ xa, khi Tấn vương vừa tròn mười hai tuổi thì liền cùng các đại thần do Hoàng đế chọn đi đến Bắc phủ nhậm chức.
Khởi Tố ngơ ngẩn nhìn Lý Thừa Bái, không biết nên nói gì. Trong nhà, nàng là nữ nhi duy nhất cũng chưa từng rời khỏi mẫu thân dù chỉ chốc lát. Phụ thân lúc không bận công vụ cũng luôn sẵn lòng cùng nàng chơi đùa. Hoàng đế và Hoàng hậu tuy sủng ái Thái tử, vướng vào những chuyện như này cũng không có bao nhiêu thời gian có thể ở cùng Thái tử. Khởi Tố lúc này chợt có chút đồng tình với Thái tử, tuy hắn là thiên chi kiêu tử nhưng kỳ thực rất cô đơn. Nghĩ đến đây, mọi sự thô lỗ của hắn trước kia nàng cũng không để trong lòng nữa.
"Thật ra, nô tỳ cũng giống như người," nàng khẽ nói, "Nô tỳ không có huynh đệ tỷ muội. Những người thúc bá vì phụ thân bị biếm cũng đã quay lưng, nhiều năm không được tấn chức, cũng không muốn cùng chúng ta lui tới. Các biểu huynh, biểu tỷ nhà cữu cữu thực ra rất tốt, nhưng nô tỳ không may mắn được ở lâu với bọn họ. Chẳng qua...nô tỳ sao xứng cùng điện hạ đánh đồng..."
Nàng quay đầu lại, phát hiện Lý Thừa Bái đã ngủ say trên giường rồi.
Khởi Tố khẽ thở dài, đắp chăn bông cho hắn, sau đó yên lặng canh giữ ở bên giường. Một hồi, cơn mệt mỏi ấp đến, nàng ngủ quên lúc nào không hay.
Lý Thừa Bái tỉnh dậy, thấy Khởi Tố cuộn mình ở bên chân hắn hệt như một chú mèo con, liền cười lớn gọi nàng tỉnh: "Dậy đi!"
Khởi Tố tỉnh lại mới nhận ra mình đã ngủ say trước mặt Thái tử, đây là chuyện rất vô lễ. Nàng vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thái tử thứ tội."
Lý Thừa Bái bối rối: "Tha tội gì? Ngươi đã làm gì?"
Khởi Tố lúng túng: "Nô tỳ...nô tỳ..."
Lý Thừa Bái vỗ tay cười lớn: "Chính ngươi cũng không biết bản thân làm sai cái gì, ta tha cho tội gì chứ? Đứng lên đi."
Hắn kéo Khởi Tố dậy.
Khởi Tố đứng dậy đi theo sau Lý Thừa Bái. Lý Thừa Bái đi vòng quanh phòng hai lần xong chợt nhíu mày: "Hỏng rồi, ta là trộm tới tìm ngươi, không nghĩ tới ở đây ngủ lâu như vậy. Hiện tại trong cung nhất định tìm ta khắp nơi. Mẫu hậu mà biết lại gọi ta đến mắng một trận."
Khởi Tố cũng lo lắng thay hắn: "Vậy làm sao bây giờ?"
Lý Thừa Bái thật ra cũng không quan tâm lắm: "Ta tìm chỗ nấp một lát. Đến lúc mặt trời lặn mà họ vẫn không tìm ra ta, mẫu hậu nhất định sẽ lo lắng. Sau đó ta lại xuất hiện, mẫu hậu chắc sẽ chỉ biết ôm ta khóc, không còn nghĩ đến muốn mắng ta nữa."
Khởi Tố không tán đồng với cái chủ ý này của hắn, nhưng lại không dám bác bỏ.
Lý Thừa Bái cảm thấy ý tưởng này vô cùng tuyệt diệu, hắn cầm tay Khởi Tố, "Đi, ta mang ngươi đi một chỗ, đảm bảo bọn họ tìm không ra."