Chỉ Hướng Về Nhau

Chương 23: Phòng thay đồ, áo cưới play, đại kết cục(h)

"A..."

"Đừng mà..."

"Trương Thỉ... anh đáng ghét..."

Trong phòng thay đồ rộng lớn ánh đèn sáng rực, ngoại trừ một bộ ghế sô pha cho khách nghỉ ngơi ra, còn có cả một bức tường gương.

Trương Thỉ bế Điền Tâm lên như đang bế em bé đi tiểu đứng ở trước gương, hai đùi mở rộng, gậy thịt thô to ra vào từng nhịp trong hoa huyệt, miệng huyệt bị tách thành một vòng mỏng manh, nương theo nhịp cắm rút của gậy thịt, mật dịch trong hoa huyệt bị lôi ra, làm mảng từng mảng bọt nước, có vài phần bị nhét vào lại hoa huyệt, có vài phần men theo đùi tí tách nhỏ xuống nền đất, bằng mắt thường có thể thấy nền đất đã ướt đẫm một mảng lớn.

Hơn một tháng nữa là hai người sắp tốt nghiệp, ngày kết hôn cũng đã chọn xong, Trương Thỉ càng không kịp chờ đợi mà kéo Điền Tâm đi chụp ảnh cưới.

Hôm nay là ngày chụp ảnh cưới.

Nhưng mọi chuyện sao lại biến thành thế này?

Điền Tâm để trần hai cánh tay, che đi khuôn mặt của bản thân, cô khóc đến mức toàn thân đỏ hồng, cả người đang co rút, thút tha thút thít rêи ɾỉ, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Quá nhục nhã, bên ngoài còn có nhân viên, thế mà bản thân và bạn trai lại ở trong phòng thử đồ làm loại chuyện này, chẳng là cô một

chút cũng không cưỡng lại được sự mê hoặc của Trương Thỉ, anh tùy tiện trêu chọc vài cái đã khiến toàn thân cô mềm nhũn mật dịch tiết ra, giả bộ chối từ rồi khuất phục dưới cơn du͙© vọиɠ.

"Điền Tâm, ngoan, bỏ tay xuống nào." Hạ thân Trương Thỉ tiếp tục vận động, tầm mắt nhìn chằm chằm vị trí hai người giao hợp trong gương, anh kiềm nén hô hấp của bản thân, sáp gần đến bên tai Điền Tâm nói, "Nhìn xem dáng vẻ hiện tại của chúng ta."

Hơi thở nóng bỏng bên tai kí©ɧ ŧɧí©ɧ Điền Tâm tê dại một trận, hoa huyệt kịch liệt khóa chặt, phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, nhưng bởi vì khóc đến xém chút nữa đứt hơi, nên đến rêи ɾỉ cô cũng làm được.

"Hiện tại em vô cùng xinh đẹp." Bị kẹp đến xém chút nữa bắn tinh, Trương Thỉ bất đắc dĩ chỉ có thể thả chậm tốc độ kiềm chế bản thân chậm rãi hết mức, tần suất cắm rút hạ thấp, anh sáp đến bên tai Điền Tâm tiếp tục dụ dỗ, "Em nhìn một lần, anh sẽ bắn cho em có được không?"

Ma xui quỷ khiến, Điền Tâm nhẹ nhàng bỏ tay mình xuống, mở đôi mắt mông lung ra, trong chớp mắt, cô nhanh chóng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không kịp dời tầm mắt đi.

Cô không ngờ rằng hóa ra lúc bản thân mình làʍ t̠ìиɦ, thoạt nhìn lại dâʍ đãиɠ đến như thế...

Đầu tóc rối loạn, ánh mắt mê ly, sắc mặt ửng đỏ, khăn trùm đầu và vương miện nghiêng nghiêng ngả ngả mắc ở trên tóc, dáng vẻ như sắp rớt tới nơi.

Một chiếc váy cưới vốn dĩ thiêng liêng không nhuộm chút bụi trần, mặc lên người cô đã trở nên nhăn nhúm, vạt áo ở thân trên tuy rằng hoàn hảo dán sát vào người, nhưng vạt váy ở nửa thân dưới và phần đuôi dài ngoằn, bị Trương Thỉ một phát túm lấy tiện tay thắt lại với nhau.

Đôi chân thon dài như chân ếch bị bàn tay lớn của Trương Thỉ xuyên qua đầu gối vác hẳn lên, qυầи ɭóŧ hoàn chỉnh mặc ở trên

người, nhưng bị kéo hết sang một bên, gậy thịt thô to dữ tợn ở trong hoa huyệt nhỏ bé của bản thân rung động ra vào, róc rách róc rách vang vọng lên từng trận tiếng nước.

"A..."

Thị giác tập kích quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhìn thấy tiểu huyệt của bản thân nuốt vào nhả ra không ngừng co rút, Điền Tâm cảm thấy hoa huyệt lại thêm một trận co giật vô thức, cô sắp cao trào rồi.

Được người phụ nữ mình yêu nhìn bản thân mình làm cô ấy, cái này còn có tác dụng hơn cả thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, lại cộng thêm bị Điền Tâm kẹp chặt như thế này, dươиɠ ѵậŧ vốn dĩ sắp sửa bắn tinh cuối cùng cũng không còn chịu đựng được nữa, anh bắt đầu điên cuồng mà cắm rút, sau mười mấy lần, chọc vào tử ©υиɠ của cô, anh bắn cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng sâu vào trong tử ©υиɠ của cô.

Điền Tâm mở mắt nhìn tốc độ cắm rút của anh từ chậm đến nhanh, sau cùng anh va chạm vào trong cơ thể tựa như đang đóng cọc, lúc bắn tinh còn có thể nhìn thấy rõ ràng túi nang co rút từng trận, cùng với tϊиɧ ɖϊ©h͙ men theo quỹ đạo trào ra khỏi ống dẫn tinh, sau cùng tất cả nhiệt độ đều tập trung ở nơi sâu thẳm trong hoa huyệt của bản thân.

Cô bị nóng đến ngẩng đầu khe khẽ kêu ra thành tiếng, hai mắt nhắm chặt, sống lưng căng cứng, bàn chân co quắp lại, cơn cao trào khiến toàn thân cô trở nên đỏ hồng.

Đại não trống không một mảnh.

Sau chốc lát cuối cùng cũng hồi thần trở lại, cô nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt sau cơn cao trào rưng rưng nước mù mịt mông lung, vô cùng khiến người khác muốn yêu thương.

Cô nhìn vào nơi hai người giao hợp, bởi vì dươиɠ ѵậŧ của Trương Thỉ đã hơi hơi mềm đi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nghẹt ở bên trong dưới tác dụng của trọng lực, từng cỗ từng cỗ chảy xuống, một màu trắng, đυ.c ngầu, sắc tình, lan tràn một mảng lớn trên nền đất.

Lý trí cuối cùng cũng trở về.

Cô kiềm nén cơn tức giận của bản thân, hung hăng ngấu nghiến từng câu từng chữ nói ra cái tên của kẻ đầu sỏ dẫn đầu:

"Trương, Thỉ!"

Chiếc váy cưới này đương nhiên không thể mặc nữa rồi, Điền Tâm thay về lại bộ đồ của mình, vừa mới trải qua cao trào, mặt nhỏ vẫn đỏ hồng hồng, lúc này đang tức giận hồng hộc liếc nhìn Trương Thỉ đang ngồi xổm xuống đất dùng khăn giấy lau sàn nhà, giống như một con cá nóc.

Trương Thỉ chịu mệt chịu mắng lau sạch đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ đầy đất, anh vừa tủi thân vừa giải thích:

"Vợ ơi~ hôm nay cửa tiệm này đã được anh bao hết rồi."

"Lúc anh vào đây đã khóa cửa."

"Anh cũng có nói là đừng quấy rầy rồi."

Bị cắm đến eo mềm chân nhũn, hình cưới chỉ có thể để bữa khác chụp.

Chiếc váy cưới này được Trương Thỉ vui mừng rạo rực mua lại để dành làm kỷ niệm.

Sau khi hai người tốt nghiệp sẽ kết hôn, Trương Thỉ tiếp nhận công ty của nhà mình.

Điền Tâm ở lại trường tiếp tục học chuyên sâu, sau cùng ở lại đại học Z làm giảng viên.

Một đời rất hạnh phúc.