Đêm hè gió nhẹ thoáng qua, dưới bầu trời ngàn sao là nhà nhà sáng đèn, tàu hàng chở theo đá cát từng chuyến lái qua, gợn lên từng đợt sóng lăn tăn, có người câu cá ban đêm, chạy bộ ban đêm, du lịch ban đêm, đủ hình đủ sắc, nhuộm lên một màu sắc khác biệt, cho cảnh đêm yên tĩnh và thanh nhàn.
Một quầy thịt nướng nhỏ bên sông, Điền Tâm, Trương Thỉ, Lưu Viện Viện và Dương Hạo Hạo đang sục sôi ngất trời vừa trò chuyện vừa ăn xiên nướng.
Cô gái ở bàn bên cạnh ừng ực cạn hết một chai bia, Lưu Viện Viện nhìn đến há hốc mồm, tiếp đến lại hưng phấn mà khua múa xiên rau hẹ ở trong tay, nhiệt tình đề nghị.
"Chúng ta cũng gọi bia đi!"
"Con gái thông minh nên tự biết tửu lượng của mình!"
"Con gái muốn uống một ít rượu, thì phải biết tửu lượng của bản thân, có như thế mới không uống nhiều bia rượu, để rồi bị người khác ức hϊếp!"
Dương Hạo Hạo một hơi cạn hết nước ép cam trong ly của mình, nhìn cô ấy hệt như một người bị thiểu năng, "Bớt xem mấy cái acc công chúng linh tinh tạp nham kia đi, có tinh lực thì xem sách nhiều vào."
Trương Thỉ vốn dĩ muốn nói gì đó, sau khi nhận được biểu cảm nóng lòng muốn thử của Điền Tâm, anh lặng lẽ nuốt xuống những lời vốn dĩ định nói, cười cười sửa miệng.
"Đừng uống quá nhiều, không tốt cho cơ thể."
"Ông chủ, cho một tá bia."
Bia chảy xuống bụng, Điền Tâm lập tức bị đắng đến mặt nhỏ nhăn nhó, "Đắng quá..."
Ông chủ ở bên cạnh đang nướng thịt nghe lời cô nói thì bật cười trở mặt xiên nướng lại, kiến nghị nói: "Thế thì uống rượu trắng đi, rượu trắng là ngọt đấy nhé~"
"Được!" Còn chưa bắt đầu uống, Lưu Viện Viện đã bị gương mặt đau khổ của Điền Tâm đánh lùi, tay nhỏ cô ấy vẫy vẫy, "Ông chủ, lên rượu trắng đi!"
Nhìn thấy tình hình sắp phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được, Dương Hạo Hạo vội vã đè tay cô ấy lại khuyên can: "Đừng xung động quá, rượu trắng nồng độ cồn cao, sẽ say đấy."
"Không say em uống nó làm gì chứ?"
Sau cùng vẫn là uống, lòng của hai người thiếu nữ có một vạn từ hối hận.
Ông chủ nói không sai, quả thật là có ngọt.
Nhưng ông ấy không có nói, rượu trắng còn cay nữa nha!! Một phần ngọt chín phần đắng, cổ họng như bị lửa đốt vậy.
Trước khi các cô ngã gục, trong đầu chỉ nghĩ đến một câu nói: Sau này không bao giờ uống rượu nữa.
Người nào người nấy cũng thuộc kiểu một ly đã gục, bọn họ đây là tìm được bảo vật sống gì thế.
Nhìn bạn gái của bản thân người nào người nấy mặt nhỏ ửng đỏ nằm sấp ở trên bàn, trong miệng lầm bầm lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, Trương Thỉ và Dương Hạo Hạo bất lực nhìn nhau một cái, sau cùng lại than thở một hơi, cõng bạn gái mình lên lưng, chậm rãi cước bộ về nhà.
Điền Tâm uống say, nằm trên lưng Trương Thỉ không an phận chút nào, mông nhỏ của cô rục rịch động đậy, tay nhỏ vung loạn, trong miệng thủ thỉ nói muốn hái mặt trăng trên trời mang về nhà ngâm trà mặt trăng.
Đến nhà rồi cũng không an phận, cô bấu chặt khung cửa chống cự không chịu đi tắm. Trương Thỉ đè chặt gân xanh sắp nổ tung trên trán, anh kiên nhẫn dụ dỗ, nhưng đối với một tên quỷ say mà nói dường như không có bất kỳ tác dụng gì.
Cuối cùng vẫn là phải bạo lực giải quyết vấn đề. Anh tách từng ngón từng ngón tay của cô đang bấu vào khung cửa, thuần thục cởi sạch quần áo của cô, một phát ném cô vào bồn tắm. Điền Tâm lầm bầm lẩm bẩm nói Trương Thỉ là đồ xấu xa, cô tủi thân trông như một cô vợ nhỏ vậy, sống động thơm ngát kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trương Thỉ xém chút nữa đã làm cô ngay tại chỗ.
May là lý trí vẫn ở phía trước sự nông nỗi.
Dù sao thì mình cũng đã ướt đẫm rồi, dứt khoát tắm luôn cho bản thân vậy.
Cuối cùng cũng yên ổn đặt cô lên giường, anh lau đi lớp mồ hôi sau khi giày vò một phen lại toát ra trên trán, Trương Thỉ nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lần sau tuyệt đối không thể để cô uống rượu nữa.
Vừa định nằm xuống giường, Điền Tâm vốn dĩ đang an tĩnh bỗng nhiên giãy giụa như cá chép, cô ngồi bật dậy hung hăng trực tiếp đẩy Trương Thỉ ngã về phía sau, hờn dỗi nói:
"Anh là cái tên xấu xa!"
"Có phải vừa rồi anh sờ ngực em không?"
Không kịp phòng bị, sau đầu Trương Thỉ trực tiếp đυ.ng vào tấm ván đầu giường, "Cốp!" một tiếng, đau đến mức khiến anh nhe răng trợn
mắt.
Anh không chỉ sờ ngực, anh còn sờ cả cánh hoa nhỏ, hoa hạch nhỏ, toàn thân cô anh đều đã sờ qua hết một lần đấy có được không.
Anh thầm lặng lẽ châm biếm cô, nhưng ngoài miệng lại nói, "Anh không có."
Nói xong anh còn nhìn cô với vẻ mặt chân thành. "Anh có!" Hai mắt Điền Tâm ướŧ áŧ, "Anh có sờ em!"
"Anh là cái tên xấu xa, nhân lúc em không phòng bị mà chiếm tiện nghi của em! Anh là cái tên lừa gạt!"
Càng nói càng tức điên, cô tức giận ngồi dậy, chân trái nâng lên trực tiếp ngồi vắt ngang trên bụng anh, vẹo tới vẹo lui điều chỉnh lại tư thế ngồi.
Sau cùng hai tay không chút do dự mà trực tiếp bắt lấy hai viên đầu ngực nhỏ xíu của anh, cô hung hăng nhéo một phát.
"A!" Hạ thể bị sơn cốc ấm áp mềm mại của cô bao bọc lấy, trái thù du bị cô nhéo nặn bừa bãi, Trương Thỉ không nhịn được rên hừ thành tiếng, gậy thịt nhanh chóng sưng to, dựng đứng ngẩng đầu cao cao chọc vào hoa tâm của cô.
"Điền Tâm, ưʍ... buông tay..."
Cô dừng động tác lại, nhưng vẫn không buông tay, liếc nhìn Trương Thỉ nằm dưới thân mình một mặt ẩn nhẫn, cô mở miệng nói tựa như một vị nữ vương: "Anh đã sờ ngực của em, em tất nhiên phải sờ lại rồi. Anh tưởng rằng anh có thể thoát được chắc?"
Bị mạch não sau khi say rượu của Điền Tâm làm cho kinh ngạc, Trương Thỉ cảm nhận được hạ thân sắp nổ tung của bản thân, cùng với nhuyễn ngọc ôn hương ngồi trên người bản thân mình, anh thầm nghĩ mình vẫn là nên tranh thủ một chút.
"Anh không chỉ sờ ngực của em, anh còn sờ luôn cả huyệt nhỏ của em đấy."
"Điền Tâm, thế em định trừng phạt anh thế nào?"
Cô nhàn nhạt liếc anh một cái, trông như vấn đề anh vừa hỏi chính là vấn đề buồn cười nhất thế gian.
"Tất nhiên cũng phải sờ lại rồi."
Nói xong tay nhỏ của cô hướng về phía sau thâm nhập vào giữa đùi Trương Thỉ, tiện tay ước chừng luôn trọng lượng của gậy thịt nặng trĩu này một lúc, sau đó hai tay nắm lấy bắt đầu chà xát giày vò.
Bởi vì là trừng phạt, cho nên lực đạo không hề nhỏ, may mắn cô đã kiểm soát trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Nhìn thiếu niên trước mắt mồ hôi đầm đìa nằm ở dưới thân mình, răng hàm cắn chặt nhẫn nhịn không phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng tiếng hít thở lại ngày một nặng nề hơn.
Ham muốn chinh phục trong lòng của cô nhận được sự thỏa mãn vô cùng to lớn, cô cười vui vẻ trông như một chú mèo làm nũng.
"Ngoan ngoãn nằm yên."
Hạ mệnh lệnh xong, tay nhỏ của Điền Tâm tiếp tục di chuyển xuống dưới, lần tìm ra hai quả trứng trong đám lông xấu hổ, cô cầm lấy một quả trong số đó bắt đầu xoa nắn.
"A..." Tay của Trương Thỉ không nhịn được đè lấy mông của cô, gậy thịt ưỡn lên chọc một phát vào nhụy hoa của cô.
"Em bảo anh đừng động đậy." Ngoài miệng tuy là nói như thế, nhưng bản thân cô cũng không nhịn được xê dịch mông nhỏ cọ cọ vào gậy thịt lớn của anh vài cái, hóa giải sự trống vắng phía dưới.
"Được." Trương Thỉ khàn giọng trả lời, nhưng eo bụng không nghe theo sai bảo mà dùng sức ưỡn lên chọc thêm vài lần nữa.
"Em bảo anh đừng động đậy!" Con mồi của bản thân không nghe lời, Điền Tâm rất không vui, tay nhỏ của cô dùng sức niết lấy quả trứng, uy hϊếp nói:
"Có tin em khiến anh đoạn tử tuyệt tôn không?"
"Tin, anh tin."
"Gọi em là nữ vương đại nhân."
"Được thôi, nữ vương đại nhân."
Trương Thỉ hình như đã nhìn rõ được tính cách của Điền Tâm sau khi say rượu, anh tủi thân mở miệng nói, "Nữ vương đại nhân, gậy thịt của tiểu sinh căng trướng rất đau, có thể giúp tiểu sinh xoa dịu chút không?"
Thấy con mồi này ngoan ngoãn như thế, Điền Tâm thập phần thỏa mãn, trong lòng cô thầm nghĩ chút yêu cầu nhỏ bé này cũng không quá đáng, nếu không đáp ứng cũng có phần hơi không hợp tình người.
Liếc nhìn anh một cái, cô từ trên cao nhìn xuống mở miệng nói, dường như đây chỉ là một kiểu bố thí, "Được thôi."
Nâng mông nhỏ lên giải phóng cho gậy thịt bị bản thân đè ép, dươиɠ ѵậŧ thô to phun dịch trắng ra, lập tức nảy bật lên, gật đầu từng nhịp từng nhịp, đôi tay cô nắm lấy gậy thịt, một ngón tay trong số đó chìa ra, trượt đến đỉnh qυყ đầυ, vây quanh miệng nhỏ ở trên đỉnh bắt đầu đè nhấn, sau cùng ngón tay quẹt lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bài tiết ra, bôi đầy lên khắp thân gậy của anh.
Sau đó lại đi đến vùng lông mao, lần tìm ra túi nang khẽ cầm lấy, cô chuyển động hai quả trứng tựa như đang chơi đùa quả hạch đào, ngón tay trắng nõn sờ đến khe hở nhỏ giữa hai quả trứng, men theo khe hở nhỏ trượt lên trượt xuống.
Đây rõ ràng là điểm mẫn cảm của Trương Thỉ.
Đôi tay anh nắm chặt ga giường, toàn thân căng cứng, dùng hết tất cả sức ý chí mới không bị sờ đến bắn tinh.
Anh khàn giọng trầm thấp mở miệng.
"Nữ vương đại nhân."
Mi mắt khẽ cụp xuống, trầm trầm liếc nhìn nơi nào đó xiên vẹo không rõ tên ở phía sau, lông mi cong dài che lấp đi du͙© vọиɠ đang cuộn trào trong đôi mắt.
"Tiểu sinh có thể dùng gậy thịt thưởng thức mùi vị huyệt nhỏ của nữ vương không?"
Điền Tâm bị gậy thịt lớn ở dưới mông câu dẫn đến toàn thân mềm nhũn, thiếu niên ở trước mắt lại yếu ớt tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua sắp biến mất, tức khắc trái tim cô mềm nhũn rối tinh rối mù, nhưng vẫn cố ra oai mạnh miệng nói: "Anh không được động! Để em!"
Nói xong cô nhóm người dậy, tay nhỏ đỡ lấy gậy thịt, nhắm chuẩn miệng hoa huyệt ướt dầm dề của bản thân vào qυყ đầυ to lớn, hạ thân khẽ dùng sức, miệng huyệt bị tách ra, huyết sắc biến mất, có chút trắng nhợt.
"A..." Điền Tâm nhịn không được ngâm nga thành tiếng, "Thật lớn..."
Cô muốn lui ra ngoài, nhưng phía dưới lại điên cuồng gào thét muốn được lấp đầy.
"Nữ vương đại nhân muốn bỏ dở nửa chừng hả?"
"Ai, ai nói thế!"
Cô không chịu phục nói, mông vặn vẹo dùng sức, mạnh mẽ một phát trực tiếp ngồi lên trên người anh, hoa huyệt nuốt hết toàn bộ gậy thịt vào trong.
Hoa huyệt bị trướng đến cực hạn, gậy thịt trực tiếp một đường đến đích, chọc đến tận miệng tử ©υиɠ.
Hoa kính đối với sự xâm nhập đột ngột của vật thể lạ vô cùng mẫn cảm, nó không ngừng co rút chèn xô đẩy, nhưng càng khiến gậy thịt chôn vào sâu hơn.
"Quá sâu..." Chưa từng thử qua tư thế cơ thể này, trong nhất thời bị đâm xuyên, cô xém chút nữa đã trực tiếp đạt đến cao trào.
Vẫn là thiếu chút gì đó. Điền Tâm không nhịn được hai tay chống lên trước ngực của anh, mông nhỏ lên lên xuống xuống ra sức bắt đầu cắm rút.
Chưa được bao lâu thì eo mềm chân nhũn, cô lạch bạch một phát lại ngồi xuống vòng eo của anh.
"Trương Thỉ..." Lỡ dở nửa chừng bị cao trào kẹp lấy, giọng nói của Điền Tâm mềm oặt đi, nhưng lời nói ra miệng vẫn mang khí thế vênh mặt hất cằm sai bảo, "Anh hiện tại có thể động rồi."
"Được thôi, nữ vương đại nhân."
Cuối cùng cũng nghe thấy lời mình muốn, anh không còn che giấu du͙© vọиɠ sớm đã dâng trào trong mắt nữa, trực tiếp giữ lấy mông của cô, ưỡn eo luật động, dươиɠ ѵậŧ thô to ra vào ở trong cơ thể cô, trái va phải đυ.ng, thỉnh thoảng chọc vào điểm mẫn cảm của cô, thỉnh thoảng tách mở miệng tử ©υиɠ của cô.
Cô bị cơn luật động điên cuồng này làm cho thân thể nhỏ bé lên xuống phập phồng, hai bầu ngực to lớn cũng theo đó nhảy lên nhảy xuống, cô nhịn không được tự mình sờ lên bầu ngực của mình, hai ngón tay kẹp lấy quả châu đỏ tươi dùng sức xoa nắn. Trong sự va chạm điên cuồng của anh cô đã đạt đến cao trào.
Trong cơn cao trào hoa kính gắt gao cắn chặt gậy thịt vùi ở bên trong, dâʍ ɖị©ɧ từng cỗ từng cỗ lớn giội rửa lên qυყ đầυ mẫn cảm của anh, dương cụ sớm đã chờ thời phản kích nay bị tử ©υиɠ cắn
hút vài lần, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, anh dao động bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tử ©υиɠ của cô.
"A..."
"Ưʍ..."
Hai người một trước một sau đạt đến cao trào, Trương Thỉ tuy rằng bắn tinh, nhưng vẫn không rút gậy thịt ra, gậy thịt hơi mềm chôn trong hoa kính được giội rửa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠, nhẹ nhàng cắm rút thêm vài lần kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho cả hai.
Lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị nghẹt trong hoa kính, thuận theo nơi hai người giao hợp chậm rãi chảy ra ngoài, thấm ướt mảng lớn ga giường.
Điền Tâm người vẫn chưa tỉnh rượu lúc này đây đang lẩm bẩm nói vẫn còn muốn ăn gậy thịt lớn, bị anh hưng phấn dùng nụ hôn lấp kín môi.
"Được thôi, nữ vương đại nhân."
Xem ra, thỉnh thoảng để cô uống chút rượu cũng không tồi.