Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 44: Thế Lực Năm Phương (2)

Trong lòng Thẩm Trường Thanh mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không có bất mãn: "Ta ở thôn Cổ Nguyệt bên kia, chém gϊếŧ một con quỷ quái cấp U, lại chém gϊếŧ một tên yêu nhân, yêu tà sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ta không cần cái khác, chỉ cần Thiên Sát Vệ điều tra rõ ràng địa giới năm mươi dặm xung quanh thành Lâm An, có bất kỳ chuyện quỷ dị hoặc là khác thường gì xảy ra, đều lập tức bẩm báo cho ta biết."

Quyết định tọa trấn thành Lâm An, khẳng định phải nâng cao thực lực của chính mình.

Không có giá trị gϊếŧ chóc trong người.

Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện công cùng Thuần Dương công, đã phá vỡ cực hạn, muốn dựa vào bản thân khổ tu đã không được.

Biện pháp tốt nhất.

Chính là tìm ra những yêu tà yết ớt, đạt được một số giá trị gϊếŧ chóc từ trên người chúng nó, cứ như vậy, Thẩm Trường Thanh mới có nắm chắc trong thời gian ngắn nhất, nâng cao được thực lực.

Đạt được căn dặn.

Tư Đồ Bắc cũng gật đầu: "Thẩm đại nhân yên tâm, việc này Thiên Sát Vệ nhất định nghe theo."

Thiên Sát Vệ vốn là vì phục vụ cho Trừ Ma sứ cùng với Trấn Thủ sứ, vâng theo mệnh lệnh của Thẩm Trường Thanh không có vấn đề gì.

Đừng thấy đối phương hiện tại chỉ là Trừ Ma sứ thực tập, nhưng theo Tư Đồ Bắc xem ra, đối phương chỉ cần đi về Trấn Ma ti, tất nhiên sẽ trở thành Trừ Ma sứ cấp Hoàng.

Bản thân mình chỉ là một Thiên Sát Vệ trú tại một thành nhỏ, nào dám bất kính đối với một vị Trừ Ma sứ cấp Hoàng.

"Mặt khác, còn có chuyện này, cần Thiên Sát Vệ hỗ trợ một chút."

"Thẩm đại nhân mời nói!"

"Theo ta được biết, người mê hoặc Triệu Phương chính là đến từ Vĩnh Sinh Minh, ông có hiểu biết gì về Vĩnh Sinh Minh hay không?" Thẩm Trường Thanh nghĩ tới lệnh bài Vĩnh Sinh Minh mình đạt được kia.

Nghe vậy.

Tư Đồ Bắc giật mình một chút, chợt chắp tay nói: "Vĩnh Sinh Minh chính là một tổ chức xuất thế từ hai ba trăm năm trước, yêu tà ý đồ công hãm Nhân tộc thất bại, liền thay đổi phương thức ăn mòn Nhân tộc.

Cho nên yêu tà liền sáng lập Vĩnh Sinh Minh, muốn sử dụng cái này để phân hoá nội bộ của Nhân tộc."

..................

"Thu hoạch của ngày hôm nay không nhỏ!"

Phương Nhị nhìn con mồi trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Ông là thợ săn trong núi, trong ngày thường đi săn thú mà sống.

Nhưng không phải mỗi một ngày, đều có thể có được thu hoạch.

Giống như hôm nay, trực tiếp bắt được ba con gà rừng gia hai con hoẵng, có thể đến thành trấn gần đây, đổi lấy vài đồng bạc, đủ để cả nhà sinh hoạt một thời gian.

Đường đến thôn từ trong núi không ngắn.

Chờ lúc Phương Nhị trở về, đã là ban đêm, trong thôn im ắng, không có bất cứ âm thanh nào.

"Kỳ quái, con chó của Trương Nhị Gia, ngày hôm nay vì sao không sủa vậy?"

Đi ngang qua một cái sân, sắc mặt của Phương Nhị hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Ông hướng ánh mắt vào trong sân, nhưng bởi vì trời tối, không thể thấy rõ được cái gì.

Đập vào mắt, chính là một khu vực tối đen.

Không có suy nghĩ nhiều.

Phương Nhị trực tiếp đi về hướng nhà của mình.

Thôn làng ngày hôm nay, yên lặng có chút thái quá, khiến ông có xúc động muốn mau chóng trở về.

Trong thôn vắng vẻ, chỉ có một gian nhà vẫn còn một chút tia sáng.

Phương Nhị đẩy cửa đi vào, đem con mồi đặt qua một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, cười: "Mẹ đứa nhỏ à, bà không biết, ngày hôm nay vận may của tôi tốt như thế nào.

Ba con gà rừng, hai con hoẵng, ít nhất cũng có thể đổi được năm ba đồng!"

Khi đang nói chuyện.

Ông bưng một chén nước trên bàn, uống cạn sạch sẽ, sau đó nghiêng đầu nhìn về hướng phòng bếp, nơi đó có một nông phụ đang bận rộn.

"Chờ thêm một chút thời gian, đưa đứa nhỏ đến trường học gần đây, để nó chơi đùa với mấy đứa nhỏ trong thôn, cũng không phải biện pháp, bà nói đúng không?"

Nông phụ vẫn đang bận rộn, chỉ là phát ra âm thanh rất nhỏ, như là đồng ý.

Đối với chuyện này.

Phương Nhị cũng không thèm để ý.

Bận rộn trong núi cả một ngày, làm ông mệt mỏi vô cùng, nhưng bởi vì trong bụng quá đói, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đi ngủ.

Thấy nương tử của mình vẫn đang nấu đồ vật, Phương Nhị ngồi mãi thấy có chút không thú vị, liền đứng dậy đi về hướng một phòng nhỏ ở bên phải.

Xốc lên rèm cửa rách, đập vào mắt chính là một mảnh âm u.

Mượn tia sáng yếu ớt bên ngoài, có thể thấy trên giường có cái chăn hơi nhô lên, dường như bên trong đang cất giấu thứ gì đó.

"Tiểu tử thối, mỗi lần đều ngủ như thế, cũng không sợ nghẹn chết à!"

Phương Nhị cười mắng một câu, nhưng ông cũng không có đi vào quấy nhiễu, buông rèm cửa xuống, liền một lần nữa ngồi trở về chỗ.

Lúc này.

Người bận rộn trong phòng bếp lúc này cũng đi ra, trong tay bưng một chén canh đang bốc khói nóng, một mùi thơm nồng nặc đã lan tỏa khắp nhà.

Phương Nhị ngửi ngửi, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười.

"Ngày hôm nay bà nấu canh gì vậy, vì sao thơm như thế!"

Nói xong, ông thổi nhẹ vài hơi cho nguội một chút, sau đó liền uống vào một ngụm, nhất thời, thân thể vốn có chút lạnh đã trở nên ấm áp dào dạt.

Lúc này.

Lại có một nồi nước lớn, đặt ở trên bàn.

Rất nhanh.

Phương Nhị đã uống một sạch sẽ canh trong chén, liếʍ miệng, đưa ánh mắt nhìn về phía nồi nước trên bàn, sau đó lại múc cho mình một chén.

"Bà vì sao không uống?"

Lúc uống canh, ông cũng nhìn thoáng qua nương tử của mình, ngày hôm nay hình như có chút kỳ quái, nhưng lại nói không nên lời trong sự kỳ quái này.

Người nữ kia khẽ lắc đầu: "Ông uống đi, tôi đã uống rồi."

"Cái này là thứ gì, vì sao hình như chưa có bái kiến ... "

Phương Nhị nhìn thấy một thứ gì đó tròn tròn trên chiếc đũa, sắc mặt có chút nghi hoặc, bởi vì bị nấu khá lâu, cho nên ông cũng không thể nhận rõ được.

Không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp để vào trong miệng nhai nuốt.

Vừa ăn, vừa nhìn về phía người nữ: "Đúng rồi, có muốn gọi Bảo Nhi dậy ăn một chút không, tôi thấy canh hôm nay rất ngon!"

"Không cần!"

"Hả?"

Phương Nhị nhìn nương tử của mình, bỗng nhiên cảm giác có chút xa lạ.

Đột nhiên.

Sắc mặt của người nữ trở nên vặn vẹo quỷ dị, âm thanh cũng trở nên trầm thấp u lạnh: "Bảo nhi không phải ở trong canh sao?"

Thân thể của Phương Nhị chấn động, nhìn biểu tình quỷ dị của người nữ, sau đó lại cúi đầu nhìn canh trong chén của mình, nhất thời có một cảm giác buồn nôn trào ngược lên yết hầu.

Nôn ...

Bởi vì động tác nôn mửa hơi lớn, khiến cho bàn bị rung động, nồi nước đặt trên bàn cũng rơi xuống mặt đất.

Loảng xoảng! Nước canh và mảnh nhỏ, rơi xuống đầy đất.

Có khớp xương, có tóc, có ngón tay của đứa nhỏ chưa được nấu vụn hoàn toàn, cùng với một thứ tròn vo.

Nhìn thấy thứ tròn vo đó .

Trong nháy mắt Phương Nhị liền liên hệ đến cái gì, trong dạ dày càng cuộn trào mãnh liệt.