Ở Chung

Chương 25: Tôi giúp cô bôi.

“Không được…” Tưởng Uyển duỗi tay dùng sức đẩy anh ra, ánh mắt không dám nhìn đũng quần đã căng thành cái lều trại của anh, “Tối hôm qua đã… Làm rất nhiều lần.”

Nơi đó của cô sưng rồi.

“Đó là tối hôm qua, hôm nay còn chưa làm.” Văn Tẫn nghiêm trang.

Tưởng Uyển: “…”

Cô nhớ không lầm, tối qua làm đến tận ba giờ sáng!

Văn Tẫn đã mò xuống giữa chân cô, lòng bàn tay cách qυầи ɭóŧ nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói khàn khàn hỏi, “Cô không muốn làm sao?”

Tưởng Uyển dùng toàn bộ ý chí chống cự, cô lấy tay che lại, lui ra sau, “Không được, nơi đó của tôi sưng lên… Rất đau… Không thể làm.”

“Đau?” Văn Tẫn nhíu mày, “Tôi nhìn xem.”

“…”

Tưởng Uyển cảm thấy thẹn nhìn anh, “Anh đâu phải bác sĩ, nhìn thế nào được…”

“Cởϊ qυầи, nằm xuống để tôi nhìn xem.” Văn Tẫn kéo cô vào phòng ngủ.

Tưởng Uyển cắn môi nhìn anh một lúc, sau đó đỏ mặt cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ ra, lúc này cô mới nằm trên giường, nhẹ nhàng tách hai chân ra.

Cô ngượng ngùng nhìn mặt Văn Tẫn, vì thế dùng mu bàn tay che hai mắt của mình lại.

Văn Tẫn cúi đầu nghiêm túc cẩn thận kiểm tra tiểu huyệt của cô, đốt ngón tay thon dài tách hai mảnh môi âʍ ɦộ phấn nộn, xúc tua thấm ướt dâʍ ŧᏂủy̠.

Tưởng Uyển không được tự nhiên khép chân, vừa rồi cô bị Văn Tẫn hôn, phía dưới không ngừng phân bố dâʍ ŧᏂủy̠, sau khi bị anh kéo vào, đầu óc choáng váng não trướng quên luôn việc lấy khăn giấy lau khô.

Cô rụt rụt ra sau, “Văn Tẫn…”

Giây tiếp theo, đốt ngón tay của người đàn ông đã tìm được miệng huyệt, Tưởng Uyển hô hấp căng thẳng, toàn bộ phần bụng dưới không tự chủ được căng ra.

Dâʍ ŧᏂủy̠ dính đầy tay Văn Tẫn.

Miệng huyệt đúng là có hơi sưng, đoạn đường phấn nộn đều đỏ hồng.

Ánh mắt Văn Tẫn sâu thẳm, giọng nói cũng khàn, “Cô ra rất nhiều nước.”

“Tôi biết… A…” Tưởng Uyển còn chưa nói dứt lời, thở nhẹ một tiếng.

Đốt ngón tay Văn Tẫn nhẹ nhàng trượt xuống hai lần, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua thịt viên gắng gượng, bụng nhỏ của Tưởng Uyển run lên, hô hấp không thuận thở phì phò, kẹp chân không cho Văn Tẫn chạm vào.

“Để tôi gọi điện thoại hỏi bác sĩ.” Văn Tẫn đứng dậy, đũng quần vẫn còn nhô lên, anh cứ như vậy đi ra ngoài.

Tưởng Uyển chạy nhanh lấy khăn giấy xoa xoa giữa chân, sau đó mặc quần.

Trước khi đi ra ngoài, cô nhớ tới một chuyện khác, cầm di động tìm phát sóng trực tiếp của Văn Tẫn.

Lúc nhìn đến chữ bảy lần tràn khắp màn hình, toàn bộ thân thể cô nóng như có lửa.

Cô nhìn số người xem phát sóng trực tiếp, cả người càng choáng váng.

Một ngàn vạn?

Một ngàn vạn người xem?!

Nói cách khác, có hơn một ngàn vạn người biết chuyện tối qua…

A a a a a a a a a a!

Cô sắp điên rồi!

Cô đi ra ngoài, Văn Tẫn không ở trong phòng, hình như đã đi ra ngoài.

Cô không quan tâm, vội vàng đi vào bếp nấu cơm xào rau, cũng không chờ Văn Tẫn, ăn xong chạy nhanh về phòng mình, khóa trái cửa.

Cô tạm thời không muốn nhìn thấy Văn Tẫn.

Văn Tẫn trở về đã là 1 rưỡi chiều.

Phòng Tưởng Uyển khóa trái.

“Tưởng Uyển, mở cửa.” Văn Tẫn gõ cửa, “Tôi mua thuốc.”

Cả khuôn mặt Tưởng Uyển áp trên gối đầu, nhớ tới lời anh nói trong phòng phát sóng trực tiếp, bên tai lại nóng lên, “Tôi không ăn!”

“Không phải ăn.” Văn Tẫn nói, “Là bôi.”

“Bôi cái gì?” Tưởng Uyển không rõ.

“Âʍ đa͙σ.”

“…”

Tưởng Uyển thật lâu không đáp, Văn Tẫn lại bắt đầu gõ cửa.

Cuối cùng cô đỏ mặt xuống giường mở cửa, chỉ vươn một tay ra, “Đưa thuốc cho tôi.”

“Cô không bôi được.” Văn Tẫn tránh cô, chen chân đi vào, “Tôi giúp cô bôi.”

Tưởng Uyển không lấy được thuốc, chỉ có thể mặt đỏ tai hồng ngồi trên giường, nghe theo chỉ thị của Văn Tẫn, cởϊ qυầи lót nằm xuống.

Anh tách chân cô ra, lấy thuốc bôi vào miệng huyệt.

Thuốc mát lạnh, rất thoải mái.

Đốt ngón tay của Văn Tẫn di chuyển bôi tất cả thuốc vào trong, Tưởng Uyển chỉ cảm thấy những nơi bị anh đυ.ng vào đều ứa ra nước, thậm chí cô còn nghe thấy âm thanh dâʍ ŧᏂủy̠ quấy vào nhau dính nhớp.

Cô cảm thấy thẹn mà kẹp chân, giọng nói khàn khàn của Văn Tẫn vang lên, “Bác sĩ nói mỗi lần làm xong bôi một lần, ngày hôm sau có thể tiếp tục làm.”

“…”