Chương 38: Đại Hội Các Học Viện
Tiếng chuông vừa vang lên, Hạo Tàng quốc vương chậm rãi đứng lên vung tay, phía dưới lập tức im lặng.“Hôm nay, đại hội trao đổi ba năm một lần giữa Hạo Tàng quốc, Phi Vũ quốc, Phong Lâm quốc, diễn ra tại Hạo Tàng quốc chúng ta, quả thật là vinh hạnh của các học trò Hạo Tàng.”
Hạo Tàng quốc vương mỉm cười nhìn bao quát mọi người phía dưới.
Lại lớn tiếng nói: “Những lời dư thừa bổn quốc quân cũng không nói nhiều, tất cả đều dựa theo quy cũ như mấy năm trước.
Các học trò ba nước, hãy cho chúng ta cùng chứng kiến tác phong anh hùng của các vị.
Ta tuyên bố, đại hội trao đổi ba nước chính thức bắt đầu.”
Trong nháy mắt, tiếng chuông vàng vang lên.
Hàng ngàn học trò vỗ tay ầm ầm, âm thanh bay đến tận trên trời.
Ngày mùa hè nóng nực, những lời nói ngắn gọn của Hạo Tàng quốc vương nương theo gió mùa hè bay đi, ánh sáng mênh mông cùng tiếng chuông vang vọng khắp bầu trời.
Đại hội, bắt đầu.
Đại hội lần này, 37 học viện của Hạo Tàng quốc, Phi Vũ quốc, Phong Lâm quốc đã chọn ra tổng cộng 126 người tham gia thi đấu.
Thể chế thi đấu là rút thăm, trận đấu phân ra khu vực trên, khu vực dưới.
Lạc Vũ đại diện cho Đế Quốc học viện nên không cần đấu vòng thứ nhất mà trực tiếp tiến thẳng vào vòng thứ hai, nhưng do câu nói tất cả đều phải đối xử như nhau của Nghiêm Liệt mà bọn họ đều trực tiếp bắt đầu từ vòng thứ nhất.
Lạc Vũ rút thăm đấu tại lôi đài nửa khu vực phía trên, hơi bị xui xẻo bắt ngay số 1.
Mà Giá Hiên Mặc Viêm cùng Lý Huyền thì đấu ở nửa khu vực phía dưới, vận khí tốt hơn nhiều so với Lạc Vũ, số báo danh tương đương có lợi.
Quang ảnh lưu động, Tàng Thư học viện đông đúc thí sinh. Mỗi người đều kích động không thôi, chờ đợi trận đấu thượng đẳng sẽ diễn ra sắp tới.
Lạc Vũ mặc một thân bó sát người áo ngắn quần dài, bên hông mang đai lưng màu đỏ và đen rộng 10cm, hiển lộ ra vẻ sắc bén.
Lúc này, Lạc Vũ đứng trên lôi đài số 1, nhìn các lão sư không ngừng tiến đến đây, ngón tay vuốt ve Tiểu Ngân, sắc mặt thản nhiên.
“Hắn đâu?”
Trong thời gian chờ đợi, tiếng nói Nghiêm Liệt đột nhiên vang lên bên tai Lạc Vũ.
Lạc Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Liệt đang đi tới, nàng cười một chút thấp giọng nói: “Hiệu trưởng cho rằng trận đấu này có lực hấp dẫn đối với hắn sao?”
Nghiêm Liệt im lặng, loại trận đấu như thế này làm sao có thể hấp dẫn nổi tím tôn vương giả.
Nhưng mà, hắn cứ nghĩ rằng Vân Thí Thiên ở bên người Lạc Vũ, điều đó nói lên nàng có vị trí đặc biệt trong lòng hắn, có lẽ hắn sẽ đến đây cũng không chừng.
Lạc Vũ nhìn sắc mặt Nghiêm Liệt cũng có thể đoán được ý nghĩ trong đầu hắn.
Lập tức cười nhẹ.
Vân Thí Thiên, không biết đã chạy đến đâu rồi, buổi sáng thức dậy đã không thấy hắn rồi.
Có khả năng hắn đang làm chuyện của hắn.
2 ngày nay, nơi nàng ở lại cơ hồ trở thành cấm địa, tất cả mọi người trong hoàng cung Hạo Tàng quốc đều đi đường vòng.
Muốn nhìn cũng không dám đến gần, cảm giác này làm cho nàng dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ Vân Thí Thiên kinh khủng đến nỗi làm cho người ta không dám đến gần hay sao?
“Được rồi, hiệu trưởng, cám ơn người.” Lạc Vũ đè thấp thanh âm nói với Nghiêm Liệt.
Trong lòng vừa nghĩ tới Vân Thí Thiên, Lạc Vũ lập tức đã nghĩ đến một chuyện, Vân Thí Thiên đột nhiên xuất hiện bá đạo như thế, lại trực tiếp ngủ thẳng trong phòng của nàng.
Mặc dù nàng cũng không quan tâm đến những lời đồn đãi xung quanh, hai người bọn họ cũng không làm bất cứ chuyện gì xấu hổ, bất quá vẫn có tổn hại đến thanh danh một nữ nhi như nàng.
Huống hồ, nàng còn có một hôn phu trên danh nghĩa.
Phụ đức bị tổn hại, dù sao cũng không tốt lắm.
Mà Nghiêm Liệt hiển nhiên rất biết cách bôi nhọ người khác, sau một chút giao tiếp với bên ngoài, quan hệ giữa nàng và Vân Thí Thiên đã bị người bên ngoài coi thành thầy trò, bằng hữu, sống chung một phòng nhưng rất trong sạch.
Vân Thí Thiên lại càng trở thành nhân vật hậu thuẫn của Đế Quốc học viện.
Địa vị của hắn cao như vậy, vào ở trong phòng của một học trò cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Làm người khác nảy sinh lòng hâm mộ với Lạc Vũ, trong lòng họ hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩ xấu nào.
Nghiêm Liệt vỗ vỗ bả vai Lạc Vũ, cười nói: “Ta cũng có được chút lợi ích rồi không phải sao.”
Đem Vân Thí Thiên trở thành hậu thuẫn của Đế Quốc học viện, từ đó cấp bậc học viện của hắn càng bay vọt lên vài lần, đồng thời danh tiếng của hắn cũng được nâng lên, thật sự đạt được nhiều chỗ tốt a.
Song thắng, đây là song thắng cục diện.
Lạc Vũ nghe Nghiêm Liệt nói như vậy cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hiệu trưởng quả thật nhặt được chút tiện nghi rồi.
Bất quá, đây là chiếm được tiện nghi hay là trêu chọc ra vấn đề lớn cũng còn chưa biết à.
Nghiêm Liệt thấy nàng cười, lại thay đổi sang đề tài khác: “Ngươi rút trúng số 1, đánh thật đẹp mắt vào cho ta.
Làm mất mặt của ta cũng không sao, làm mất uy danh của vị kia, thì ngươi cũng không phải chỉ là mất mặt đơn giản như vậy.”
Lạc Vũ vừa nghe, lời này là muốn nàng đánh ra toàn bộ sở trường rồi.
Lập tức, nhẹ nhíu mày.
“Đừng gϊếŧ chết là được.” Nghiêm Liệt cười như con hồ ly: “Đi, lão nhân đi túm tiểu tử kia cho ngươi.
Hai ngày nay, hắn thành một con rồng phun lửa rồi.”
Bỏ lại một câu như vậy, Nghiêm Liệt trực tiếp rời đi.
2 ngày nay, Giá Hiên Mặc Viêm quả thật rất tức giận, muốn bạo phát.
Người ngoài không biết quan hệ giữa Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, cũng không có can đảm đến gần quan sát tình huống, nhưng Giá Hiên Mặc Viêm đương nhiên biết.
Mặt mũi của hắn, danh dự của hắn, tất cả những thứ khác đều mất sạch sẽ.
Vị hôn thê xấu xí mà hắn không muốn, cư nhiên có người đến tranh đoạt với hắn, mà người đó lại có thực lực lớn như vậy, Giá Hiên Mặc Viêm quả thật là nổi trận lôi đình mà.
Lạc Vũ nghe Nghiêm Liệt nói như thế, nhướng mày lên một chút, về phần hắn hả, không để ý tới.
Dù sao, cho tới bây giờ nàng không hề có cảm giác nàng vốn là người của Giá Hiên Mặc Viêm, cho nên nàng mặc kệ, cứ cho hắn phát hỏa đi.
Chuông vàng rung lên, các trọng tài, bốn vị lão sư trấn thủ an toàn của 4 phương lôi đài, toàn bộ người vây xem trận đấu đều lui ra sau.
Nửa khu trên, tỷ thí vòng thứ nhất sắp bắt đầu.
Lạc Vũ đánh với Vân Dã của Phong Lâm quốc.
Mặc dù danh tiếng Lạc Vũ cực cao trong Đế Quốc học viện, các nhân sĩ có địa vị cao đều biết nàng là cao thủ, danh tiếng của nàng cũng được nghe thấy trong hoàng tộc một số nước.
Nhưng là, trong các học viện bình thường, nàng đúng thật là không có chút tiếng tăm nào.
Bởi vì, thời gian nàng tiến vào học trong Đế Quốc học viện quá ngắn, ngắn đến không có bất cứ công lao công tích gì đã đến đây tham gia đại hội rồi.
Bởi vậy, những người vây quanh đây xem trận tỷ thí của nàng, trừ ra một số hoàng thân quốc thích cùng các trung tâm thế lực biết khả năng của nàng, những người khác lại hoàn toàn không biết Lạc Vũ vốn là nhân vật như thế nào.
Trong lúc nhất thời, thấy Lạc Vũ xấu xí như thế, tuổi nhỏ, là một nữ nhân lại đại biểu cho Đế Quốc học viện đứng trên lôi đài, mở màn trận đấu khai mạc, một mảnh cười vang trời liền nổi lên.
Ánh mắt khinh thường tràn ra ở khắp nơi.
Mà ở trên đài, Vân Dã đứng đối diện với Lạc Vũ, hắn cỡ chừng 17 hoặc 18 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, điệu bộ có chút giống Lý Quỳ.
Lúc này, bên người hắn đứng một ma lang màu đen cấp 6, đang hung ác nhìn chằm chằm Lạc Vũ.
Khí thế hung hãn, rất có điệu bộ.
Là một nam sinh đạt đến đỉnh cao trong Phí Ngã học viện của Phong Lâm quốc, mười tám tuổi, đạt đến đỉnh đấu khí màu lục (*cấp 4), đã được tính là nhân tài rồi.
“Vân Dã, cố gắng lên…”
“Đánh xấu nữ đê, ha ha…”
Lập tức, liên tiếp nổi lên tiếng cười đùa bay vυ't trong gió.
Lạc Vũ đứng trên lôi đài thản nhiên nghe, phảng phất như không nghe thấy, hơi thở vững vàng như núi, chỉ ngửa đầu nhìn thoáng qua một mảnh liễu xanh rậm rạp buông xuống cách đó không xa.
“Đế Quốc học viện, hừ.” Vân Dã nhìn Lạc Vũ một thân nhàn nhã thong dong liền hừ nặng một tiếng.
Năm ngón tay giơ lên ở khoảng không phía trước, đấu khí màu xanh lục lập tức bao trùm lấy thân thể của hắn, đấu khí ngưng tụ thành tam xoa kích chỉ hướng Lạc Vũ.
Cùng khắc, ma lang cấp 6 hí rống lên một tiếng, cũng đã đứng lên.
“Chuẩn bị.” Trên lôi đài trọng tài bắt đầu lên tiếng.
Tư thế của Vân Dã như sẵn sàng đón quân địch, Lạc Vũ chắp tay đứng thẳng không hề nhúc nhích.
“Bắt đầu.”
“Ngao ô…” Một tiếng “bắt đầu” vang lên, Vân Dã cùng ma lang đồng thời rống to lên một tiếng, đánh về phía Lạc Vũ.
Đấu khí màu lục bay lên như một thanh kiếm.
Lạc Vũ không hề di chuyển, vẫn chắp tay đứng thẳng như trước.
Vân Dã đánh tới thấy vậy trong mắt hiện lên một tia sắc bén.
Ở trước mặt hắn cũng dám có dũng khí tự kiêu tự đại, như vậy hắn sẽ cho nàng biết tự kiêu sẽ có kết quả như thế nào.
Lập tức, tam xoa kích trong tay cơ hồ dùng hết công lực toàn thân của hắn, bổ xuống đầu Lạc Vũ, mạnh mẽ cực kỳ.
Chung quanh dưới lôi đài, các học trò Phong Lâm quốc nhất thời lớn tiếng nói “tốt… tốt”.
Mà ngay lúc bọn họ nói “tốt”, mắt thấy Lạc Vũ sắp bị tam xoa kích của Vân Dã chém thành hai nửa lại đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy nàng nhún nhẹ chân một cái, trong nháy mắt thân hình đã bay lên cao.
Mọi người vây xem chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, Lạc Vũ cũng đã tránh thoát tam xoa kích của Vân Dã, đứng phía sau hắn cùng ma lang.
Mọi người nhất thời xôn xao ầm ĩ lên, tốc độ này là gì vậy.
Trong lúc mọi người xôn xao, Lạc Vũ vẫn chắp tay sau lưng lại đột nhiên vươn tay ra, hướng phía một mãnh liễu rũ rậm rạp cách đó không xa đánh ra một chiêu.
Cách không thủ vật, tín thủ nhặt đến. (*dễ dàng đạt đến tay một vật ở khoảng cách xa)
Lá liễu màu xanh biếc lập tức giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy rơi xuống từ trên cây, tụ tập lại bay về phía Lạc Vũ.
Lá liễu bay đầy trời màu xanh ngọc bích.
Lá liễu bay qua vô số đỉnh đầu khán giả bên dưới, gắn kết lại trên lôi đài, bay xung quanh Lạc Vũ.
Màu xanh lục kết hợp với màu bạc và đen, giống như một dãy ruy băng màu xanh, bay múa xung quanh Lạc Vũ.
Dưới lôi đài, các học trò nhất thời sửng sốt.
Là ý gì đây? Làm cho lá cây bay tới làm gì?
Ngay lúc mọi người đang hồ nghi, Lạc Vũ nhìn phía đối diện Vân Dã và ma lang, bọn họ đã xoay người lại.
Nàng giương tay lên, trăm ngàn phiến lá liễu phảng phất như liễu rũ đong đưa trong gió xuân, bay múa hướng về phía Vân Dã và ma lang, bao phủ bọn họ.
Vân Dã thấy vậy, bạo rống lên một tiếng, giơ lên tam xoa kích bổ vào lá liễu.
Dám dùng lá cây đến trêu chọc hắn.
Đấu khí màu xanh lục bay lên, “vυ't” một tiếng đánh vào khoảng không trước mắt.
Trong nháy mắt, chỉ thấy lá liễu tung bay, như những bông tuyết bay lượn trong trời đông giá rét, cứ rơi cứ rơi bao phủ lên người Vân Dã và ma lang.
“Đây là gì vậy?” Vân Dã nhất thời kinh hãi, đấu khí trong tay điên cuồng đánh sâu vào lá liễu bay vòng tròn quanh người hắn.
Nhưng lại phát hiện, mặc kệ hắn đánh như thế nào, ngàn phiến lá liễu cứ như không khí vô hình, làm cách nào cũng không chạm vào được, nhưng càng ngày lại càng làm cho người ta hít thở không thông.
Lạc Vũ đứng ở bên cạnh thấy vậy, tùy ý phẩy phẩy tay.
Ngàn phiến lá liễu vô hại lập tức trở nên sắc bén như những mũi đao nhọn.
Tốc độ vây vòng quanh Vân Dã càng thêm nhanh, vù vù bay vυ't qua.
Những nơi lá liễu bay qua như những thanh đao nhọn làm thân thể Vân Dã và ma lang xuất hiện những vết máu bắn tung tóe.
“Đây là chuyện gì vậy…”
“Trời ạ, đây là công phu gì đây…”
Những tiếng nói khinh bỉ phía dưới đã chuyển thành kinh hãi, các học trò nhìn xem trận đấu cơ hồ trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trên lôi đài.
Mà các học trò vây xung quanh xem tỷ thí ở các lôi đài bên cạnh cũng nhanh chóng chạy qua đây xem.
Đây là công phu gì vậy? Cho tới bây giờ bọn họ đều chưa bao giờ thấy qua.
“Ngao ô…”
“Bịch, bịch. Bịch…”
Bị lá liễu vây khốn, ngay lập tức khắp người Vân Dã và ma lang đã xuất hiện vết thương, vết máu ở vô số nơi trên người bọn họ.
Mặc dù không nặng, nhưng thoạt nhìn lại hết sức làm cho người ta sợ hãi.
“Đấu khí vô hình, quả nhiên giống như lời đồn đãi.” Các học trò vây xem xung quanh không biết, nhưng các cao thủ Hạo Tàng quốc, Phong Lâm quốc đứng cách đó không xa xem trận đấu này lại hiểu.
“Không giống như đấu khí vô hình, ngược lại có điểm giống như…” Diệp vương Phong Lâm quốc vuốt cằm, trong mi mắt xuất hiện một tia rối rắm.
“Như cái gì?” Hạo Tàng quốc vương quay đầu hỏi.
“Cũng không biết nói sao nữa.” Diệp vương lắc đầu
Đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ: “Có thể là công pháp mà tím tôn vương giả đặc biệt chỉ dạy cho nàng, cũng có thể không phải.”
“Lời này cũng có lý.” Hạo Tàng quốc vương chợt hiểu.
Trên đài cao bạch ngọc, đám người Hạo Tàng quốc vương vừa xem trận đấu vừa đoán.
Trên lôi đài, một cái đầu be bé chui ra từ trong lòng Lạc Vũ, Tiểu Ngân nhìn trường hợp như vậy, đôi mắt nhỏ lộ ra một tia khinh bỉ, quay đầu, nhìn về phía Lạc Vũ như muốn nói: đói bụng, muốn ăn thịt nướng.
Lạc Vũ mỉm cười, vung tay lên, một trận gió mạnh thổi qua.
Những phiến liễu vây khốn Vân Dã cùng ma thú, lập tức giống như bị một cái tát vô hình đánh vào.
Chỉ nghe “chát” một tiếng, lá liễu cùng với một người một thú bị tát bay ra ngoài, rơi bịch xuống dưới lôi đài.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Những người vây xung quanh lôi đài nhìn Lạc Vũ từ đầu đến cuối trận đấu nàng chỉ phất tay có một cái.
Lại nhìn xem Vân Dã bị một cái tát đã bay ra ngoài, hai mặt nhìn nhau, lạnh ngắt như tờ.
Hết thảy bất quá chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, nhanh đến nỗi chỉ dùng có 1 chiêu.
“Không biết định luận thắng thua sao?” Nhìn mọi người im lặng trợn mắt há hốc mồm dưới lôi đài, Lạc Vũ lại nhướng mi nhìn về phía trọng tài hỏi.
Trọng tài lập tức sửng sốt, sau đó lấy lại tinh thần nói: “Thắng bại đã rõ.”
“Vậy thì tuyên bố đi.” Lạc Vũ gật đầu.
“Trận đầu, Đế Quốc học viện Quân Lạc Vũ thắng…”
Tiếng chuông khai mạc đại hội vừa mới vang có một lát, sau đó lại vang lên lần nữa ở nửa khu vực trên, trận đấu đầu tiên kết thúc tỷ thí.
Gật đầu, Lạc Vũ phi thân nhảy vào đám người phía dưới, nhanh chóng rời đi.
Lưu lại một đám người phía sau, một phút trước còn cười nhạo dung mạo của nàng, một phút sau lại khϊếp sợ đến không biết trời trăng mây nước là gì.
Gió mùa hè thổi qua, lá liễu đung đưa.
Hái hoa đả thương người là một trong những sở trường của người học cổ võ.
Lạc Vũ đại diện mở đầu tốt cho Đế Quốc học viện, khai hỏa đốt phong pháo đầu tiên của đại hội trao đổi ba nước.
Lập tức, theo sát sau đó, các lôi đài nửa khu trên bắt đầu thi đấu.
Trong lúc nhất thời, một mảnh sân rộng của Tàng Thư học viện liên tiếp bay lên các màu đấu khí, cùng với tiếng kêu rống của các ma thú, 24 lôi đài đằng đằng sát khí.
Vòng tỷ thí thứ nhất, cao thủ chân chính cũng không đem hết toàn lực ra đấu nên cũng không có gì hay để xem.
Bởi vậy, Lạc Vũ trực tiếp trở về phòng, nướng thịt cho Tiểu Ngân ăn.
Vân Thí Thiên vẫn chưa trở về, không biết hắn đã chạy đi đâu rồi.
Lại nghĩ đến người có thể làm cho Vân Thí Thiên tự mình ra mặt cũng chỉ có đối thủ đã từng hẹn hắn trong ma thú rừng rậm.
Lạc Vũ phỏng đoán trong lòng, bất quá lai lịch của Vân Thí Thiên rất mơ hồ.
Những người cầm quyền của 3 nước Hạo Tàng, Phi Vũ, Phong Lâm cũng không biết hắn, không biết có phải vì ba nước quá vô dụng hay là bối cảnh Vân Thí Thiên quá lớn?
Cho dù nàng có thắc mắc cũng không nghĩ ra được gì.
Bởi vậy, Lạc Vũ cũng không để chuyện này trong lòng, với năng lực cùng thủ đoạn của Vân Thí Thiên, nơi này hoàn toàn không có người có thể đấu lại hắn, hắn sẽ không gặp nguy hiểm rồi.
Nếu hắn đã không gặp nguy hiểm, nàng nên nghĩ đến giải quyết chuyện trọng yếu trước mắt.
Trong lòng nàng tự biết phân chia nặng nhẹ mà làm việc.
Bởi vậy sau khi Tiểu Ngân ăn no, Lạc Vũ lại đi về hướng diễn ra các trận thi đấu.
Nửa khu dưới, hôm nay có trận đấu của Lý Huyền, mà Giá Hiên Mặc Viêm thì đấu ở khu giữa, nàng phải mau chân đến quan sát các tuyển thủ Phong Lâm quốc thi đấu trong đại hội này.
Chuyện cả nhà nàng trúng độc có liên quan đến Phong Lâm quốc.
Nàng đã hiểu rõ, dò xét thực hư không bằng đến quan sát tìm manh mối trong đại hội trao đổi của 3 nước.
Hơn nữa, bây giờ nàng dán cái bớt trên mặt, như vậy người hạ độc sau lưng khẳng định tưởng rằng nàng là người vô dụng, có thể tùy tiện cho bọn họ điều khiển nàng.
Ánh mặt trời lóe ra, tuy đã là xế chiều nhưng nhiệt độ vẫn còn náo nhiệt hơn so với buổi sáng.
Lạc Vũ ôm Tiểu Ngân, chậm rãi đi qua khắp các lôi đài.
Nếu cảm thấy người có một chút khả năng sẽ dừng lại xem một chút, nếu không có gì đặc biệt sẽ đi tiếp.
Thong thả mà đi, thoạt nhìn hết sức nhàn nhã.
Bởi vì trận đấu đầu tiên khai mạc hết sức đẹp mắt, người của các học viện vây xem một truyền mười, mười truyền trăm, lúc này không ai dám cười khinh bỉ nàng nữa. Ngược lại khiêm nhượng có lễ, làm cho Lạc Vũ hiển lộ chút mỉm cười.
“Ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?” Ngay lúc nàng đi đi dừng dừng xem các trận đấu, một thanh âm nổi giận truyền đến, khí thế như sắp phun lửa đến nơi.
Lạc Vũ xoay người lại, nhìn vẻ mặt tức giận của Giá Hiên Mặc Viêm phía sau lưng nàng, bên cạnh hắn là Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly.
Sao lại đυ.ng phải hắn rồi? Lạc Vũ thầm than cho vận xui của mình.
“Sao rồi, nam nhân kia không đến nhìn ngươi, ngươi liền chạy qua chỗ ta à.” Lời nói Giá Hiên Mặc Viêm lộ ra phẫn nộ, gân xanh nổi cả trên trán.
Bất quá lại biết cách hạ thấp giọng nên chỉ có 2 người nghe thấy.
Lạc Vũ nghe ra Giá Hiên Mặc Viêm nói chuyện có cái móc câu trong đó.
Nàng nhướng mày cũng thấp giọng nói: “Có phải hay không muốn quyết đấu với hắn, ta giúp ngươi hẹn hắn ra đấu.”
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe liền tức giận đến khóe mắt cũng dựng thẳng lên.
Bên cạnh, Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly thấy vậy liền bước lên phía trước, Giá Hiên Ly kéo lấy Giá Hiên Mặc Viêm, thấp giọng nói: “Đừng có làm ầm ĩ ở chỗ này, nếu truyền ra ngoài thật là kỳ cục, có cái gì thì để trở về hãy nói.”
“Đúng vậy, Lạc Vũ, buổi sáng biểu hiện rất tốt.” Liễu Dục Thần đứng trước mặt Lạc Vũ nói, ngăn trở Giá Hiên Mặc Viêm.
Lạc Ngân vuốt vuốt lông tơ trên mình Tiểu Ngân, gật đầu với Liễu Dục Thần xem như ứng đáp lời hắn nói, khóe mắt nhìn lướt qua lôi đài trước mặt.
Vừa liếc mắt nhìn trên lôi đài, cước bộ đang định đi có chút dừng lại, Lạc Vũ quay đầu về phía Giá Hiên Mặc Viêm đang tàn nhẫn trừng mắt nhìn nàng, Lạc Vũ giả vờ như vừa bừng tỉnh lại: “Nguyên lai là tới nơi này làm hộ hoa sứ giả a.” (*bảo vệ người đẹp)
Một câu vừa nói ra, Giá Hiên Mặc Viêm nghẹn họng, đánh một quyền tới Lạc Vũ.
Giá Hiên Ly vội túm lại tay hắn.
Lạc Vũ nhợt nhạt mỉm cười, cũng không rời đi, ngược lại quang minh chính đại đứng đó nhìn trận đấu trên lôi đài.
Chỉ thấy trên lôi đài, tiểu công chúa Phong Lâm quốc Tân Thần Tinh đang tỷ thí.
Cũng khó trách Giá Hiên Mặc Viêm lại ở chỗ này, nhìn tình cảnh trước mắt đã thấy rõ ràng rồi.
Bên cạnh, Liễu Dục Thần cùng Giá Hiên Ly thấy Lạc Vũ cư nhiên không rời đi lại đứng ở chỗ này xem. Bọn họ không khỏi nhìn tới nhìn lui Giá Hiên Mặc Viêm và Lạc Vũ. Ayyy! Quan hệ của hai người này thật là rối rắm mà.
Một vị hôn thê có tình nhân bên ngoài, bây giờ lại đứng bên cạnh vị hôn phu, mà cả hai người bọn họ đều cùng nhau nhìn lên nữ tử mà vị hôn phu để ý, đây là có chuyện gì nha. Mối quan hệ thật là kỳ quái.
Trên lôi đài, Tân Thần Tinh mặc một thân trang phục màu tím nhạt bó sát người, trên mặt vẫn luôn duy trì tia mỉm cười.
Động tác ngắn gọn lưu loát, đứng trong một đại hội 3 nước trao đổi phần đông đều là nam tử, thật đúng là cảnh sắc mỹ lệ hiếm có.
Tươi cười ôn hòa, hữu lễ có độ, rất có phong phạm một cao thủ.
Trong lòng Lạc Vũ cười giễu cợt một tiếng, đang định rời đi, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, không khí phát ra một tiếng vang như bị xé rách.
Chân mày Lạc Vũ nhất thời khẽ nhúc nhích.
Không phải đấu khí, đây không phải là thanh âm phát ra từ đấu khí.
Lập tức, Lạc Vũ cũng không có để ý tới Giá Hiên Mặc Viêm, chuyên chú nhìn Tân Thần Tinh trên lôi đài.
Đấu khí màu xanh lục bao vây lấy Tân Thần Tinh, nàng ta rất thong dong, đấu khí màu xanh lục bay lên, nhìn qua liền biết thế công và thủ đều đã được tính toán trước.
“Bịch.” Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên.