Chồng Để Lại Nhiều Tiền Cho Em Thế!

Chương 36

Ngày Minh dọn đi, cô vì ngại chuyện kia nên không dám hỏi nhiều.

Sau khi biết cha của đứa bé trong bụng không phải cậu, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bình yên trở lại.

Nếu cậu không phải cha đứa bé, vậy ai mới là cha của con cô đây?

Ba tháng trước, kỳ kinh nguyệt của cô vẫn đến thăm đều đặn, nói cách khác, kết quả mang thai ba tháng đó có lẽ là do bệnh viện kia nhầm lẫn. Nhưng suy đi ngẫm lại mãi, cô thật sự không biết cha đứa trẻ này là ai.

Nghĩ lại từng người cô từng tiếp xúc trong khoảng thời gian đó, vẫn không có đầu mối.

Ánh chiều tà le lói, cả căn biệt thự bừng sáng, phản chiếu không khác gì ban ngày, duy chỉ có thư phòng vẫn tối tăm như cũ.

Thiện ngồi sau bàn làm việc, anh không bật đèn, rèm cửa cũng đóng chặt.

Tách một tiếng, anh châm thuốc, mượn ánh sáng của bật lửa mà nhìn ba tập tài liệu trước mặt.

Thật ra cũng không phải là tài liệu gì, một bản là kết quả kiểm tra sức khoẻ của cô, một bản của hôm qua sau khi cô về nhà, chỗ mà Minh đã thay cô sắp xếp, còn bản cuối cùng, là tự cô sắp xếp cho mình.

Bệnh viện, phá thai, cách chạy trốn, tất cả mọi phương diện đều được cân nhắc, sắp xếp cẩn thận và chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng đáng tiếc là cô lại không làm theo những gì Minh đã chuẩn bị. Mà ngay từ đầu, cô đã sắp xếp cho mình đến một nơi khác hoàn toàn với thành phố Minh chuẩn bị cho.

Thân phận mới, địa điểm mới, anh nheo mắt mượn ánh lửa nhìn tập văn kiện.

Trước kia, dù có thế nào anh cũng không nghĩ tới, người luôn ở trước mặt anh ngoan ngoãn nghe lời, nhìn qua tưởng như là một người vợ không có chút chính kiến, vậy mà lại có thể sắp xếp đường lui của mình một cách tỉ mỉ cẩn thận như thế. So với Minh, không thua chút nào. Nếu cô thật sự chạy mất, đúng là trong khoảng thời gian ngắn anh cũng khó tìm thấy người đâu.

Tâm tư Minh rõ rành rành, lòng dạ cô anh cũng hiểu rõ.

Minh là do một tay anh dạy dỗ, anh hiểu cậu chắc chắn sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho mình.

Mà Thanh lại rất sợ anh, không yêu anh, còn chuẩn bị bỏ của rời khỏi người chung chăn chung gối với cô ba năm, thậm chí chính anh cũng không biết vì sao.

Nhưng nếu coi đã không có ý định thẳng thắn, anh tạm thời cũng không có ý vạch trần.

Anh chồng ba tập tài liệu lên nhau, tay cầm bật lửa để ở một góc, quẹt ga, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, phản chiếu lên bàn làm việc một khoảng rực sáng.

Trước khi tàn lửa biến thành tro bụi, Thiện mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, Thanh mệt mỏi cả ngày đang nằm ngủ. Anh nhẹ chân không muốn làm ồn, sau khi tắm xong lập tức lên giường nghiêng người ôm lấy cô, bàn tay ấm áp dịu dàng vuốt ve bụng dưới của cô.

Dạo gần đây cô vô cùng nhạy cảm với bụng của mình, lúc này cô giật mình, lập tức tỉnh ngủ.

“Sao còn chưa ngủ?”

Cô đưa lưng về phía anh không chịu quay người lại, nửa mặt núp trong chăn, thì thầm nói: “Thiện, ba mẹ em vẫn chưa biết chuyện em mang thai. Sáng mai em muốn về nhà ba mẹ, nói tin tức tốt này cho họ biết.”

“Anh về với em.”

“Không cần.” Cô quay đầu nhìn anh: “Việc của anh quan trọng hơn, em có thể tự đi được mà.”

Anh ở bên tai cô thấp giọng ừ một tiếng: “Về sớm một chút.”

――――

Một cơn mưa lớn bắt đầu từ lúc nửa đêm bao phủ toàn bộ thành phố S, khắp nơi ngập trong sương khói mịt mù.

Trên đường đến nhà mẹ, nửa chừng cô yêu cầu tài xế lái xe tới bệnh viện.

Trong tay cô nắm chặt hai bản kết quả kiểm tra, một bản là kết quả mang thai ba tháng, một bản là kết quả mang thai hai tháng. Vẫn chưa xác định được bản nào là nhầm lẫn, trong lòng cô không sao yên được.

Ánh mắt rơi vào hai bản kết quả trên tay, cô lo lắng vô cùng.

Hi vọng đứa bé trong bụng vừa tròn ba tháng, có như vậy mọi chuyện mới giải quyết dễ dàng được!

Chú Trường lo ngại cô đang có thai, ông lái xe rất chậm nhưng vững chắc. Đến khúc cua, một chiếc Maybach ngông nghênh từ phía sau vượt lên, làm vũng nước ven đường văng cao hơn một mét, khiến người đi đường vô cùng tức giận.

May mắn kỹ thuật lái xe của chú rất tốt, tay lái lại ổn định, nhờ vậy mới không đυ.ng phải Maybach kia.

“Có chuyện gì vậy?”

Chú Trường nhìn chiếc Maybach kia, thấp giọng mắng một tiếng, ngoài miệng lại cười nói: “Cô chủ, không có chuyện gì ạ.”

Chiếc maybach ngông nghênh kia đi ngược hướng với cô, cuối cùng dừng ở trước cục cảnh sát.

“Phan tổng đến rồi.”

Người ngồi ở ghế phụ lái xuống xe, tay cầm ô đi vòng qua bên kia chiếc xe, cung kính mở cửa ghế sau.

Thiệu từ trên xe bước xuống, sau khi liếc mắt nhìn xung quanh, anh ta mới một mình bước vào trong.

Trong phòng gặp mặt, Kiều bị còng tay từ từ đi vào.

Vụ án giả mạo di chúc vẫn đang được điều tra, cô ta bị nhốt ở đây không ai hỏi thăm. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy cả người cô ta gầy đi, gương mặt lõm xuống, tóc tai bù xù, còn đâu vẻ quyến rũ xinh đẹp của trước kia.

Kiều ngồi đối diện Thiệu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý kỳ quái.

“Cuối cùng cũng đến rồi?”

Anh ta không nhìn cô, chỉ chăm chú nghịch cái bật lửa trên tay, không để cô vào mắt.

“Nói đi.”

“Nói cái gì?”

Nghe vậy, Thiệu ngừng nghịch bật lửa trong tay, ngước mắt lên nhìn cô ta.

Kiều không chút sợ hãi nhìn lại, cũng cười nói: “Phan tổng, dù thế nào tôi cũng đã giúp anh xử lý không ít việc. Bây giờ tôi gặp chuyện, không còn giá trị lợi dụng nữa, nên anh muốn qua cầu rút ván sao? Sau này anh làm sao có thể khiến người ta tin phục, làm sao khiến người ta làm việc cho mình nữa đây?”

Thiệu nhìn cô ta với đôi mắt sâu thẳm.

Cô không sợ hãi, tiếp tục nói: “Tôi vẫn luôn kính nể Phan tổng, thủ đoạn mạnh mẽ, là một người đàn ông làm được việc lớn. Nhưng những năm nay luôn bị anh Thiện áp chế, nghĩ lại hẳn là anh rất khó chịu nhỉ?”

Thiệu cười nhạo một tiếng, nghịch bật lửa tiếp: “Cô gọi tôi tới đây, làm mất thời gian quý báu của tôi chỉ để nói những lời này?”

“Còn nữa” Kiều nói: “Nếu như không có Thiện, tôi nghĩ không ai có thể làm đối thủ của anh, đáng tiếc… Ai ngờ tới, anh ta mạng lớn như vậy, lại còn có thể trở về. Dự án Thành Nam kia, chắc là không bao lâu nữa sẽ trở thành vật trong tay Thiện rồi.”

Mấy năm nay Kiều đi theo bên cạnh anh, yêu ma quỷ quái gì cô ta cũng đã từng thấy qua, nói chi là từng vẻ mặt, biểu cảm trên mặt người đàn ông đối diện. Cô ta hiểu rõ lập tức vừa cười vừa nói: “Mấy năm nay anh ta đã làm không ít việc từ thiện. Trong buổi tiệc từ thiện lần trước, vợ anh ta làm bừa lấy danh nghĩa của anh ta quyên góp thêm, anh nói xem, danh hiệu top 10 người trẻ tuổi xuất sắc sẽ được trao cho ai đây? Dự án Thành Nam kia, phía chính phủ chắc sẽ cân nhắc đến cái này nhỉ?”

Mí mắt Thiệu hơi hạ xuống, giọng điệu không rõ có ý gì: “Chẳng qua chỉ là một dự án mà thôi.”

“Mà thôi? Nếu thật chỉ là một dự án, anh đâu cần phải tranh đấu với anh ta lâu như thế?” Nói đến đây, Kiều cũng không có ý định che giấu nữa: “Nói thẳng ra, bây giờ tôi đã nhìn thấu anh. Có lợi ích thì anh mới chịu cứu tôi, chỉ cần anh chịu nghĩ cách cứu tôi ra ngoài, tôi có thể giúp anh trúng thầu dự án này.”

Nghe vậy, Thiệu ngả ngớn cười: “Mạnh dạn đấy.”

“Anh có thể thử xem rốt cuộc có phải là mạnh dạn hay không.”

Anh ta im lặng liếc nhìn cô, trong lòng tính toán. Kiều cũng không vội, lẳng lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Thiệu cười lạnh; “Nói đi, giúp thế nào?”

Thấy anh ta cuối cùng cũng thoả hiệp, Kiều mỉm cười: “Tôi ở bên cạnh anh ta bảy năm, biết rất nhiều chuyện. Anh là người cẩn thận không sai, những năm này không có bất kỳ một ai có thể bắt được điểm yếu của anh ta cả, nhưng mà anh có biết, vì sao năm đó cô vợ hiện tại của anh ta lại gả cho anh ta không?”

Thiệu nhíu mày: “Vì sao?”

Cô ta gợi đủ tò mò, chậm rãi nói ra: “Bởi vì cô ta bị bỏ thuốc.”

Anh khẽ giật mình: “Bỏ thuốc? Cô có chứng cứ?”

“Đương nhiên.”

Thiệu trầm tư suy nghĩ.

Nếu như Kiều thật sự có chứng cứ, như vậy việc này đối với Vũ thị là một vụ tai tiếng rất lớn. Tới lúc bị truyền ra ngoài, anh ta chắc chắn sẽ bị cắt mất danh hiệu top 10 người trẻ tuổi xuất sắc nhất, dự án kia cũng…

“Nếu như cô gạt tôi…”

Hai tay cô ta ở dưới bàn nắm chặt, Kiều hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng của mình.

“Anh có thể đưa tôi vào lại đây lần nữa.”

Lời nói vô cùng tự tin.

Thiệu cười lạnh, chỉ là một con đàn bà mà thôi.

“Hợp tác vui vẻ.”

Cô ta mỉm cười, hai tay nắm chặt dưới bàn buông lỏng, cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

――――

Mà một bên khác, Thanh đã làm xong kiểm tra, đang chờ đợi kết quả.

Đây là một bệnh viện tư nhân, viện trưởng và mẹ cô có quen biết. Còn để cô đi cửa sau, rồi cử thêm một bác sĩ khoa phụ sản theo sau giải đáp thắc mắc cho cô.

Nhân cơ hội, cô lấy bản kết quả khám sức khỏe được chẩn đoán mình đang mang thai ba tháng ra.

“Bác sĩ, phiền xem giúp tôi bản kết quả này là đúng hay sai?”

Bác sĩ nhận lấy xem kỹ, nhíu mày hỏi: “Bản kết quả này là của cô sao?”

“Không, là một người bạn của tôi.” Cô dựng chuyện: “Hôm nay cô ấy không được khoẻ, lại nghe nói tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nên đã nhờ tôi mang bản kết quả này xin bác sĩ xem giúp, sao thế? Có…có vấn đề gì không?”

Bác sĩ chỉ ra một số dữ liệu trong bản kết quả cho cô nhìn: “Chẩn đoán cho thấy là bạn của cô đã mang thai được ba tháng, nhưng mà sau khi xem hình ảnh và các chỉ số, kết quả kiểm tra có khả năng xuất hiện sai sót.”

Tim Thanh giật nảy: “Sai sót? Sai sót chỗ nào?”

“Chắc là…” Bác sĩ cẩn thận nhìn lại một lần nữa: “Tháng mang thai không đúng lắm, nhưng mà cũng không thể nói chính xác được. Cô có thể bảo bạn của mình đến bệnh viện kiểm tra một cách triệt để, bên chúng tôi sẽ chẩn đoán chuẩn xác.”

Trái tim cô lạnh giá.

Hóa ra là bệnh viện hôm đó Thiện dẫn cô đến khám đã chẩn đoán nhầm.

Cứ tưởng mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng không ngờ bản thân vẫn không thể tránh khỏi.

Bây giờ an toàn thì có ích gì, đợi đến khi đứa bé chào đời cũng sẽ bị phát hiện thôi.

Hơn nữa, gần đây anh đối với chuyện cô mang thai rất vui vẻ. Mỗi lần cô nhìn nụ cười trên mặt anh, là cảm thấy tội lỗi.

Đứa bé không phải con của anh.

“Cô có chuyện gì thế?”

“Không có gì, tôi chỉ là…” Áy náy mà thôi.

Mặc dù cô cũng không biết đứa bé này đến bằng cách nào.

“Chuyện cô mang thai đã nói cho hai ông bà kia chưa?”

“Còn chưa kịp nói.”

“Chuyện vui lớn như vậy, cô phải sớm nói cho bọn họ chứ. Làm cha làm mẹ, họ nhất định sẽ vui vẻ.”

“Anh Thiện chắc cũng chưa biết chứ?”

Cô cười cười, không nói gì.

“Vậy tin vui này sẽ làm cho anh ấy một bất ngờ lớn rồi.”

“Tôi… Vẫn chưa biết nói với anh ấy thế nào.” Nói với anh ấy, đứa bé này không phải con của anh à?

Kể từ lúc bị anh bắt lại ở sân bay, cô đã chấp nhận số phận rồi. Cô cảm thấy quá mệt mỏi, dường như mọi hành động của mình anh đều biết rõ, dù thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.

“Nói thế nào không quan trọng, quan trọng là giữa vợ chồng với nhau phải có sự thẳng thắn. Bây giờ cô chỉ cần nói với anh ấy một câu ‘Em mang thai rồi’, chỉ sợ anh ấy sẽ vui đến mức gọi trực thăng tới đây đón cô đó.”

Thẳng thắn?

Đối với việc này, cô cũng chỉ nghĩ tới việc che giấu, ngoại trừ giấu diếm anh, cô chưa từng nghĩ mình sẽ thành thật với anh lần nào cả.

Có lẽ bởi vì câu nói “Gϊếŧ, chặt nhỏ, ném xuống biển” của anh, mà cũng có lẽ là bởi vì mấy năm nay cô đã quen với việc bị anh áp bức.

Nói tóm lại, cô không có dũng khí đó.

Có lẽ, cô nên thử thú nhận một lần?

Dù sao anh đối xử với cô cũng không tàn nhẫn lắm nhỉ?

Cùng lắm là ly hôn, loại chuyện gϊếŧ người phóng hoả này, chắc là anh khinh thường không thèm làm đâu?

“Được, để tôi nghĩ xem nên nói với chồng tôi thế nào.”

Đem điện thoại ra, cô lấy hết dũng khí gửi một tin nhắn cho anh.

―― “Đang bận sao?”

Rất nhanh, anh đã trả lời tin nhắn.

―― “Có việc gì?”

Cô cắn răng, tiếp tục gửi một tin nhắn.

―― “Có chuyện này em muốn nói thật với anh, nhưng mà trước khi nói, anh không được tức giận, nghiêm túc nghe em nói, được không?”

Đợi mãi anh vẫn chưa trả lời, cô nhìn chằm chằm vào giao diện tin nhắn đến mức mắt cũng đau xót, cô sắp xếp từ ngữ tiếp tục soạn một đoạn.

―― “Hôm qua anh dẫn em tới bệnh viện làm kiểm tra, kết quả chẩn đoán sai rồi. Em không hề mang thai ba tháng, mà chỉ mới mang thai hai tháng thôi, vậy nên đứa bé này không phải là của anh. Nhưng mà xin anh hãy tin em, em chưa từng phản bội anh, trong ba tháng anh mất tích, em không có tiếp xúc thân thể với bất kỳ một người đàn ông nào, chính em cũng không biết đứa bé này là của ai. Em biết, anh không tiếp nhận được, đột nhiên xuất hiện một đứa bé em cũng không tiếp nhận được, cho nên em suy tính thật lâu mới quyết định không dối gạt anh nữa. Anh không muốn nuôi con cho người khác cũng được, dù sao chuyện này đối với anh cũng không công bằng, em sẽ tự mình sinh con rồi nuôi nấng nó. Thật ra, Thiện à, em không yêu anh. Nếu không phải vì cái đêm trong khách sạn đó, chắc chắn em sẽ không kết hôn với anh, tình cảm mấy năm nay của em với anh chưa thể nói là yêu được, và em tin rằng anh cũng thế. Vậy nên chúng ta ly hôn đi, anh yên tâm, em sẽ không lấy tài sản của anh đâu.”

Cô nghĩ nghĩ, xoá bỏ câu cuối cùng, viết lại: “Chuyện chia tài sản em nghe theo sự quyết định của anh.”

Dừng một lúc, cô lại xoá đi sửa thành: “Anh yên tâm, em sẽ không lấy một phân tài sản nào.”

Nghĩ nghĩ, cô vẫn quyết định xoá câu cuối cùng đi.

Một y tá từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt tức giận.

“Huyền, sao thế?”

“Aizz bác sĩ, ông có biết một người phụ nữ mang thai đang gây sự bên ngoài khoa phụ sản chúng ta không.”

“Gây sự? Gây chuyện gì?”

“Cô ấy chửi bới bệnh viện chúng ta, nói kết quả kiểm tra của bệnh viện không đúng.”

Bác sĩ liếc nhìn cô: “Rốt cuộc là thế nào? Nói rõ chút xem nào.”

Huyền phàn nàn nói: “Bệnh viện chúng ta xác nhận cô ấy mang thai, nhưng cô ấy lại không chịu tin, nói tháng trước bản thân vừa mới có kinh nguyệt.”

Bác sĩ nghe xong, cười nói: “Thì ra là vậy, cô ra giải thích với cô ấy, lúc mang thai vẫn có thể tới kỳ kinh nguyệt nhé. Thời gian đầu mang thai sẽ chảy máu, nhưng cũng không phải là tới kỳ kinh nguyệt đúng nghĩa, đây là trường hợp rất hiếm, là hiện tượng sinh lý khi trứng đã thụ tinh bám vào thành tử ©υиɠ.”

Cô nghe nói như thế, tay run lên, quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, ông vừa nói mang thai cũng có thể đến kỳ kinh nguyệt sao?”

Bác sĩ cười trả lời: “Đúng vậy, nhưng đây là tình huống cực kỳ hiếm gặp.”

Cô nghĩ đến phản ứng đến kỳ kinh nguyệt của mình ba tháng trước, lượng máu ra hình như ít hơn bình thường.

Hạnh phúc đến quá đột ngột.

Chẳng lẽ…

Cô cúi đầu nhìn giao diện tin nhắn trên điện thoại, đoạn tin nhắn kia không biết đã gửi cho anh từ lúc nào.

Cô như bị sét đánh giữa bầu trời quang.

Không được hoảng hốt, bình tĩnh.

Bây giờ anh đang bận rộn nhiều việc, có lẽ vẫn chưa kịp đọc tin nhắn, thu hồi còn kịp.

Cô bấm vào tin nhắn đó.

Ngoài cửa có y tá gõ cửa: “Bác sĩ, đây là kết quả của cô Thanh.”

Y tá kia không đợi bác sĩ lên tiếng đã tự ý mở cửa đi vào, đưa kết quả cho ông ấy.

Tay cô ta xẹt qua chồng giấy tờ trên bàn, vô tình đυ.ng trúng bàn tay đang run rẩy của cô, cô không cầm chắc, trượt tay làm điện thoại rớt xuống đất.

“Xin lỗi cô, tôi không cố ý!” Y tá vội vàng nhặt điện thoại lên đưa cho cô.

Nhịp tim Thanh như trống đánh, mở khoá màn hình điện thoại đen kịt lên.

Mở khoá vân tay thất bại.

Mở khoá vân tay thất bại.

Mở khoá vân tay thất bại.

Nhập mật khẩu vào.

Cô run rẩy nhập mật khẩu, tiếp tục ấn vào tin nhắn dài như văn bản kia, ấn nút thu hồi.

―― đã qua hai phút, không thể thu hồi.

A a a a a a a a! ! !

Bác sĩ nhìn kết quả, nở nụ cười kỳ lạ nói: “Chúc mừng cô đã mang thai ba tháng.”