*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ưu Lục đưa tay xuống xoa nắn nhào nặn bộ ngực căng tròn của cô th7ành đủ dạng thù hình. Ngậm lấy một bên ngực Song Song, anh cắn nhẹ làm cô rên lên một tiếng:
"- A ---"
Đầu lưỡi xoáy trên nhũ hoa của cô trêu đùa, tay còn lại vẫn tiếp tục bóp méo "cục thịt đáng thương". Cô nằm cong người run lên vì kɧoáı ©ảʍ.
Lúc kɧoáı ©ảʍ dâng lên cũng là lúc hạ thân Song Song chảy ra một dòng ấm nóng. Ưu Lục muốn đi tay xuống bên dưới liền bị cô giữ lại:
"- Không được!"
"- Sao thế?"
"- Dì cả em đến..." - Song Song mặt đỏ lừ nói lí nhí. Ưu Lục ngu ngơ không hiểu:
"- Dì cả nào cơ? Có thấy dì cả nào đâu?"
"- Là... cái đó em đến."
Lần này đến lượt Ưu Lục đỏ mặt. Anh đứng lên chỉnh sửa quần áo, không quên dặn dò cô:
"- Ở yên đó, không được nhúc nhích."
________________________________________
"- Có bao nhiêu loại, lấy hết cho tôi."
Ưu Lục đứng trước quán tạp hóa, ngữ khí lạnh lùng vang lên, vẻ mặt lặng thinh không thay đổi. Rất nhanh gọn, các loại BVS tập trung đầy đủ trong một chiếc bọc đen. Ưu Lục viết đại một dãy n số không sau số một trên tờ chi phiếu, để lên bàn:
"- Khỏi trả."
Sau đó oai oai hùng hùng xách bịch BVS đi thẳng lên ô tô, lái về nhà.
...
"- Em dùng loại nào thì lấy đi." - Cầm bịch đen khổng lồ đưa cho Song Song, Ưu Lục quay mặt ra chỗ khác, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đỏ lên vì ngại.
Phì cười trước hành động của anh, Song Song cầm bịch BVS rồi đi thực hiện đại sự. Ưu Lục ngồi trong phòng rống lên đầy ai oán:
"- Ôi danh dự của tôi ---"
________________________________________
Vân Thanh vẫn là đôi mắt vô hồn nhìn về phía trước, Thiết Lãnh từ từ đẩy xe lăn cho cô trong khuôn viên bệnh viện, trong lòng hắn cũng thật đau. Hai chân phế như vậy, hiện tại cô còn gì?
Song Thiên cầm hộp bánh kem bước đến, đặt lên tay Vân Thanh. Nếu là lúc trước cậu sẽ chán ghét rời đi thật xa, nhưng hiện tại cậu không còn hận Vân Thanh nữa. Cô ấy, cũng rất giống mẹ ở nhiều điểm.
"- Cô ăn đi, cô mà không ăn là cháu mách mẹ đấy!" - Cậu chu miệng nhìn lên Vân Thanh làm cô không khỏi bật cười. Trẻ con mà, dù có là lão đại thì vẫn vô tư như thế.
"- Cô sẽ ăn."
Song Thiên vui vẻ, sau đó nháy mắt với Thiết Lãnh. Hiểu ý, hắn đi qua, mở hộp bánh ra:
"- Để tôi đút cho em."
Vân Thanh ngập ngừng há miệng ngậm lấy ngụm bánh, một ít kem còn lại dính lên viền môi.
"- Kem dính kìa, để tôi giúp em."
Thiết Lãnh cúi người xuống, liếʍ phần kem trên môi Vân Thanh. Hắn nắm lấy tay cô, chậm rãi ngậm lấy bờ môi, ôn nhu dịu dàng hôn.
Nhìn hai người trước mắt, Song Thiên hài lòng cười, lon ton chạy đi khuất...
________________________________________
Đây là truyện mới của mình, mong mọi người ủng hộ :3