A Hổ mê man được người ta vuốt ve, hai mắt nhắm lại, mơ hồ cảm thấy người trên thân đi xuống, trong chốc lát đổi thành một cơ thể nặng nề áp lên. Y rốt cuộc cũng mở mắt, nhìn Tây Hoa hóa ra nguyên hình đè lên người mình, dường như xem y là con mồi mà nhe răng cắn lung tung. Đầu tiên thè lưỡi liếʍ láp khuôn mặt A Hổ, lại ở chỗ cổ y cọ xát, làm y nhớ tới tiểu đệ trước đây cũng như vậy cọ cọ người mình, gợi lên cảm giác gia đình tương thân tương ái, nên cứ để yên cho hắn liếʍ. Nhưng cái tên lưu manh trên người rất nhanh phá vỡ cảnh tượng ấm áp này, cái đầu báo lui xuống, thẳng hướng háng y chui vào, A Hổ có chút khó chịu vẫy đuôi, động dục à? Rõ ràng sắp đến hè, cây bông ngoài động đã khai hoa, tên này cứ cố tình không nhận thức được mình là đực hay cái sao? Mà y cũng có phát ra mùi hấp dẫn giống đực đâu, xem ra người này không chịu bỏ cuộc rồi. Tình cảm phát sinh cứ bám lấy y, nghe Lam Mặc nói, giống như mưa dầm thấm lâu, nhưng mà y chỉ muốn cùng hắn làm huynh đệ, chứ không phải mỗi ngày đều ngớ ngẩn lên giường với hắn.
Tây Hoa hiển nhiên không muốn cho A Hổ cơ hội phản kháng, bắt đầu hướng bộ phận chủ chốt công kích, duỗi lưỡi liếʍ láp tính khí cùng hai tiểu cầu, hơi thở nóng bỏng phả tại khố hạ, thứ kia vốn không chịu nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngượng ngùng cương lên, bị đầu lưỡi nhanh chóng cuốn lấy, lưỡi nhám* trượt lên chỗ mẫn cảm, có chút đau, song không phải không chịu được.
(*lưỡi động vật họ mèo rất nhám, vì có những gai móc, khiến chúng có thể gặm sạch thịt dính sát xương)
A Hổ cảm thấy đây thật sự là đối y khiêu chiến, hiện tại bản thân chỉ tỉnh táo hơn lúc hôn mê một chút, đúng là không thích hợp để khuyên bảo sắc báo tϊиɧ ŧяùиɠ ngập não kia, trước tiên vẫn nên ngưng lại tình huống này. A Hổ đạp chân nhích lên trước muốn đem mình từ dưới thân báo tinh thoát ra, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện được ý đồ của y, chi trước đè lại thắt lưng y, toàn thân ép xuống mặt giường, khiến cho A Hổ không thể động đậy.
Mà cái lưỡi đang ngọ nguậy trong cơ thể thật không dễ đối phó, nơi nào nó cũng trượt qua, trái phải liếʍ lộng. Bây giờ A Hổ thực sự tin rằng trên đời có đầu lưỡi linh hoạt như vậy, lần trước đi dạo cùng tam vương gia chứng kiến cảnh một nghệ nhân dùng lưỡi để thắt cuống quả anh đào, đã khiến y ngạc nhiên không thôi. Song cái lưỡi này không cấp cho y thời gian rảnh suy nghĩ nhiều thế, giống như một con rắn nhỏ đang chui vào mông y, hận không thể ở bên trong khuấy đảo toàn bộ. Có khi giãn tiểu huyệt đến đau nhức như muốn rách ra, có khi lại trượt xuống an ủi tiểu bạch hổ đang rỉ nước. Tất cả động tác này hợp lại biến A Hổ thành một lão hổ hồng nhạt, nhưng do lông dày che không thấy thôi. Mà cơ thể mẫn cảm đến nỗi không tiếp nhận được, dù là hình dạng, nhiệt độ, tính co giãn, y đều cảm nhận rõ chúng tựa hồ muốn xuyên qua da thịt mình để liếʍ tới tận nội tạng, khiến y sởn hết cả da gà, chỉ có thể nổi lên ý tưởng, hung hăng kẹp chết cái thứ đang tác oai tác quái ở hậu huyệt đi, dám giày vo y như thế.
Báo tinh nhiệt tình kiên trì một hồi âu yếm hậu huyệt và tính khí của A Hổ, trước sau đều chiếu cố chu toàn, đùa bỡn đến mức y không thể không ngừng run rẩy, phát ra tiếng rên không rõ là thích thú hay khổ sở, ánh mắt đăm đăm trừng cái tên đang đè nặng cộng giở trò trên người, nhưng không có chút sức nào để cạp hắn. Thật lâu về sau, khi báo tinh lại một lần nữa duỗi đầu lưỡi liếʍ lên hậu huyệt ướŧ áŧ, rồi mυ'ŧ mυ'ŧ tiểu bạch hổ, A Hổ rốt cuộc ô ô hừ hừ không nhịn nổi nữa mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn ra. Báo tinh chẳng nề hà đối với tính khí liên tục bắn tinh kia liếʍ láp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mãi đến khi A Hổ cao trào xong đầu óc trống rỗng uể oải nằm bẹp xuống giường, cả người không chút sức lực, thậm chí cái đuôi cũng không nguyện vẫy.
Tây Hoa xem xét thân thể A Hổ, tính khí phía trước đã rũ xuống, còn hậu huyệt phấn nộn theo hô hấp của y hé ra hợp lại, phảng phất như cái miệng nhỏ nhắn muốn ăn cái gì đó, hắn âm thầm đối chính mình nói: ‘Nhẫn, phải nhẫn, đại sự quan trọng hơn.’ Báo tinh thật sự không khống chế được cong người liếʍ liếʍ du͙© vọиɠ đang bừng bừng phấn chấn của mình hai cái, rồi niệm chú biến về lại hình người.
Tây Hoa lấy bảo châu đặt ở lòng bàn tay, không để ý tới A Hổ có chút thất thần buông mắt nhìn mình, nâng lên một chân y, khiến hậu huyệt lộ rõ, một tay quết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn đọng trên mặt giường rồi chọc vào, mà huyệt khẩu sau khi được đầu lưỡi ráp nhám khuếch trương lại dễ dàng để ba ngón tay xâm nhập. Báo tinh kiên nhẫn đem càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y vào chính cơ thể y, A Hổ khó chịu vô cùng, cho dù muốn bôi trơn thì không cần lúc nào cũng dùng dịch của y đi, báo tinh có nhiều bảo bối như vậy, thế mà thứ cần dùng lại không có sao? Lần trước cũng vậy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y bôi loạn lên cái mông y, rất tục tịu, rất hạ lưu, rất… đáng giận! A Hổ thật sự không nhịn được nữa, chân sau đạp báo tinh một cái.
Báo tinh kiên trì đem càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào càng sâu, trấn an nói: “Hổ Nhi ngoan, ngươi nhịn một chút, bảo châu của ta có điểm đặc biệt, muốn đưa vào trong cơ thể ngươi, thì ngươi phải nghe lời ta, thực hiện kỹ từng bước.” Dứt lời liền bắt đầu đút bảo châu kia vào tiểu huyệt.
Nhìn thấy hạt châu khá lớn lập lòe sáng trên tay hắn, A Hổ cảm giác mình thê thảm rồi, thứ đó nhét vào nhất định sẽ nứt ra mất, không quan tâm đã đáp ứng hắn cái chi nữa, thân thể theo bản năng muốn giãy thoát khỏi tay người nọ, nếu không hắn chắc chắn sẽ dập mông y đến nở hoa luôn. Nhưng chân trước không biết từ lúc nào đã bị trói chặt, chân sau lại bị người ta giữ trong tay, chỉ có thể để hắn cưỡng chế nhét hạt châu kia vào, vậy mà không cảm thấy giãn nứt hay tương tự, bảo châu giống như một vật sống bình thường, chui vào chỉ hơi đau một chút, nó hình như có thể tự điều chỉnh kích thước theo vách tràng hướng trong cơ thể nhập vào, A Hổ nhất thời bị xúc cảm có thứ di chuyển trong người dọa đến cứng đờ. Báo tinh vừa nhét hạt châu vào xong, tức khắc trở lại nguyên hình, côn ŧᏂịŧ cương cứng dưới thân nhịn không nổi nữa hung hăng cắm vào, A Hổ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong nháy mắt một mảng tối đen ập đến, bảo châu chưa gây hại với y, mà đồ nghiệt căn kia thiếu chút nữa đánh bay nửa cái mạng y rồi.
Rốt cuộc Tây Hoa cũng rút lại sợi dây trói, A Hổ lắc lắc hai chân trước cứng đờ nhích nửa thân trên của mình lên một chút, người phía sau thật ra không nhúc nhích, vẫn chờ y thích ứng dần. A Hổ nhấc người dậy nâng theo cả báo tinh trên mình, nghĩ muốn bước về trước thoát khỏi nghiệt căn đáng ghét đang cắm trong hậu huyệt, hắn chờ y đứng lên, liền ôm lấy thắt lưng y bắt đầu điên cuồng trừu sáp, thời điểm vừa rồi phải an ủi A Hổ thiếu chút nữa nghẹn chết hắn.
Hai đùi A Hổ run run vì bị báo tinh không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cảm thấy côn ŧᏂịŧ hắn ở dạng thú thô to hơn nhiều so với dạng người, lấp tiểu huyệt tới trướng đầy, nhưng không rõ hậu huyệt của y có phải trời sinh hợp làm việc này hay không, tình cảnh thê thảm mà y nghĩ thật sự không có xảy ra, hình như không bị giãn nứt, mặc dù cự vật cương cứng kia rất khủng bố. Ở hình người không thể đạt tới tốc độ như này, cũng không thể đạt tới độ sâu như này, muốn tránh thoát, lại bị côn ŧᏂịŧ dã man phòng ngừa mẫu thú giãy dụa mà tàn bạo dập liên hồi. A Hổ không chút nghi ngờ rằng y sẽ bị nó chọc thủng vách tràng phá bụng mà chết, chỉ là vẫn không cam lòng phẫn nộ gào thét, nên cả sơn động vang vọng tiếng gầm gừ hung mãnh.
Tinh thần Tây Hoa dường như càng lúc càng tỉnh táo, tiểu hổ nương dưới thân hiển nhiên không phải là giống cái nhu nhược ẻo lả chịu không nổi chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bị công kích còn muốn phản kháng, chính vì y không thể thoát khỏi quyền điều khiển của hắn, nên thật sự thỏa mãn tính chinh phục mạnh mẽ của giống đực. Dứt bỏ cố kỵ trong lòng, tận lực ra vào cái mông của người dưới thân, thỉnh thoảng rống hai tiếng như chê trách y không thể phối hợp với tốc độ của mình. Thú tính từ đáy lòng hoàn toàn bộc phát, khi chìm trong tình ái mà không chút kiêng dè, càng tùy ý làm bậy thì càng thỏa mãn du͙© vọиɠ đang hừng hực lửa nóng.
A Hổ cảm thấy báo tinh ở phía sau gia tăng thế tiến công, giống như một quyền đánh thẳng vào nội tạng, hạt châu trong cơ thể vì dịch trơn mà càng tiến nhập sâu thêm, y chưa từng nghĩ rằng có kiểu tra tấn người như vậy. Khoảng thời gian đủ để uống một chén trà trôi qua, đau đớn tựa hồ không thể chịu được có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều, báo tinh vẫn liều mạng đẩy nhanh tốc độ, bắp thịt tứ chi căng thẳng, lại bị cỗ lực lượng phía sau va chạm đến mức muốn rơi ra khỏi giường, chân trước mặc dù cật lực bám trụ ở mặt giường nhưng vẫn bị va chạm không ngừng khiến trượt về phía trước, dần dần bị đẩy tới cách mép giường không còn khoảng cách nào nữa, y không chút nghi ngờ chẳng mấy chốc cả hai đều chúi đầu xuống đất, côn ŧᏂịŧ báo tinh thật sự muốn đem y xé rách, khi đó chắc chắn khó coi muốn chết, căng thẳng toàn thân lại nổi lên.
Báo tinh cũng để ý rằng hậu huyệt hình như càng lúc càng ép chặt, tuy rằng bị kẹp thật là thoải mái, nhưng trừ bỏ kɧoáı ©ảʍ dữ dội làm cho A Hổ sợ run còn có nguyên nhân khác, y tựa hồ bị phân tâm…… Báo tinh chú ý A Hổ đối với mép giường một bộ biểu tình thấy chết không sờn, thân sau cố gắng muốn ngồi xuống, chân trước liều mạng bám chặt vào mặt giường, hắn tức khắc hiểu được là y sợ bị ngã. Tây Hoa ngừng lại động tác, trong lòng cười thầm, cảm thấy A Hổ yên lặng gắng sức như vậy thật sự rất đáng yêu. Nhưng sau khi dừng lại, hắn cảm nhận được toàn thân A Hổ run liên hồi, mà không ngờ tiết tấu run rẩy của y ảnh hưởng đến côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình, dù hắn nghĩ vậy cũng rất tình thú, có điều không nên bắt nạt người quá đáng.
Vì thế đại báo cắn vào cái cổ hắn yêu thích, khống chế lực đạo, không có cắn mạnh nhưng không bỏ qua việc ép hàm chặt, A Hổ nhất thời càng cứng ngắc hơn, run rẩy càng thêm kịch liệt, thậm chí chân sau cũng không vững được mà co rút nhấc lên. Báo tinh bắt đầu lùi, nơi giao hợp giữa hắn và y gắn liền chưa thể tách ra giúp y chậm rãi lùi theo. Mãi đến khi chân sau rơi khỏi mép giường, trở thành kiểu nửa thân trên bám trên giường, nửa thân dưới đặt dưới đất, báo tinh mới buông lỏng hàm, yên tâm khôi phục lại động tác giao hợp với A Hổ.
Tâm trạng A Hổ mới vừa ổn định, lại phải theo tốc độ của báo tinh mà nẩy lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hô hấp cũng càng thêm dồn dập. Tư thế hiện giờ thật sự tiện cho động tác của hắn, thế tiến công càng thêm cấp bách. A Hổ đặt mình trong đó, tuy không muốn chấp nhận rằng hậu huyệt vì bị ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ dục tiên dục tử, nhưng khi quay đầu nhìn thì bị vẻ mặt báo tinh si mê cuốn hút, nghe thấy du͙© vọиɠ nóng bỏng từ hơi thở của hắn, tính khí kia liền bán đứng chủ nhân mà cương lên. Bởi vì động tác của báo tinh khiến hai khỏa tinh hoàn không ngừng đập vào mông A Hổ, phân thân phía trước cọ xát mép giường, không thể hảo hảo an ủi, kɧoáı ©ảʍ thi thoảng như điện xẹt qua toàn thân, càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ y phấn chấn bừng bừng, tiểu bạch hổ dù không có người vỗ về vẫn cương cứng, chỉ hận không thể một phen vuốt ve phóng thích du͙© vọиɠ.
Tây Hoa phát hiện A Hổ đã hứng tình, hậu huyệt theo quy luật sẽ kẹp chặt gậy thịt của hắn, âm thanh nức nở phát ra chẳng rõ có phải vì du͙© vọиɠ không phát tiết được mà phẫn nộ hay không, vẻ mặt vừa cuồng dã vừa phóng đãng, ngẫu nhiên liếc hắn một cái như muốn nói du͙© vọиɠ bất mãn, thực sự là một bộ dáng da^ʍ dãng trụy lạc. Hắn không biết phận đời may mắn cỡ nào mới kiếm được bảo bối thế này, không chỉ hợp khẩu vị, thân thể y cũng không hề bất hòa với ý hắn, tựa hồ trời sinh y ra để phục vụ cho du͙© vọиɠ của hắn.
Tại sâu trong cơ thể thay đổi góc độ đâm chọc, khống chế lực đạo và tốc độ, tìm kiếm địa phương khiến A Hổ phát cuồng, cuối cùng kết luận y thích bị thô bạo, hắn càng mạnh bạo thì y càng hưng phấn. Hậu huyệt A Hổ bị nghiệt căn của báo tinh lấp đầy cũng tự động phân bố dịch ruột non, thậm chí vì hai người va chạm quá nhiều, chất lỏng da^ʍ mĩ màu trắng ngà bắt đầu chảy ra thấm ướt lông mao chân sau A Hổ. Phân thân phía trước không ngừng cọ xát với mép giường, kɧoáı ©ảʍ khiến cho thứ kia không biết liêm sỉ rỉ nước chảy xuống, tích một bãi trên mặt đất. Báo tinh nghiêng đầu ngắm nơi giao hợp của hai người, vẫn không ngừng động tác dưới thân, cười đùa: “Hổ Nhi ngoan, ngươi bị làm thật ẩm ướt, nghe nói kỹ viện dưới núi có Tôn Hoa Nương khi làʍ t̠ìиɦ thích thú đến mức không khống chế nổi mà ướt mèm, chi bằng lần sau chúng ta đi nhìn thử xem rốt cuộc là nàng hay ngươi ướt hơn? Ngươi nói ta có thể thao ngươi tới bắn ra được không nhỉ?”
A Hổ nghe lời nói hạ lưu của hắn đỏ bừng cả mặt, tuy rằng bị lông mao che không thấy, nhưng hai mắt lại nhắm chặt, cố ý không xem bộ dáng hai người phóng đãng là có tồn tại, lỗ hậu cũng gắt gao co rút, thầm mắng trong lòng: ‘Kẹp chết ngươi đi, đồ vô liêm sỉ.’
Báo tinh dùng thú tính để làm tăng tình thú, hai người mưa gió một hồi lâu, A Hổ thân thể cường kiện, mấy lần bị gây sức ép tới sắp hôn mê mà vẫn không thể ngất xỉu được. Mãi báo tinh mới chịu phát tiết, y chỉ cảm thấy cái nghiệt căn kia lại trướng lớn một vòng, một cỗ chất lỏng đậm đặc nóng bỏng bắn thẳng lên tràng bích, mà phía ngoài bị lấp kín không chảy ra được, đem bụng y phun đến trướng đầy tưởng chừng như sắp vỡ. Thời gian bắn tinh dài làm cho A Hổ thống khổ muốn chết, rốt cuộc mới chấm dứt. Chờ báo tinh cảm thấy mỹ mãn rút hung khí phía dưới ra, y cuối cùng không chịu nổi nữa mà ngã bẹp xuống đất.
Tây Hoa biến về lại hình người, dễ dàng bế lão hổ nặng cᏂị©Ꮒ nằm lên giường, A Hổ thất thần thở hổn hển, báo tinh nâng chân sau của y, nhìn vùng bụng phát ra ánh sáng ôn hòa, cuối cùng tắt ngấm, biết là bảo châu đã hấp thu xong tinh khí mà hòa nhập hoàn toàn với cơ thể y, khóe miệng không khỏi lộ ra cái điệu cười thật lớn. A Hổ khó khăn ổn định hơi thở, thấy người nọ nhìn thân dưới của mình cười quỷ dị, không cần nghĩ cũng biết nơi đó hỗn độn thế nào, ngay cả cửa huyệt cũng chưa khép lại được, một lượng lớn chất lỏng nồng đặc theo nhịp hô hấp chảy ra ngoài, thật là một bộ dáng da^ʍ tiện, không khỏi đạp đạp chân sau muốn thoát khỏi tay người nọ.
Báo tinh thấy A Hổ trừng mắt nhìn mình thì thản nhiên cười, mà nụ cười rực rỡ ánh hào quang kia mém nữa chiếu mù mắt hổ, y âm thầm oán giận: ‘Không phải là tướng mạo của con người mà, sao cái tên so với tiên tử còn đẹp hơn thế kia lại có thể đem mình làm đến cả người đau nhức thế này, rốt cuộc là cái thể loại gì thế hả!!!’
Báo tinh thấy phân thân còn bán cương của y, nghĩ nghĩ, nằm ngang người từ phía sau vòng tay qua nắm lấy tiểu bạch hổ, thoạt nhìn tựa như một bức tranh nhân hổ tình thâm có vị mỹ nhân lõa thể ôm lão hổ. Nửa chống người từ sau an ủi tính khí kia, cao thấp vuốt ve, miệng nói lời an ủi: “Tới, Hổ Nhi ngoan, theo ta, nhẫn nhịn rất tổn hại sức khỏe.”
Bị đối đãi như đứa nhỏ làm A Hổ càng thêm ngượng ngùng, đầu hổ xoay chuyển nửa đặt lên phần cổ mảnh khảnh của người kia, há miệng hàm vào, cổ người trong miệng đại hổ thực sự không đáng nhắc tới, chỉ cần hơi dùng lực liền lập tức đứt đôi. Mà người bị ngậm cổ kia không tránh, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi, dưới tay vẫn không ngừng vuốt ve phân thân y, còn cười đùa: “Vật nhỏ này thật sự rất có tinh thần a.”