Từ Khi Nào Đã Yêu Em?

Chương 10: Tôi Không Thích Cô Ấy

Người ngồi phía cuối góc kia tay nắm chặt lại, con mắt lạnh lùng như phóng băng đến đáng sợ

- Viên Kim Hạ, em được lắm

Kim Hạ đeo chiếc nhẫn đó thử vào tay. Quả nhiên là mẫu thiết kế của JY thật sự rất rất đẹp, viên kim cương được gắn ở giữa sáng lấp lánh đến chói mắt, hoạ tiết tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo. Chiếc nhẫn đeo vừa vặn trong ngón tay giữa của cô, làn da trắng sáng càng làm chiếc nhẫn nổi bật

- Mắt nhìn của anh được lắm nha, rất đẹp. Cái này chắc chắn chị dâu sẽ thích

- Được rồi, vậy anh sẽ chọn mẫu này, cảm ơn em nha

Hai người cười nói rất vui vẻ, tới gần trưa mới rời đi. Kim Hạ vì muốn hít thở không khí một chút nên không gọi tài xế riêng đến đón

Đang đi nửa đường thì cô cảm giác có chút là lạ, cảm giác này chính là...đang có người theo dõi. Bất giác quay đầu lại, quả nhiên...một nhóm bốn tên áo đen bịt mặt xông ra

- Em gái, đường không ngõ vắng thế này sao lại đi một mình thế ?__một tên lên tiếng

- Các anh là ai ? Và muốn gì ở tôi ?

- Đơn giản, chỉ cần cô em giao hết tiền bạc trang sức và những thứ có giá trị trên người cô em ra thôi

Kim Hạ nhếch khoé miệng nở nụ cười không chút lo sợ, tay từ từ mở khoá túi sách lấy ra một vật

- Xui rồi, hôm nay tôi không mang theo tiền, cũng không mang theo điện thoại, thẻ ngân hàng hay trang sức cũng không. À...chỉ có con dao gọt trái cây này thôi, tôi cho không các anh luôn đấy

- Tao không rảnh để đùa với mày. À mà nhìn cô em cứ giống ai ý nhỉ ?__tên đó quay sang ba tên còn lại hỏi - Nhớ rồi, cô em là Viên tiểu thư đúng không ? Bắt cô uy hϊếp chắc cũng lấy được một khoản kha khá từ Viên lão nhỉ ? Đúng không chúng mày ? Hahahaha...

- Phí lời. Muốn làm gì thì ra tay luôn đi__Kim Hạ nói dứt khoát, dường như cô đã chuẩn bị sẵn sàng gì đó

Cả bốn tên xông lên định bắt lấy cô, nhưng chưa đầy 5 phút đều ngã gục dưới chân cô. Kẻ bị đấm đến tím mắt chảy máu mồm, kẻ bị đấm thật mạnh vào bụng thậm chí là chỗ "nhạy cảm đó" đau quá mà ngã lăn ra đất. Cũng may hôm nay Kim Hạ chỉ mặc quần áo công sở bình thường và đi giày thể thao nên đánh nhau có chút dễ dàng

- Chậc chậc...các người yếu quá vậy, đánh chẳng đã tay gì

- Kim Hạ...Kim Hạ, em có sao không ?

Lục Dịch từ đâu chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi lo lắng cho cô. Nhưng mà...cái gì đây ? Kim Hạ có thể đánh trả được bốn tên cao to như này sao ? Mà bản thân còn không hề bị thương chỗ nào

- Ơ, sao anh lại biết tôi ở đây ?

- Chuyện đó về công ty nói sau đi, trước hết em có bị sao không ? Mà rốt cuộc là chuyện gì xảy ra

- Chuyện đó cũng về công ty nói sau đi. Còn tôi thì không sao. Bây giờ giải quyết chúng đi, xem ra chúng không đơn giản chỉ là cướp đường đâu__cô vừa nói vừa chỉ tay về phía trước

- Ừmm__Lục Dịch vẫy tay một cái, vài vệ sĩ của anh đi ra bắt hết bốn tên đó mang đi rồi hai người trở về

__________________

VIÊN THỊ

- Kim Hạ sao cậu về muộn vậy, có chuyện gì sao ? Có cả Lục tổng này__Lan Diệp thấy cô đến sảnh liền ra đón

- Cô ấy gặp cướp

- Hả...Được rồi hai người lên phòng trước đi rồi nói

••••••••••

- Tôi không gọi tài xế đón nên tự đi bộ về. Đang đi thì gặp cướp thôi, chúng đòi tiền nhưng tôi không mang nên xong lên đánh nhau. Vậy thôi

- Một mình em đánh được bốn tên đó á

- Vậy là Lục tổng chưa biết rồi, Kim Hạ ngày trước từng là cao thủ taekwondo đạt giải nhất quốc gia đó, bốn tên đó là dư sức, anh đến Viên gia là sẽ được chiêm ngưỡng số huân chương và huy chương vàng của cậu ấy thôi__Lan Diệp cười cười

- ......

Anh thật không thể tin nổi, Kim Hạ dịu dàng mà thường ngày anh biết đây sao ? Giải nhất taekwondo quốc gia sao ? Nếu sau anh mà lệch với cô thì.... Nghĩ đến đây Lục Dịch lại thấy toát mồ hôi hột

- À suýt quên, sao anh lại biết tôi ở đấy mà đến

- Chẳng lẽ anh không được đi theo bảo vệ vợ anh

- Xí...Tôi mà cần ?

Đợi Lan Diệp đi ra, trong phòng chỉ còn lại hai người, Kim Hạ muốn đuổi khéo anh cũng không đi, chẳng hiểu rốt cuộc không còn chuyện gì thì anh ở thêm làm gì ?

- Người đàn ông em gặp trong quán cafe là ai ?

Lục Dịch nhân lúc cô đi đến bên tủ hồ sơ thì nhanh chóng ép cô vào tường, một tay chống lên sát đầu cô, một tay vẫn ung dung đút túi quần, tư thế nói không ám muội cũng chẳng ai tin

- Này này, anh tính làm cái gì ? Đây là phòng làm việc của tôi đấy. Mau bỏ ra

- Anh là chồng tương lai của em, những chuyện này không có gì lạ cả. Nói mau, người đó là ai ?

- Ai cái gì chứ ? Chỉ là một tiền bối của tôi thôi mà

- Tiền bối ? Tiền bối mà cười đùa vui vẻ. À...còn dám đeo nhẫn của hắn. Nói mau, đó là thằng nào ? __anh càng nói càng cúi sát mặt cô hơn

- Là anh họ tôi Dương Nhạc, cũng là anh vợ tương lai của anh đấy, Đại Dương muốn chọn nhẫn cầu hôn chị dâu nên nhờ tôi xem giúp thôi mà

Nghe câu trả lời này lòng anh cũng nhẹ nhõm hẳn, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào ấy. Dường như một nụ hôn vẫn chưa thoả mãn, anh cúi xuống một lần nữa chiếm lấy môi cô

Lục Dịch mê muội mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bên dưới vẻ tức giận lại mang theo một chút thẹn thùng, da thịt trắng trẻo cùng dung nhan xinh xắn giống như là được vị thần khéo tay trên trời dùng khối ngọc tốt nhất để khắc ra, đẹp đến nổi khiến anh không thể rời mắt

••••••••••••

- Alo

- Tối nay tôi mở tiệc ở resort Thanh Tâm nha. Tôi gọi Lan Diệp rồi, cậu nhớ đứa Kim Hạ đi đó__Lam Thanh Huyền nói vọng vào điện thoại

- Ok

_________________

- Làm việc nhiều rồi, tối nay mọi người hãy thư giãn chút đi__Lam Thanh Huyền vừa nói vừa bật nút một chai vang đỏ

- Dịch...__có một tiếng nói rất quen từ đằng xa. Một cô gái đi tới...là cô ta

- Chào Phương Nha, trùng hợp quá cô cũng ở đây sao ? Đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng bọn tôi cho vui

- Mấy khu resort ở đây đề là của Phương thị chúng tôi mà, đúng là trùng hợp thật, hôm nay tôi tới đây giải quyết với nhân viên mấy thứ. Dịch, mình nhớ cậu lắm đó

Sao người đàn bà này lại phiền phức thế chứ ? Ngay lúc này Lục Dịch cảm thấy mình đúng là đui rồi nên mới có quan hệ với kiểu người dai như kẹo cao su này. Đi đâu cũng gặp mặt cô ta, ăn cái bữa tối mất cả ngon

- Haizzz, ăn mãi cũng chán nhỉ ? Hay chúng ta chơi gì đó đi

- Tôi không chơi__Lục Dịch từ chối đầu tiên

- Cậu không chơi hay không dám chơi ? Haha thôi chơi đi cho vui. Chúng ta chơi trò nói thật nha

Lại là trò nói thật, Lục Dịch quả thật đề phòng với trò chơi này. Chai rượu vang rỗng quay tròn, cuối cùng dừng lại ở một người...đó là anh

- Đen thôi__Kim Hạ nhếch miệng cười vẻ mỉa mai

- Nói thật đi, cậu có thích Kim Hạ không ?

Ai cũng đoán được sẵn câu trả lời của anh rồi, đặc biệt là cô. Nhưng khi lời nói thốt ra càng làm tất cả bất ngờ

- Không, tôi không thích cô ấy