Edit: Bèng
"Tớ phải xin lỗi cậu."
"Rất xin lỗi, lời xin lỗi này đến muộn suốt 2 năm."
"Sau khi xảy ra chuyện đó, mỗi khi tớ nhớ lại đều cực kỳ thẹn thùng và xấu hổ. Tớ không nghĩ phải vượt qua chuyện này không chỉ có một mình tớ."
"Rõ ràng tớ nói phải bảo vệ cậu, nhưng mà tớ lại không làm được, 2 năm qua chỉ biết trốn tránh." Thiếu niên nói xong lại không nhịn được đỏ hốc mắt, nắm chặt tay của thiếu nữ: "Điền Tâm, rất xin lỗi."
Lời nói trịnh trọng như vậy, suýt chút nữa Điền Tâm đã cho rằng anh đến muốn tỏ tình. Cô yên lặng dùng tay lau vạch đen không tồn tại trên đầu, hóa ra là tới xin lỗi.
Nhìn thiếu niên trước mắt, hốc mắt hồng hồng, đôi mắt ướŧ áŧ, tóc mềm mại rũ xuống trên trán cùng sườn mặt, vẻ mặt yếu ớt nhìn mình, trái tim cô ngay lập tức mềm nhũn.
Không nhịn được đưa tay qua vỗ nhẹ cánh tay thiếu niên để trấn an, cô cũng mở miệng nói: "Tớ cũng muốn xin lỗi cậu."
"Chúng ta là bạn bè, cho dù có sai, cũng không phải chỉ có một mình cậu sai. Cậu không phải người duy nhất trốn tránh."
"Thật sao?" Mắt Trương Thỉ sáng rực lên, khóe miệng khẽ nhếch:
"Chúng ta là làm lành rồi phải không?"
Thấy Điền Tâm khẽ gật đầu, thiếu niên hưng phấn ôm chặt cô, cằm đặt lên trên đỉnh đầu của thiếu nữ, hít một hơi thật sâu mùi hương
trên người của thiếu nữ, sau đó như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, không nhịn được lấy cằm cọ cọ: "Thật tốt."
Điền Tâm bị Trương Thỉ ôm chặt, đầu áp lên trên cổ thiếu niên, xung quanh đều là hơi thở trên người thiếu niên, làm cô cảm thấy rối loạn lại thẹn thùng, màu máu chầm chậm lan ra từ lỗ tai tràn đến cần cổ.
Cô nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của thiếu niên, vừa định mở miệng nói gì đó, đột nhiên lại hắt xì một cái.
"Ưm, không đóng cửa sổ sát đất, bảo sao có hơi lạnh."
Trương Thỉ cuối cùng cũng nhớ đến còn có một chuyện quan trọng.
"Tớ nói này Điền Tâm, tuy rằng độ bảo an của tiểu khu chúng ta rất tốt, nhưng ý thức an toàn cơ bản vẫn phải có. Buổi tối trước khi ngủ phải nhớ rõ kéo màn với khóa ban công." Dứt lời lại dịch ánh mắt đến trên người Điền Tâm, tận tình khuyên bảo: "Bây giờ là đầu mùa xuân, buổi tối vẫn lạnh, cậu sao mà lại... mặc, mặc..."
Thiếu niên nói được một nửa đột nhiên nghẹn lại. Trước đó tình huống phát sinh nhiều quá, nên không chú ý đến quần áo của Điền Tâm.
Thiếu nữ 17 tuổi mặc áo ngủ ren màu trắng đeo đai, ngoài miệng nói có hơi lạnh, cánh tay theo thói quen ôm lấy hai vai, lộ ra xương quai xanh cùng khe ngực sâu. Phía dưới là quần ngủ ren màu hồng phấn, bởi vì ngồi trên mép giường, quần dưới ngắn lại, hai đùi trắng nõn.
Đôi mắt thiếu niên nhìn thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực của thiếu nữ, đại não trống rỗng.
Điền Tâm nương theo ánh mắt của thiếu niên, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, mới kinh ngạc phát hiện bản thân có bao nhiêu không ổn!
Cô... Cô... Cô không mặc đồ lót!!!
Sắc mặt cô lập tức giống như nấu trong nước sôi, không chỉ đỏ rực, mà còn ừng ực ừng ực nổi bọt khí, "Cậu nhìn nơi nào đó!" Dứt lời, cô với tay túm lấy gối đầu ném lên trên mặt Trương Thỉ.
Thấy Trương Thỉ đưa tay muốn chặn lại, cô sốt ruột, lập tức vồ đến, hai tay cầm lấy gối đầu nhào lên che mặt anh lại.
Trương Thỉ còn chưa hồi phục tinh thần sau màn đánh sâu vào thị giác vừa nãy, đã nhẹ nhàng bị Điền Tâm đè lên trên giường.
Chờ đến khi trên mặt bị gối đầu che lại, trước mắt anh một mảnh đen nhánh, anh mới phản ứng lại, theo bản năng giãy giụa: "Điền Tâm, cậu chờ một chút."
Điền Tâm nào có quản nhiều vậy, trong đầu đều là hình ảnh đồ háo sắc này nhìn mình, thấy Trương Thỉ giãy giụa, lập tức duỗi chân trái ra, trực tiếp khóa ngồi trên eo Trương Thỉ, để cho mình càng tiện khống chế hơn.
Trương Thỉ hô hấp không thuận, lại sợ mạnh mẽ giãy giụa sẽ làm Điền Tâm bị thương, đành phải khẽ giãy giụa, nỗ lực từ khe hở gối đầu mà hô hấp, khuyên bảo Điền Tâm dừng tay: "Điền Tâm... Cậu bình tĩnh một chút... Lấy gối đầu ra... Tớ không thở được..."
Lúc này Điền Tâm đang hoảng loạn, thẹn thùng, máu tràn lên não, tự nhiên không nghe lời Trương Thỉ nói, ở trên người Trương Thỉ trái phải dùng sức, ngăn cản anh trốn thoát.
Không vặn còn ổn, đằng này cô còn uốn éo, thiếu niên cảm giác được chuyện không ổn lắm.
Thiếu nữ khóa ngồi trên người mình, mông nhỏ không có kết cấu mà cọ loạn, hết lần này đến lần khác cọ lên bé chim mẫn cảm của anh.
Cảm giác máu tụ dưới bụng nhỏ, hạ thân đã hơi hơi ngẩng đầu, Trương Thỉ cũng nóng nảy, cuống quít khuyên nhủ: "Điền Tâm, ngoan, cậu xuống dưới trước đi."
Thiếu nữ sao có thể nghe lời anh, cái mông dùng sức một cái, tay cũng dùng sức muốn che lại cái miệng lải nhải của Trương Thỉ.
Hạ thân hơi hơi ngẩng đầu đột nhiên va vào sơn cốc ấm áp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, côn ŧᏂịŧ trực tiếp đứng thẳng lên.
Trong lòng Trương Thỉ hoảng loạn, anh cầm lấy đôi tay cô rồi xoay người một cái, nam trên nữ dưới, nâng phần hông lên, bộ vị mới vừa dán sát vào nhau lập tức chia lìa.
Hẳn là cô ấy không phát hiện đâu, thiếu niên cực kỳ chột dạ.
Nhưng mà Điền Tâm vẫn nhận ra.
Nơi đó vừa rồi bị thứ gì đứng vững chạm vào.
Chỉ tưởng tượng chút là có thể đoán được đó là thứ gì.
Khí thế trước đó giống như khí cầu bị kim đâm, ngay lập tức tán loạn.
Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh, cái miệng nhỏ ngập ngừng lúng túng không biết nên nói cái gì.
Trương Thỉ nhìn vẻ mặt của cô thì đã biết mình bị phát hiện.
Lý trí nói cho anh biết mình hẳn nên lập tức đứng dậy.
Nhưng thiếu nữ trước mắt thực sự quá mê người và ngon miệng. Cô cứ vậy nằm dưới thân mình, tóc dài rối tung, bởi vì hồi hộp nên cả người đều biến thành màu hồng phấn, trên áo ngủ hơi mỏng có hai điểm khả nghi nhô lên, xuống chút nữa là vòng eo mảnh khảnh, bởi vì động tác quá kịch liệt nên áo ngủ bị lật một góc nhỏ, lộ ra cái bụng nhỏ đáng yêu.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà thiếu niên chầm chậm cúi thấp người, ánh mắt nhìn từ vành tai trong sáng đỏ bừng của thiếu nữ, đến lông mi run rẩy, mắt hạnh, lại đến cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên nó.
Ngoài dự kiến là thiếu nữ không hề giãy giụa.
Điều này tạo nên một sự cổ vũ vô hình cho thiếu niên. Đôi môi trằn trọc tới lui chốc lát, sau đó thiếu niên cảm thấy không đủ thỏa mãn.
Anh thử vươn đầu lưỡi của mình ra, nhẹ nhàng đẩy đôi môi đang khép chặt của thiếu nữ, dụ dỗ cô mở miệng, thâm nhập vào bên trong câu dẫn đầu lưỡi nhỏ thơm tho.
Lần đầu tiên thiếu nữ hôn môi cùng người khác, đầu óc mơ màng hồ đồ, cảm nhận được sự dịu dàng của thiếu niên khiến cô không tự giác mà bắt đầu đáp lại.
Môi lưỡi kịch liệt triền miên, phát ra tiếng nước ái muội.
Điền Tâm mơ mơ màng màng khẽ rêи ɾỉ: "Ưʍ..."
Một tiếng này cực kỳ quyến rũ, chọc cho Trương Thỉ trực tiếp mềm eo, phần hông không chống đỡ được, côn ŧᏂịŧ nóng như lửa cách quần áo lại lần nữa đâm về giữa hai chân của Điền Tâm.
"Ư!" Lại lần nữa cảm nhận được hoa tâm mềm mại ấm áp, anh sung sướиɠ kêu thành tiếng, nhưng cũng ý thức được tình huống hiện tại cực kỳ không ổn. Không thể cứ thế tiếp tục, nếu cứ tiếp tục anh không dám đảm bảo mình sẽ không xúc phạm đến cô.
Anh kéo lại ý chí, nhanh chóng bò dậy từ trên người Điền Tâm, đồng thời cũng kéo Điền Tâm lên, sửa sang lại quần áo và tóc của cô, cởϊ áσ khoác của mình phủ thêm cho cô.
Hiển nhiên thiếu nữ còn chưa thoát ra khỏi hương vị tìиɧ ɖu͙©, môi sưng đỏ, ánh mắt mê ly.
"Điền Tâm." Trương Thỉ nhẹ nhàng gọi: "Tớ phải đi, ngày mai còn phải đi học."
Thiếu nữ đang hoảng hốt, xuôi tai nghe được lời Trương Thỉ nói thì hơi tỉnh táo lại một chút. Người này có tật xấu gì thế, sau khi làm
chuyện như vậy với người ta, thế mà nói phải đi, mai còn phải đi học?
Chỉ nói ngày mai còn phải đi học thôi sao!
Trương Thỉ đứng lên, nhìn thiếu nữ tức giận trước mắt, trong lòng cảm thấy buồn cười, anh vươn tay sờ sờ đầu cô, sau đó lại khẽ hôn lên cái trán của cô.
"Cả đời này chúng ta luôn ở bên nhau có được không?"
"Anh không né, em cũng đừng trốn, được chứ?"
"Ừm." Điền Tâm thẹn thùng cụp mắt xuống, nhẹ gật đầu.
Trương Thỉ nhìn thiếu nữ trước mắt, cô ngồi ở mép giường mặc áo khoác của anh, cả người nho nhỏ khiến nội tâm anh cực kỳ thỏa mãn, không nhịn được lại tiến lên ôm cô.
"Em ngủ sớm một chút, anh đi trước, ngày mai gặp."
Dứt lời, anh sợ mình không kiềm chế được mà ở lại đây, nên đi thẳng ra ngoài ban công mà không hề quay đầu lại, bò lên cây lớn trở về đường cũ.
Điền Tâm nhìn ban công không có một bóng người, cô cũng cười khẽ, nói một tiếng với không khí.
"Ngày mai gặp."