Báo tinh nằm trên ngọc đài ôm tới bốn, năm con bạch hổ bằng trúc giả làm vợ của mình lăn qua lăn lại, kỳ thật đây chính là mấy cái gối đầu được chạm rỗng thành hình hổ, báo tinh chảy nước miếng lơ đễnh cắn trúc phu nhân một cái, não bổ nhớ lại khoảng thời gian trước đây của mình, vù vù ~~~ từ lúc tu luyện hoàn thiện đến giờ đã được khoảng hai, ba năm rồi, mà trong những năm đó mình đều bận rộn. Đánh nhau tranh giành địa bàn xong mới nhớ tới vấn đề mình vẫn còn là trai tân, đáng xấu hổ quá đi ~~~
Mấy viên dạ minh châu được treo trên tơ vàng đột nhiên lay động, sau đó từ vách đá vươn ra một cái nhánh rễ màu trắng, gõ gõ không ngừng làm phiền con báo đang quay cuồng, một nam tử thanh tú hiện ra: “Hàng xóm mới, ngươi động dục à?” Cũng không đợi trả lời mà nói luôn: “Lúc trước xà tinh ở đây lột da cũng ầm ĩ như thế đó, bất quá ngươi mới bảy mươi sáu năm đã biến thành người, tu luyện trăm năm thì hoàn thiện, ba năm sau đó liền làm sơn chủ, quả là thiên phú dị bẩm. Nghĩ đến sơn chủ hiện tại của núi Côn Lôn chỉ là một thằng nhóc một trăm linh ba tuổi mà thôi, lấy tuổi của ta, cũng đủ để làm ông nội của ngươi rồi. Có điều trước mắt cần nhờ sơn chủ che chở, giữ gìn trật tự trong núi, dù sao ngày ta thăng thiên chẳng còn xa nữa, càng lúc càng không thể bị phiền nhiễu……”
Báo tinh bị lải nhải đến choáng váng: “Câm miệng! Nói ít đi! Bao lâu rồi ngươi không nói chuyện hả lão nhân sâm già?”
Thì ra nhân sâm tinh ngàn năm kia ở trong đất dưới động phủ của báo tinh, hằng ngày đều dựa vào linh khí trong động để tẩm bổ, mỗi lần bế quan thường từ vài năm đến vài chục năm. Ngày hôm đó cảm nhận được mùa xuân ấm áp đã đến, mới vừa tỉnh lại từ một lần tu luyện, thì không thấy con yêu quái lúc trước, lại hoảng sợ vì bị hàng xóm mới chọc phá. Hai người không phải lần đầu quen biết, thời điểm báo tinh tu thành người cũng là lúc nhân sâm tinh nghĩ nên dạy con báo con này mấy phép biến hóa, không ai rõ gia đình của báo tinh ở đâu, nhưng mà hắn vẫn sống rất tốt.
“Lão già, cho ta một nhánh rễ của ngươi.”
“Tại sao? Ngươi có bao giờ dùng đâu.”
“Ta muốn tặng người khác.”
“Người yêu à? Ều, vài năm không gặp, đã lớn tướng vậy rồi, suy nghĩ cũng thay đổi luôn a, là cô nương nhà ai xui xẻo thế? Ta đã gặp qua chưa?”
“Ngươi không đưa ta mau, thừa lời chi vậy.”
Nhân sâm tinh từ bên trên ném xuống một nhánh rễ to bằng cánh tay người: “Xấu xa quá, thấy sắc quên bạn luôn a, khi nào cho ta xem mặt đi…”
Báo tinh lập tức tuyên bố cất giấu kho báu của mình: “Phiền muốn chết! Từ nay trở đi tuyệt đối không được nhìn lén phòng của ta! Nghe lén cũng không được! Đó là vợ của ta, có thể để cho kẻ khác tùy ý nhìn à?!” Dứt lời liền niệm chú cắt đứt thị giác và thính giác trong động phủ, đồng thời khóa cửa ngăn nhân sâm tinh oán giận ở bên ngoài.
Báo tinh nghĩ đến ngày tháng sau này mà bắt đầu quay cuồng trên giường một lần nữa, làm sao lừa – làm sao ăn – làm sao chơi không ít lần. Đột nhiên hắn ngừng lại, vẫn giữ vững tư thế bụng ngửa, miệng hình như đang cắn núʍ ѵú của trúc phu nhân. Bởi vì hắn ngửi thấy ngoài động phủ có mùi máu tươi, chính là của cục cưng của hắn, vội vàng lăn từ trên giường xuống, A Hổ đã phi vào trong động, hơn nữa đùi phải y mềm nhũn ngã vào mặt đất.
Báo tinh nổi giận: ‘Chuyện quái quỷ gì thế này, người đang khỏe mạnh, lúc nãy còn chạy đi vui vẻ, thế quái nào vừa trở về lại bị thương thành như vậy hả?! Thậm chí còn ở trong địa bàn của mình nữa chứ!’
Mà bởi vì vừa nãy A Hổ lo lắng cho tam vương gia nên bị kẻ địch chém phải, không hề nghĩ tới trên kiếm có độc, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng máu cứ chảy không ngừng, còn phải chịu thêm vết thương dài do roi kia của tam vương gia, đồng thời tốn sức cắt đuôi hai cao thủ bám theo, gần như gắng hết phần sức lực cuối cùng mới chạy được đến động của báo tinh, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà ngã xuống đất.
Chỉ thấy trước mắt xoẹt một cái, đã bị báo tinh đang hiện nguyên hình lôi lên giường, mặc dù động tác lỗ mãng nhưng lại nhẹ nhàng đặt y nằm trên đó, còn chưa phản ứng được, báo tinh liền thừa cơ A Hổ chưa kịp bật dậy mà đưa cái đầu to vào giữa hai chân y, nâng một chân của y gác lên vai mình. A Hổ bị báo tinh áp đảo đặt ở dưới thân, một đôi mắt to màu vàng gắt gao quan sát y, khiến y một chút cũng không thể cử động. Mà bởi tư thế quỷ dị hiện tại làm cho A Hổ vốn ngây thơ cũng đỏ ửng mặt, vươn tay đẩy báo tinh trên người mình một cái. Báo tinh lại mở miệng hỏi: “Vì sao bị thương thế này?”
Nhìn báo tinh xụ mặt, A Hổ chỉ biết rằng hắn đang tức giận, đừng hỏi y vì sao sau lớp lông mao mà vẫn nhận ra được nét mặt của hắn, hơn nữa vì sức mạnh đôi bên chênh lệch rất lớn, nên chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến y không thể nhúc nhích. A Hổ cứng đờ, quay đầu đi mới nhỏ giọng trả lời: “Lúc ta trở về thì thấy nhóm người tam vương gia đang bị tập kích.”
Báo tinh ngược lại không hề lay động, giọng nói cũng lạnh thêm âm hai độ: “Ta không nghĩ chỉ bằng việc dùng độc mà dễ dàng khiến ngươi bị thương.”
“Lúc thấy gã tính đâm vương gia ta nhất thời không nghĩ nhiều như vậy.”
Trong lòng báo tinh một tràng ‘con mẹ nó’ chạy như điên, bông sen trắng kia chính thức trở thành kẻ thù của hắn.
A Hổ cảm giác trên người nhẹ đi rất nhiều, vừa quay đầu lại thì phát hiện báo tinh đã thay đổi thành hình người, vẫn còn duy trì tư thế vừa nãy. Liếc mắt nhìn y một cái, không nói tiếng nào mà đưa tay tính kéo quần của y, dọa y nhảy dựng, luống cuống ngăn lại bàn tay muốn giở trò. Mà báo tinh cũng chỉ nhướn mày, tay phải phẩy một phát bất thình thình một cái dây trói không biết làm bằng gì phóng tới cuốn lấy hai tay y kéo lên trên đầu. A Hổ cảm thấy cái tư thế bị người khác đặt dưới thân thật sự quái dị, vì thế bắt đầu giãy dụa và la hét: “Ngươi làm cái gì vậy, buông ra!”
Một tay báo tinh mò đến vuốt vuốt ngực A Hổ trấn định y rồi nói: “Đừng nhúc nhích, ta xem ngươi bị thương thế nào, ngươi còn chưa đền đáp công ơn của ta đâu, giờ thân thể ngươi không thuộc về ngươi, mà thuộc về ta, ta muốn xem thiệt hại của mình ít nhiều ra sao? Cự quậy nữa, gây phiền là ta đánh ngươi đó ~” Dứt lời liền hơi thay đổi tư thế mà nhẹ nhàng tét vào mông y một cái.
Thế là A Hổ cứng đơ người. Báo tinh rất vừa lòng vì người dưới thân đã yên ổn, hai tay bận rộn lột quần người ta xuống, vô cùng sốt ruột, thậm chí còn túm xé nữa, dĩ nhiên là do vô tình mà cố ý tuột hết quần ngoài lẫn quần trong vướng víu. A Hổ cảm thấy thân dưới chợt lạnh, người càng cứng hơn.
Ngay sau đó báo tinh nhìn thấy ở đùi phải của cục cưng có một vết đao chém không ngừng chảy máu, còn có cả một vết roi kéo dài từ phần bụng dưới đến đùi trái, báo tinh đưa tay phải dọc theo đường roi nhẹ nhàng và chầm chập lướt qua, thân thể A Hổ run rẩy, nhìn người nọ, thấy rằng trong mắt người nọ có một tia không vui, mang theo vẻ thương tiếc lẫn giận hờn, và một chút bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vết thương của mình. Y không kìm được mà mở miệng: “Không đau.”
Báo tinh nghe vậy liền ngước mắt trừng y một cái, đứng lên đi đến vách đá lấy thuốc, A Hổ mới phát hiện người này vô ý khỏa thân, thân thể hoàn mỹ tráng kiện như một vị thần, mỗi bước chân đều tỏa ra bá khí áp đảo, y không thể không thừa nhận thừa nhận, từ lúc mình chào đời đến giờ chưa từng gặp qua người nào có thân hình đẹp đến vậy, thậm chí tam vương gia cũng kém xa. Nhìn sau lưng còn chưa đủ, lúc báo tinh cầm thảo dược quay lại đi tới, ánh mắt A Hổ không khỏi bị côn ŧᏂịŧ thô to đang tùy ý đong đưa ở dưới háng đối phương đốt cháy, đến nỗi miên man suy nghĩ rằng phu nhân của báo tinh nhất định rất sung sướиɠ.
Thời điểm mà tâm A Hổ dâng lên đủ loại hâm mộ lẫn ghen tị vì thân thể hoàn mỹ của đối phương, y lại vô thức bị báo tinh dùng tư thế kia đè lại. Sau đó y mới phát hiện ra mình bị người này trần trụi đặt dưới thân, thoạt nhìn càng gần hơn nữa…… Miệng lưỡi tức khắc có chút khô khốc, ánh mắt lại càng không dám hướng thẳng báo tinh.
Báo tinh đưa tay tách hai chân đang khép của A Hổ ra, y không được tự nhiên mà căng thẳng cả người. Hắn giễu cợt: “Sao vậy? Bôi thuốc cho ngươi cũng làm khó ngươi à? Ta còn chưa trách ngươi dám làm hư hỏng đồ của ta đâu.” Vỗ vỗ cái đùi đang co chặt: “Thả lỏng, cơ thể ngươi căng cứng thế này thì bao giờ mới cầm máu được.”
A Hổ thả lỏng cơ đùi mà nhỏ giọng nói: “Ngươi bôi thuốc thôi cần gì phải ép sát vậy.”
Báo tinh nâng hai chân A Hổ nhìn thấy vết thương của y thì nhíu mày, không nói năng gì lại đưa môi hôn lên miệng vết thương. Trong lòng thầm nghĩ: ‘Hiện tại chúng ta đang làm tư thế trên dưới, ta có thể đối ngươi dùng kỵ thừa thức (cưỡi), nhưng loại kỵ thừa thức đó nên chờ thân thể ngươi tốt hơn mới thực hành đi……’ Ờ thì, tính kiên trì của trai tân báo tinh thật kì lạ.
Lúc báo tinh nâng lên đùi phải của A Hổ, nhịp tim y đã thình thịch đến ồn ào, có một người đẹp, người đẹp tóc vàng bóng mượt, cơ thể hoàn mỹ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không chút tỳ vết, vừa nhấc đầu lên là có thể chạm tới, hít thở cũng toàn mùi hương của đối phương, lọn tóc vàng rủ xuống vì cử động của hắn mà lơ đãng cọ trên bả vai, đầṳ ѵú ~~~ ô ~~~ A Hổ cảm giác mình thật sự không thể chịu nổi tình trạng thế này, ánh mắt hắn gắt gao nhìn y chằm chằm, chậm rãi lui người, cúi xuống vươn đầu lưỡi hồng hồng liếʍ lên miệng vết thương một cái, A Hổ cảm thấy như chính con tim của mình mới bị liếʍ phải, quá sức tra tấn y rồi.
Lọn tóc vàng của người nọ từ từ trượt xuống, dừng lại ở bộ phận quan trọng nhất, ý thức được ánh mắt của đối phương chiếu thẳng nơi trọng yếu đó, trái tim A Hổ rốt cuộc bùng nổ, mạnh mẽ rút chân mình lại, muốn nghiêng người che nó đi, báo tinh nhanh tay lẹ mắt một phen chặn lại: “Xấu hổ à?”
Trong lòng A Hổ không ngừng rít gào: ‘Ngươi đang trêu ta sao? Trêu ta à? Trêu ta hả?!’ Nhưng lại không dám nói ra. Lời buộc tội không chứng cứ nói ra sẽ bị chê cười, làm y nghẹn đến nội thương. Hít sâu một hơi: “Sơn chủ, không nên làm vậy. Ta có thể tự mình làm được.”
Báo tinh thấy đối phương nghẹn đến nỗi mặt đỏ bừng không dám đối diện với mình rốt cuộc có chút vui vẻ: “Chúng ta đều là nam nhân, ngươi ra vẻ khó chịu thế làm gì. Vết thương này nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, ta lại không có băng gạc, dùng quần áo của ngươi băng bó thay trừ phi ngươi muốn sau đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trở về, cho dù có biến nguyên hình cũng không liếʍ đến đâu, ta giúp ngươi đơn giản xử lý một chút, đừng lộn xộn. Ngươi quá e thẹn rồi đó.”
Nói xong không đợi A Hổ đáp lời đã biến lại nguyên hình rồi tiếp tục: “Như vậy nhanh hơn, đừng lộn xộn.” Dứt lời liền không vừa lòng lườm y một cái, giống như đang trách một đứa nhỏ nghịch ngợm không biết phải trái, dám không nghe lời người lớn nói. Sau đó dùng mồm báo cẩn thận áp vào liếʍ miệng vết thương.
A Hổ cảm thấy như máu trên mặt mình sắp phun trào mạnh mẽ ~~~ nghĩa đen là y rất nhục nhã khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này, tuy rằng hiện tại không nhìn thấy thân thể trần trụi của đối phương, nhưng chính mình lại bán khỏa thân bị một con báo đực trưởng thành liếʍ đùi thật sự là một cảnh quá ư là kỳ quặc. Nhớ đến trước đây có chuyện ngũ hoàng tử chơi kỹ nam còn bày trò bắt kỹ nam đó giao cấu với ngựa. Đó cũng là lần đầu tiên A Hổ biết được hóa ra người và thú cũng có thể tiến đến loại quan hệ đó, hơn nữa thời gian y làm người đủ để y hiểu rõ đạo lý làm người, hiểu được việc bị dã thú giao hợp đối với con người là vô cùng nhục nhã. Huống chi mỗi lần A Hổ đối diện với tam vương gia đều tự thôi miên bản thân rằng mình vốn là con người, nhất mực tin tưởng, hiện tại chính mình bị một dã thú đè dưới thân, tâm y chịu đả kích thật lớn, không khỏi nghĩ muốn nói với cái người bị bắt giao cấu với ngựa ngày đó: “Người anh em, bị dã thú đè dưới thân, quả nhiên rất nhục nhã, trách không được ngày ấy ngươi khóc tới kêu cha gọi mẹ ~~~”
Lúc A Hổ không thể cử động mà suy nghĩ lung tung, báo tinh liền thừa dịp đối phương đang lỡ đễnh, điêu luyện liếʍ láp đùi non, vết thương do roi kia ở rất gần nơi riêng tư, báo tinh vừa cực kỳ chú ý đến chỗ đó, vừa cảm thán trong lòng rằng cơ thể cục cưng thật thơm a, máu thật ngọt a, cả ‘tiểu tử’ kia cũng rất đáng yêu a, phân thân ở hình người thoạt nhìn không được sử dụng nhiều, vẫn giữ vẻ trinh nguyên. Tuyệt vời nhất chính là, bạch hổ này, là một em bạch hổ thuần khiết nga ~~~ thân dưới hình người không có lông, quá đáng yêu ~~~ trông rất ngây thơ, bị mình cứng rắn tách ra hai đùi làm cho cánh mông phía sau cũng lộ ra tiểu hoa cúc, nếp nhăn trên huyệt khẩu co rút hé ra khép vào. Báo tinh thúc giục bản thân phải mau mau xong việc, bởi vì huynh đệ của hắn đã muốn phất cờ khởi nghĩa rồi. Để tránh không giữ được hình tượng đứng đắn của mình, vì hạnh phúc mãi mãi về sau, nhất định phải kiềm chế.
Báo tinh thành thạo liếʍ sạch miệng vết thương còn lại, giương mắt nhìn người nọ, phát hiện người nọ bị mình ức hϊếp đến nỗi mắt có chút đỏ, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc thêm. Đặt đống thảo dược vừa lấy lên trên ngọc đài, hắn xoay người buông tha bạch hổ đang ngẩn ngơ rồi vội vàng phi ra khỏi động phủ, thanh âm từ rất xa truyền lại: “Tự mình bôi thuốc lên vết thương đi, ta đi tìm đồ ăn.”
A Hổ ngây người, cảm thấy mình cứ dạng háng như vậy rất là ngu, vội vàng đưa tay bôi thuốc vào miệng vết thương. Đang rịt thuốc, từ không trung rớt xuống một cái chăn chụp lên đầu, A Hổ hé đầu ra thì thấy một bóng người quay lại rồi vội vàng rời đi. Có thể là nước miếng của báo tinh có khả năng tiêu độc, cũng có thể do dược thảo phát huy tốt công dụng, hoặc là do cả hai mà thành, tóm lại miệng vết thương mát rượi rất nhanh, nếu vậy chắc khoảng chừng một canh giờ là độc tính sẽ triệt tiêu hết. Yên tâm hơn nhiều, A Hổ chờ và chờ, chờ rồi chờ, rồi đắp chăn hồng thêu hình uyên ương ngủ luôn.