Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 302: Xin lỗi cô ấy

Sự uy hϊếp của Quyền Quân Lâm cực kỳ có hiệu quả, đối với loại người tham quyền sợ thế, chỉ có dùng tài lực đè ép, mới có thể khiến bọn chúng hiểu được, ngang ngược không nói lý lẽ, tuyệt đối không được.

Quyền Quân Lâm lệnh cho người phụ nữ này ngay lập tức theo anh đi xin lỗi Lâm Thiển Hạ, lời xin lỗi này nhất định phải xuất phát từ thành tâm thành ý.

Ngày mai Lâm Thiển Hạ sẽ phải đi quay phim, hôm nay là ngày cuối cùng cô ở cạnh con gái, cô không biết nên làm gì.

Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thiển Hạ vang lên, cô lấy ra xem, lại là Quyền Quân Lâm.

Còn chưa tới thời gian đón con gái tan học, anh ấy có chuyện gì nhỉ?

Lâm Thiển Hạ lập tức bắt máy: “Alo!”

“Thiển Hạ, có rảnh không?”

“Có!”

“Bây giờ đến quán cà phê cạnh cổng tiểu khu của em một chuyến.”

“Bây giờ à?” Lâm Thiển Hạ kinh ngạc, lẽ nào anh ấy ở đó?

“Ừ, bây giờ.” Giọng Quyền Quân Lâm cực kỳ chắc chắn.

Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác đành phải thay một bộ quần áo ra ngoài, cũng đồng thời đeo khẩu trang lên, là nhân vật của công chúng, cô vẫn không muốn rước lấy quá nhiều sự chú ý, hơn nữa đội chó săn hiện giờ đang theo dõi cô vô cùng chặt chẽ, cô ra ngoài, cần phải cẩn thận vô cùng.

Lâm Thiển Hạ lập tức ra ngoài, cô không muốn Quyền Quân Lâm đợi quá lâu.

Lâm Thiển Hạ đến cổng chính tiểu khu, lập tức đi theo hướng quán cà phê, nơi này chỉ có một quán cà phê, Quyền Quân Lâm nói đến, cũng chỉ có thể là nơi này.

Lâm Thiển Hạ ở cửa, nhìn thấy Tiểu Tô đang chờ cô, cô cả kinh, vội bước nhanh qua: “Trợ lý Tô, sao cậu lại ở đây?”

“Chị Lâm, tôi qua đây cùng ông chủ, hiện tại, chị lên trên một chuyến đi!”

Lâm Thiển Hạ cảm thấy dường như có chuyện gì đó, cô không khỏi tò mò hỏi một câu: “Anh Quyền tìm tôi có việc gì?”

“Chị lên trên là biết.” Tiểu Tô mỉm cười nói.

Lâm Thiển Hạ đành phải gật gật đầu, bước lên tầng, trong một gian phòng, Lâm Thiển Hạ đẩy cửa.

Nhìn thấy Quyền Quân Lâm đang ngồi trên sô pha, mà trên ghế bên cạnh, một đôi vợ chồng nơm nớp lo sợ đang ngồi đó, cô nhìn kỹ người phụ nữ kia, lập tức nảy sinh cảm xúc phẫn nộ, đây không phải người phụ nữ ngang ngược đánh cô sao?

Sao Quyền Quân Lâm tìm được bà ta? Lâm Thiển Hạ vừa vào, người phụ nữ này đã chủ động tiến lên: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi cô.”

Bà ta đột ngột xin lỗi khiến Lâm Thiển Hạ kinh ngạc một trận, nhưng lúc này nghe những lời vốn không có thành ý gì của người phụ nữ này, cô không muốn để ý.

Quyền Quân Lâm đứng dậy, đi đến bên cạnh Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, anh bắt bà ta đến xin lỗi em.”

Mặc dù Lâm Thiển Hạ không biết Quyền Quân Lâm dùng cách gì khiến người phụ nữ kia đến đây, nhưng anh làm như vậy, trong lòng cô vẫn rất cảm động.

“Xin lỗi nhé! Cô gái này, lúc đó tôi rất tức giận, nhất thời hồ đồ đánh cô, hiện tại tôi tự đánh lại chính mình.” Nói xong, người phụ nữ này “ bốp” một tiếng, tự tát mình một cái vô cùng vang.

Trên đường đi người phụ nữ này bị chồng trách mắng một trận, hơn nữa Quyền Quân Lâm muốn đất của ông ta, lại còn biết cực kỳ rõ ràng nợ nần của ông ta, Chu Dương sợ muốn chết.

Dù sao, tất cả việc làm ăn hiện tại của ông ta đều ở trong đống đó, nếu bị thu mua, thì thật sự là không còn gì cả.

Mà người phụ nữ này cả ngày chỉ biết đánh bài chơi mạt chược, nếu lần này bà ta dám làm mất nhà máy, thì trực tiếp ly hôn.

Người phụ nữ này thật sự bị dọa sợ rồi, không nghĩ đến tùy tiện dây vào một người phụ nữ, thân phận lại lớn như vậy.

Lúc này Lâm Thiển Hạ nhìn thấy bộ dạng ăn nói khép nép của người phụ nữ kia, lại nghĩ đến dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo trước đây của bà ta.

“Được, bà thành ý xin lỗi tôi, tôi có thể không tính toán.” Lâm Thiển Hạ cũng thể hiện sự độ lượng của bản thân.

Dù sao, giờ cho cô đánh trả mười cái tát cũng không thể hả giận, ngược lại còn làm đau tay mình.

Cô cũng không phải người như vậy, nếu như Quyền Quân Lâm đã tìm người phụ nữ này đến đây, vậy thì cô cũng phải cho thể diện, tiếp nhận lời xin lỗi này.

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cô tha thứ cho tôi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi có mắt không tròng.”

Người phụ nữ nói xin lỗi lung tung, rõ ràng cũng bị dọa sợ.

Lúc này Lâm Thiển Hạ ngược lại không muốn nhìn thấy bà ta.

“Được rồi, bà đi đi.” Lâm Thiển Hạ nói với đôi vợ chồng này.

Chu Dương nhìn phía Quyền Lâm Quân, cầu xin nói: “Anh Quyền, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, xin anh bỏ qua cho tôi!”

“Nếu các người còn dám kiêu ngạo làm bậy như vậy, miếng đất kia, tôi sẽ còn đến nữa.” Quyền Quân Lâm tiếp tục uy hϊếp bọn họ, Lâm Thiển Hạ tỏ ra rộng lượng, nhưng anh không thể dễ dàng tha cho bọn họ được.

“Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm người thật tốt, tuyệt đối không dám làm bậy nữa.”

“Đi đi.” Quyền Quân Lâm lạnh nhạt nói.

Chu Dương nhanh chóng đưa vợ của ông ta rời đi, chỉ sợ đi chậm, Quyền Quân Lâm lại hối hận.

Bọn họ vừa rời đi, Lâm Thiển Hạ bèn nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Anh Quyền, cảm ơn anh đã làm những điều này vì em, kỳ thật anh cũng không cần phải…”

Như vậy sẽ chậm trễ chuyện của anh ấy.

“Chỉ cần có anh ở đây, sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em, chỉ cần anh vẫn có thể bảo vệ em, anh nhất định sẽ dùng tất cả lực lượng bảo vệ em chu toàn.” Ánh mắt Quân Quyền Lâm thâm trầm dừng trên khuôn mặt Lâm Thiển Hạ.

Trái tim Lâm thiển Hạ thắt lại, người đàn ông này tội gì phải vì cô như vậy chứ?

“Anh đối với em như vậy, em không biết nên làm gì để báo đáp anh.” Lâm Thiển Hạ thở dài.

“Anh nói rồi, tất cả những gì anh làm cho em, đều không cần báo đáp, em càng không cần mang gánh nặng trong lòng.” Quyền Quân Lâm trầm thấp an ủi một câu.

Lâm Thiển Hạ nào dám thản nhiên tiếp nhận tất cả như vậy? Cô cười nói: “Hay là, buổi trưa em mời anh ăn cơm.”

“Được thôi.” Quyền Quân Lâm đã đến tìm cô thì cũng không muốn sẽ rời đi như vậy.

Lâm Thiển Hạ nghĩ nghĩ nói: “Đặt nhà hàng có lẽ không kịp, gần đây có một nhà hàng em hay đi, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.”

“Được, anh không có yêu cầu gì.” Quyền Quân Lâm còn muốn nói thêm một câu, chỉ cần ở cùng cô, đi đâu ăn cơm cũng được.

Đúng lúc này, điện thoại của Quyền Quân Lâm vang lên, anh lấy ra xem, là mẹ anh

“Alo! Mẹ.”

“Buổi trưa về nhà ăn cơm không?” Giọng bà Quyền đầu bên kia truyền đến.

“Không ạ, con ăn cùng bạn.” Quyền Quân Lâm đáp lại một câu.

“Bạn gái à?” Đầu kia, bà Quyền hiếu kỳ hỏi một câu.

Quyền Quân Lâm quay đầu nhìn Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển hạ dường như đoán được, cô lập tức khẩn trương nhìn anh, hi vọng anh không thừa nhận.

“Chỉ là bạn thôi ạ.” Quyền Quân Lâm đáp lại mẹ một câu: “Mẹ, mọi người ăn đi, con cúp máy trước đây.”

Lâm Thiển Hạ cụp mắt, nhìn anh cất điện thoại, cô quan tâm hỏi một câu: “Người nhà anh về cả rồi sao?”

“Ừ! Đều về cả rồi.” Quyền Quân Lâm gật gật đầu.

“Vậy anh phải ở cạnh họ nhiều hơn.” Lâm Thiển Hạ nói.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm rơi trên người cô: “Vừa rồi mẹ anh hỏi quan hệ của chúng ta, em rất căng thẳng à?”

Lâm Thiển Hạ mím môi cười: “Em làm gì có tư cách làm bạn gái anh!”

Lời này, cũng là suy nghĩ thật trong lòng cô, cô mang theo một đứa bé, mà anh còn là quý tộc độc thân, dựa vào tài lực của anh, vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, gia đình anh như vậy, sao có thể chấp nhận loại người phụ nữ chưa kết hôn mà đã có con như cô chứ?

Ánh mắt Quyền Quân Lâm nghiêm túc khóa trên người cô: “Ai nói em không có?”

Chương 304: Quan tâm công việc của cô ấy

Bước chân Lâm Thiển Hạ dừng một chút, trừng mắt nhìn anh: “Chúng ta đi thôi.”

Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, Quyền Quân Lâm mặc dù muốn thảo luận, cũng cảm thấy không phải lúc.

Hai người ăn cơm trưa xong, Quyền Quân Lâm đồng ý buổi chiều sẽ đến đón đứa nhỏ, hơn nữa, còn nỗ lực tranh thủ cơ hội đón con bé mỗi buổi chiều cùng Lâm Thiển Hạ, Lâm Thiển Hạ cũng xuất phát từ quan tâm và trách nhiệm với con gái, anh cố chấp với chuyện này như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm không đồng ý được!

Rời đoàn làm phim một tuần, cô dồn rất nhiều cảnh quay, đạo diễn không thể không gọi cô về.

Sáng sớm, cô vừa mới vào đoàn làm phim trang điểm, Lý Oánh đã lắc eo đi vào, nói lời châm chọc.

“Yo, người này còn chưa nổi tiếng, giá cũng thật lớn nha, đã xin nghỉ lại còn dám xin nghỉ một tuần! Tôi cũng còn chưa có đãi ngộ như này.”

Lâm Thiển Hạ không nói gì, nhắm mắt, để mặc cho thợ trang điểm trang điểm.

Lý Oánh thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô không được, lập tức bồi thêm một câu: “Nhìn cô cũng thật mệt mỏi, một tuần này, ở trên giường đàn ông cũng không nghỉ ngơi tốt đi!”

“Cô im miệng!” Lâm Thiển Hạ thật sự nghe không nổi nữa.

Lý Oánh hừ một tiếng: “Cô và tôi cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này, cô cho rằng cô làm chuyện gì, tôi không biết sao?”

Lâm Thiển Hạ không định để ý cô ta, Lý Oánh có chút vô vị hừ một tiếng: “Lát nữa cái tát kia tôi sẽ không lưu tình đâu.”

Cảnh quay đầu tiên của hôm nay chính là Lâm Thiển Hạ ăn một cái tát.

Lúc này Trương Nhất Long đang trong phòng làm việc của ông ta tiếp điện thoại của Quyền Quân Lâm.

“Quyền tổng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cô Lâm chịu chút gian khổ nào, nếu cảnh quay quá mệt, nhất định sẽ dùng thế thân, đúng, nhất định dùng.”

Trong giọng nói của Quyền Quân Lâm, hết lần này đến lần khác dặn dò một câu: “Nhất định đừng khiến cô ấy quá mệt, nếu như quá mệt, việc diễn có thể dồn lại, cũng đừng để cô ấy diễn cực nhọc.”

“Anh Quyền thật sự quan tâm đến Lâm Thiển Hạ! Yên tâm, yên tâm, tôi nào dám!”

Trương Nhất Long cúp điện thoại, không khỏi thở ra một hơi “Lâm Thiển Hạ rốt cuộc có mị lực như thế nào lại khiến một ông chủ lớn như thế quan tâm như vậy? Xem ra, sau này chỉ cần để cho Lâm Thiển Hạ đóng vai nữ chính, anh Quyền này nhất định sẽ đầu tư số tiền lớn đi.”

Ông ta nhất định phải nắm chặt đống rơm giá trị này.

Cảnh đầu tiên, Lý Oánh đang chuẩn bị tát Lâm Thiển Hạ thêm vài cái! Thế mà đạo diễn lại bảo cô ta giả vờ tát.

“Đạo diễn, sao có thể? Như vậy hiệu quả quay không chân thực một chút nào.” Lý Oánh kháng nghị.

“Không sao, cô cứ làm như thế là được, đừng tát thật.” Đạo diễn dặn dò hết lần này đến lần khác nói.

Lý Oánh cười lạnh một câu, cô ta sẽ không giả vờ tát đâu!

Tuy rằng đạo diễn đã tận lực thông báo trước, trong cảnh quay đầu tiên, sau khi nói xong lời thoại, một cái tát của Lý Oánh thật sự đánh tới, Lâm Thiển Hạ tuy rằng tránh được, nhưng vẫn cảm thấy bàn tay của cô ta sượt qua mặt, có chút đau đớn: “Chị Oánh, sao cô lại tát thật! Tôi nói là giả rồi.” Đạo diễn lập tức vội vàng đi vào trường quay.

“Đạo diễn, tôi chỉ là diễn quen rồi thôi! Tôi không biết giả vờ tát diễn như nào.” Lý Oánh ở đó tủi thân nói.

Trương Nhất Long nhanh chóng đến trước mặt Lâm Thiển Hạ: “Thiển Hạ, cô không sao chứ? Có đau không? Có nặng lắm không?”

Lâm Thiển Hạ cắn cắn môi, cô biết Lý Oánh cố ý, rõ ràng nhắc nhở phải giả vờ tát, cô ta lại làm thật.

“Tôi không sao, đạo diễn tiếp tục quay đi!” Lâm Thiển Hạ không muốn làm lỡ tiến độ quay.

“Được, Lý Oánh, tôi xin cô đấy, bà cô à, giả vờ tát! Nhất định phải tát giả.” Trương Nhất Long nói với Lý Oánh xong, tiếp tục quay.

Lần nữa quay lại cảnh này, Lý Oánh lần thứ hai nửa thật nửa giả tát vào mặt Lâm Thiển Hạ.

Mặt Lâm Thiển Hạ có chút tê, nhưng, cô cũng không hé răng, đạo diễn cũng cho qua cảnh diễn này.

Lại đi đến cố gắng hết sức tán dương Lâm Thiển Hạ, để cô ấy đừng tức giận, đây là vai nữ chính đầu tiên trong bộ kịch bản có vốn đầu tư lớn của Lâm Thiển Hạ. Cô đương nhiên sẽ không tức giận vì những chi tiết này. Hiện giờ dù sao Lý Oánh cũng là nữ phụ, cho nên, cô ta căn bản không sợ bộ phim này không nổi, tốt nhất không nổi cũng được, dù sao nổi rồi cũng tiện nghi cho Lâm Thiển Hạ.

Quay đến sáu rưỡi chiều, Lâm Thiển Hạ về đến nhà, cô nhớ con gái, cô hy vọng cuộc sống cứ bình lặng trôi qua như vậy.

Cô quay phim kiếm tiền, khổ nữa cũng không sao, cuộc sống của cô hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Mà tất cả, đều nhờ sự giúp đỡ của Quyền Quân Lâm, ngồi trong xe tới chạng vạng tối, nhìn đoàn xe đến đến đi đi ngoài cửa sổ, trong đầu Lâm Thiển Hạ toàn bộ đều là quá trình quen biết làm bạn của cô và Quyền Quân Lâm.

Người đàn ông này, là quý nhân trong cuộc sống của cô.

Nhưng anh giúp cô nhiều như vậy, cô có thể thay anh làm gì đây? Lâm Thiển Hạ thở dài một hơi, cực kỳ rối rắm.

Trong văn phòng tổng của tập đoàn Sở Thị, Sở Trạch Hiên bảo trợ lý đi liên lạc với trợ lý của Quyền Quân Lâm thêm lần nữa, mong hẹn gặp mặt trước, nhưng lại bị cự tuyệt thêm lần nữa.

Lần này khiến Sở Trạch Hiên cảm thấy cực kỳ thất vọng và bất lực, anh ta không hiểu, rốt cuộc vì cái gì mà Quyền Quân Lâm không chịu gặp anh ta, dù sao đều là thế gia buôn bán kim cương, có buôn bán qua lại, thì mọi người đều kiếm tiền.

Sở Trạch Hiên nghĩ đến mượn con đường Lâm Thiển Hạ này, dạo gần đây cổ phiếu công ty anh ta ngày càng lỗ vốn, nếu anh ta có thể hợp tác với công ty của Quyền Quân Lâm, khẳng định là mua bán chỉ lời không lỗ.

Trong lòng Sở Trạch Hiên, không khỏi đánh chủ ý lên việc mượn con đường Lâm Thiển Hạ này, nhưng lần trước cô ấy triệt để từ chối anh ta như vậy, khiến anh ta thật sự có chút không biết nên xuống tay từ chỗ nào.

Trong lòng Sở Trạch Hiên phiền muộn, tự nhiên, đối với nhà Lâm Mộng Di cũng không có tâm trạng tốt gì.

Là vợ của anh ta, không thể hiểu cho anh ta, ngày ngày chỉ biết tiêu tiền lãng phí, hưởng thụ cuộc sống vật chất.

Hiện tại Sở Trạch Hiên cũng không phải ngày một ngày hai âm thầm xuất hiện sự không bằng lòng với Lâm Mộng Di.

Sở Trạch Hiên còn có một điểm chưa hiểu, thân phận của Quyền Quân Lâm và Lâm Thiển Hạ, căn bản không thể cùng xuất hiện được, vì sao hai người họ lại cùng nhau ăn cơm? Hơn nữa Quyền Quân Lâm còn gần gũi với con gái của cô ấy như vậy?

Sở Trạch Hiên thầm nghĩ, chỉ cần làm rõ chuyện này, có lẽ còn có biện pháp.

Đương nhiên, suy nghĩ của đàn ông với đàn ông, cũng có thể vừa đoán đã trúng, anh ta có lẽ sẽ động tình với Lâm Thiển Hạ, trừ phi bây giờ cô đủ mê người khiến đàn ông không có cách nào chết tâm với cô.

Mà Quyền Quân Lâm cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh cũng động tình với Lâm Thiển Hạ? Đáy lòng Sở Trạch Hiên không khỏi nảy lên lo lắng.

Lẽ nào Quyền Quân Lâm luôn từ chối gặp anh ta, là vì biết quá khứ của anh ta và Lâm Thiển Hạ? Cũng chỉ có thể như vậy.

Sở Trạch Hiên không khỏi ảo não cắn cắn răng, nếu không thể hợp tác cùng Quyền Quân Lâm, trở thành người đứng đầu trong ngành sản xuất kim cương, một khi Quyền Quân Lâm hợp tác cùng người khác, vậy thì ắt sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của anh ta.

Đáy mắt Sở Trạch Hiên không khỏi hiện lên sự tàn nhẫn, công ty của anh ta, tuyệt đối không thể thua trong tay của anh ta được.