Chương 62: Em thích trẻ con.
Mười lăm phút sau, Văn Tẫn nhíu mày đứng trong cửa hàng dành cho trẻ em, chỉ vào chai lọ trên kệ nói, “Tôi muốn mua sữa bột, cho trẻ nhỏ uống.”
“Đứa bé bao nhiêu tuổi?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình hỏi.
“Có lẽ lớn tầm này.” Văn Tẫn duỗi tay khoa tay múa chân một chút.
Nhân viên cửa hàng: “…”
“Anh đẹp trai này, đừng nói giỡn, đứa bé mấy tháng ạ?” Cô ấy cười hỏi.
Văn Tẫn nhíu mày, “Đứa bé không phải của tôi, không biết mấy tháng.”
Vẻ mặt của nhân viên cửa hàng lập tức chuyển sang tràn ngập trìu mến và đồng tình.
Trời ạ, đẹp trai như vậy mà bị đổ vỏ, giúp người khác nuôi con.
“Có phải chưa biết đi đúng không?” Nhân viên cửa hàng lại hỏi, “Vậy thì chưa đến một tuổi, mua một hộp sữa bột là được, tôi đề cử cho anh loại sữa bột này, có đủ loại vitamin và dinh dưỡng nhất, cũng là loại sữa bán chạy nhất trong cửa hàng chúng tôi…”
Văn Tẫn lấy sữa hộp như lấy đồ trong siêu thị, ôm toàn bộ vào trong ngực, đi tới quầy thu ngân, lại tới kệ hàng định ôm tiếp.
“Chờ một chút, chúng tôi có hộp, có thể lấy cho anh một thùng.” Nhân viên cửa hàng cười nói, “Anh đẹp trai, chúng ta có thể thêm WeChat, sau này uống hết sữa bột, chúng tôi có thể giao hàng tận nhà.”
Văn Tẫn móc tiền ra, “Không cần, nuôi mấy ngày.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
Còn chưa kịp về nhà, lại nhận được điện thoại của Tưởng Uyển, muốn anh mua thêm bình sữa tã giấy và vài bộ quần áo của trẻ em.
Anh lại xoay người nhìn về phía nhân viên cửa hàng, “Tôi muốn bình sữa tã giấy, quần áo.”
Không đợi nhân viên cửa hàng hỏi số đo, anh đã khoa tay múa chân miêu tả đứa bé như quả dưa hấu, “Vẫn đứa bé lớn như từng này.”
Nhân viên cửa hàng: “…”
Văn Tẫn mua xong đồ về nhà, Tưởng Uyển ôm đứa bé ngồi trên sô pha, chắc đứa bé đã khóc đến mệt, ghé vào lòng cô ngủ say.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại ‘Suỵt" một tiếng với Văn Tẫn, bảo anh di chuyển nhẹ thôi, sau đó nhỏ giọng nói, “Lấy sữa bột ra đi, em cho đứa bé uống trước.”
Văn Tẫn xoay người ôm thùng sữa bột vào.
“…”
Tưởng Uyển kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh lại mua nhiều thế?”
Cô đã nhờ cảnh sát tìm Hồ Sướиɠ Nghi vợ của Tưởng Đào, tìm được rồi sẽ trả lại đứa bé, chắc cũng chỉ cần hai ngày, không cần nhiều sữa bột như này.
“Anh đã tra thử, trẻ con có thể ăn.” Văn Tẫn nói xong lại từ phía sau kéo ra một túi tã giấy, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Còn có thể kéo.”
Tưởng Uyển: “…”
Hai người ngồi trên sô pha cùng nhau nghiên cứu hướng dẫn phía sau hộp sữa bột, phương pháp pha, nhiệt độ và số muỗng cần pha sữa bột.
Chờ pha xong, Tưởng Uyển nhanh tay đút bình sữa vào miệng đứa bé.
Tuy đứa bé đã ngủ rồi, nhưng vẫn tự nhiên mυ'ŧ sữa vào, hai má phình phình.
Tưởng Uyển nhìn thấy không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ lau sữa rớt ra cằm của đứa bé.
Đứa nhỏ này tầm bốn năm tháng, tay chân đều nho nhỏ, lúc uống sữa, hai tay bé xíu tự nhiên nâng bình sữa, ngón tay nhỏ bé tinh tế, vô cùng đáng yêu.
Tưởng Uyển vươn ngón trỏ nhét vào trong tay của bé, cảm thấy chơi rất vui, quay đầu nói với Văn Tẫn, “Anh xem, nhỏ quá đi.”
Mặt Văn Tẫn không cảm xúc nhìn xuống, “Ừ.”
Tưởng Uyển: “…”
Cô thu lại nụ cười trên mặt, nói với anh, “Tìm được Hồ Sướиɠ Nghi sẽ đưa bé về.”
Văn Tẫn gật đầu, “Anh biết.”
Tưởng Uyển mím môi, “Anh có vẻ không vui?” Cô vươn ngón trỏ chọc chọc cánh tay của anh, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Em lừa anh.” Văn Tẫn nhìn cô, chỉ chỉ đứa bé trong ngực cô.
“Em thích trẻ con.”
Tưởng Uyển: “…”