Nữ Phụ Đại Sủng

Chương 123: (H++)

"- Không được, đây là cửa hàng." - Song Song đẩy Ưu Lục ra, ló đầu ra phòng thử đồ nhìn ngó xung quanh

"- Không ai biết đâu."

Ưu Lục nguy hiểm cười, hai tay vẫn ngự trị trên ngực Song Song. Cô liền ôm đầu đau khổ, biết thế không đưa anh đi cùng.

"- Hừm... ưʍ."

Miệng nhỏ vừa phát ra tiếng tên của Song Song liền bị Ưu Lục dùng miệng mình chặn lấy, mãnh liệt tách môi cô ra, trực tiếp đưa lưỡi vào càn quét. Hai tay anh vẫn là xoa nắn cặp bạch thỏ của cô.

"Xoẹt" một tiếng, chiếc áo ngực ren đỏ đáng thương của cô liền bị Ưu Lục thẳng tay xé đi, liền đem cặp bạch thỏ cùng nhau nảy ra ngoài. Di chuyển xuống dưới, Ưu Lục đưa môi lưỡi ngậm lấy một bên bạch thỏ của cô ra sức bú ʍúŧ. Một tay anh giữ lấy eo cô, một tay vẫn tiếp tục sự nghiệp "làm bánh".

(Au: Đố các nàng "làm bánh" là làm gì? :)) )

"- Haa, đừng... Ah, ưʍ." - Kɧoáı ©ảʍ trong người dâng lên, không tự chủ Song Song rên lên da^ʍ mị. Ai ngờ đâu lại làm Ưu Lục dựng một cái lều nhỏ.

Ưu Lục thả cô ra, đưa tay chỉ xuống túp lều, mặt dày yêu cầu:

"- Tại em mà nó cương rồi, em phải chịu phạt."

"- Phạt làm sao? Ah..." - Song Song còn chưa dứt lời, Ưu Lục liền mở khóa quần, kéo cô cúi xuống dưới.

"- Mυ'ŧ nó."

Nhìn cự vật khổng lồ trước mặt, Song Song khóc không ra tiếng, to quá!

"- Mυ'ŧ... làm sao?" - Cô lí nhí hỏi, Ưu Lục ấn đầu cô xuống, môi cô vừa chạm đến cự vật nóng hổi, anh liền chỉ dẫn:

"- Đưa lưỡi của em liếʍ phần trên nó, ah... đúng rồi. Hừ, tiếp tục đi. Xuống một tí... Hừ hừ..."

Ưu Lục vừa hướng dẫn vừa nhẹ nhàng ấn đầu cô xuống, mắt lim dim hưởng thụ, mặc kệ người bên dưới hơi khó khăn vì cự vật của mình quá to.

"- Anh đến... Haa." - Hai tay giữ lấy đầu Song Song, Ưu Lục thẳng người, đem hết tinh hoa phun vào miệng nhỏ của cô. Lại nhìn cô đang nhăn nhó, Ưu Lục nói:

"- Nuốt hết."

"Ực" một cái, Song Song liền nuốt những gì mà Ưu Lục bắn vào trong miệng mình. Hu, tanh quá!

Cự vật vừa phun ra vẫn đứng thẳng, thậm chí có dấu hiệu lớn thêm. Ưu Lục kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống, để lộ vùng tư mật đã qua một lần sinh đẻ của cô vốn đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.

"- Bà xã dâʍ đãиɠ." - Ưu Lục cười một cái, đem cự vật xuống cọ xát bên ngoài, làm cô ngứa ngáy, người giật giật:

"- Cho... cho em. Ah ---"

"- Gọi ông xã anh liền cho."

"- Ông xã, cho em cự vật của anh. Ừm... ah ---"

Nghe cô gọi, Ưu Lục liền trực tiếp đi thẳng vào bên trong, cắm cự vật sát đến tận tử ©υиɠ của cô, không nhúc nhích. Chỉ thấy người nào đó khó chịu ở bên dưới, ôm lấy hông mình đẩy lên đẩy xuống, vừa đẩy vừa rên lên dâʍ đãиɠ kí©ɧ ŧìиɧ:

"- Hảo sướиɠ a--- Hảo phấn khích a--- A, cự vật của ông xã làm em dục tiên dục tử--- "

Ưu Lục đưa hai tay giữ lấy eo cô, mạnh mẽ đâm lút cán một nông hai sâu, mồ hôi trên lưng túa ra, anh cảm thấy nhận định của nhà tìиɧ ɖu͙© học kia là đúng: Phụ nữ nhu cầu cao hơn đàn ông.

Mãi cho đến khi nữ nhân nào đó bị bắn đến ngất đi, Ưu Lục liền bọc cô trong áo khoác rồi ôm lên xe, trước khi đi không quên mua lại toàn bộ cửa hàng quần áo.