Hồ Ly Trùng Sinh

Chương 14

“Ồ, cảm ơn.” Mặt mày Tử Phủ Đế Quân giãn ra, nhanh tay rót một tách nhỏ đưa đến trước mặt Đản Hoàng Tô.

Chất lỏng trong cái tách thủy tinh màu xanh ngọc bích kia trong suốt rất đáng yêu, nhưng nghĩ đến chuyện đây là nước miếng của người nào đó, Đản Hoàng Tô thật sự không uống nổi.

“Có thể không uống không?” Đản Hoàng Tô yếu ớt hỏi.

“Không uống?” Ngao Ngưng Vận nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi không biết một ly long diên hương có thể tăng thêm ít nhất năm trăm năm công lực.”

“Có phải có được năm trăm năm công lực rồi ta có thể biến thành người đúng không?” Đản Hoàng Tô có phần xiêu lòng.

Nhưng sao lại là nước miếng chớ! Đản Hoàng Tô căm hận.

Tử Phủ Đế Quân cười tươi như hoa: “Cho dù không thể cũng không xa.”

Được rồi, bằng bất cứ giá nào!

Đản Hoàng Tô nhắm tịt mắt, há mõm uống ực ly nước miếng kia xuống bụng.

Nước Long Diên Hương man mát ngon lành, ngon đến mức không có thứ đồ uống nào có thể sánh được.

Nhưng ngon thì ngon, đây vẫn là nước miếng, dù là đồ uống thì cũng là nước miếng! Đản Hoàng Tô cảm thấy ghê ghê, nhịn không được há mõm ra, phun toàn bộ nước lên mặt Ngao Ngưng Vận, không thừa một giọt.

…Ly nước miếng quý giá kia chỉ ở trong cổ họng nàng rồi quay ngược lại mõm, Đản Hoàng Tô đau lòng đến mức suýt chút nữa nôn luôn cả lòng mề ra ngoài.

Ngao Ngưng Vận càng đau lòng hơn, bởi vì đau lòng cho nên mặt đen thui.

“Nước Long Diên Hương của ta khó nuốt đến mức vậy sao?” Ngao Ngưng Vận cố hết sức giữ bình tĩnh, dùng khăn lau nước Long Diên Hương trên mặt.

Đản Hoàng Tô hối lỗi: “Ừm, thật ra không thể trách ta, chỉ cần nghĩ đó là nước miếng, ta nhịn không được mà…”

“Nước miếng?” Hàng mày thanh mảnh của Ngao Ngưng Vận nhíu chặt.

Tai Đản Hoàng Tô gãi gãi tai: “Nước miếng rồng không phải là nước miếng của nó hả?”

“Ai nói cho ngươi?” Ngao Ngưng Vận nhịn không được quăng một ánh mắt xem thường: “Nước Long Diên Hương là nước ép từ cây Long Diên Hương.”

Hiểu lầm lớn!

“Hồi nãy ai kêu nước miếng chính là nước miếng hả!” Đản Hoàng Tô trợn mắt ngó qua Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân vô tội nói: “Cỏ Long diên hương cũng sinh trưởng từ đó, nước ép của cây Long diên hương có khác gì với Long diên hương đâu?”

“Lương thực hoa màu vẫn sinh trưởng từ phân người đó, ngươi có thể nói lương thực cũng giống như phân người đi!” Đản Hoàng Tô không nhịn được thốt lên.
Chương 9: Có một ý tưởng… (2)
Lời này vừa nói ra ngay cả Đản Hoàng Tô cũng bị sét đánh, chỉ một thoáng trong ngoài đảo lộn, như ma như ảo, từ nay về sau nàng cảm thấy mình không thể chấp nhận được ngũ cốc hoa màu gì đó nữa.

Đúng là có một số việc đừng bao giờ liên tưởng, vừa liên tưởng xong liền vô vọng.

Tuy Ngao Ngưng Vận cùng Tử Phủ Đế Quân cũng bị sét đánh, nhưng may mắn một người vừa sinh ra đã là Long công chúa, người còn lại thì ích cốc lâu đến mức bản thân hắn cũng đã quên, nhanh chóng khôi phục.

Tử Phủ Đế Quân nhấc ấm trà lên châm thêm một ly, kề sát mõm Đản Hoàng Tô dỗ: “Ngoan, há mõm ra.”

Đản Hoàng Tô tự động viên tinh thần một hồi, từ từ há mõm ra.

Tử Phủ Đế Quân vừa đút vừa nói: “Đừng nôn ra nữa, một cây Long Diên Hương chỉ có thể làm ra hai ly nước Long Diên Hương, cái mặt già nua này của ta có lớn đến thế nào đi nữa cũng không có cách bắt Tiểu Bạch làm một lần hai cây cho nàng uống.”

“Phụt!”

Lần này Đản Hoàng Tô không ói, Đản Hoàng Tô phụt nước.

Ngao Ngưng Vận không thoát khỏi may mắn, bị nước văng đầy lên mặt.

“Lý do, cho ta một lý do!” Mặt Ngao Ngưng Vận không thay đổi nói.

Đản Hoàng Tô quê độ giơ chân cọ cọ: “Thật ra lần này không thể trách ta được, chỉ có thể trách hắn, câu hắn mới nói lúc nãy khiến ta rất muốn làm.”

“Muốn làm?” Tử Phủ Đế Quân không hiểu.

Đản Hoàng Tô tức mình chọt chọt mặt Tử Phủ Đế Quân: “Nếu ngươi không nói cái mặt đẹp giai như vậy mà già nua thì làm sao ta có thể sặc! Làm sao có thể lãng phí ly nước Long Diên Hương cuối cùng kia chớ!”

Đản Hoàng Tô đau lòng tột đỉnh!

Mặt mày Tử Phủ Đế Quân cong cong: “Nàng đang khen ta?”

Đây là trọng điểm sao?

Đản Hoàng Tô không nói gì nhìn bầu trời.

Tâm trạng Tử Phủ Đế Quân vui sướиɠ, hắn lau nước còn dính bên khóe mõm nàng: “Đừng sợ, ta còn có cách khác giúp nàng biến thân.”

“Còn có cách khác?” Đản Hoàng Tô hỏi.

“Tất nhiên có.” Tử Phủ Đế Quân nói: “Tỷ như tu hành, chỉ là chậm một chút.”

“Vậy hai người cứ từ từ mà tu hành đi, tạm biệt, không tiễn!” Ngao Ngưng Vận không thể nhịn được nửa, mở miệng đuổi khách.

“Ừm, Tiểu Bạch, ta đi đây.” Tử Phủ Đế Quân chào, thuấn di.

Vì thế nàng đi Long cung chỉ để nghe một câu chuyện vô cùng máu chó, tất cả lại trở về như ban đầu. Đản Hoàng Tô phiền muộn vô hạn nhìn cái giường đầy phong cách của Tử Phủ Đế Quân —— hai người đã về tới phòng Tử Phủ Đế Quân rồi.

“Tu hành, làm sao mà tu hành?” Đản Hoàng Tô tự vực dậy tinh thần hỏi Tử Phủ Đế Quân.

Tuy nàng vốn tưởng Ba Nhĩ chỉ đưa nàng đến đây để du lịch, nhưng mà cũng phải đề phòng, lỡ như Ba Nhĩ cùng Vương Tiểu Minh kia hạnh phúc thắm thiết bên nhau mà quên béng mất đã từng quăng một người là Đản Hoàng Tô nàng đây đến chỗ này thì còn cách mà đối phó.

Cho dù việc làm hồ ly rất mới mẻ, nhưng nàng vẫn còn cuộc sống ở trần gian. Lần nộp đề tài thì nhờ Internet cũng coi như xong, nhưng lúc bảo vệ luận văn thì nàng không thể lên tận nơi được, huống chi nàng còn ba mẹ ở nhà, mà thường thường mỗi tuần nàng đều gọi về nhà, chỉ cần muộn hai ngày là ba mẹ nàng sẽ gọi ngược lại ngay.

Đản Hoàng Tô hơi hối hận, nàng nên cầm luôn di động đến đây…Nhưng mà dù mang di động lên đây thì hai ngày cũng sẽ hết pin, nàng cũng không nghĩ Tử Thần Phủ còn có chỗ sạc pin.

Phải nói vấn đề này vô cùng cấp bách, nàng cần tìm Tử Tam để bàn bạc một phen, chuyện Tử Phủ Đế Quân mang đi ăn đã khiến nàng suýt chút nữa quên béng việc xây dựng thiết bị truyền thông dạy học này kia nọ!

“Tử Tam đâu rồi?” Đản Hoàng Tô hỏi Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân bị tổn thương nặng nề, lúc Đản Hoàng Tô gửi hồn đi đâu đó hắn đã nói một tràng về chuyện tu hành, kết quả chỉ chờ được câu trả lời như vậy!

Tử Phủ Đế Quân nhíu mày: “Sao, chẳng lẽ nàng cho rằng theo Tử Tam tu hành còn nhanh hơn so với theo ta? Ta là sư phụ của Tử Tam!”

“Ấy…” Đản Hoàng Tô giải thích: “Ta tìm hắn không phải vì chuyện tu hành mà.”

“Nàng hỏi ta làm sao để tu hành, sau đó nàng nói nàng tìm Tử Tam không phải vì chuyện tu hành.”

“Chuyện này…” Đản Hoàng Tô đổ mồ hôi, cảm giác sâu sắc rằng mình có tội: “Ta xin lỗi.”

—— lúc đang nói chuyện với người khác mà để hồn treo ngược cành cây là chuyện rất không lịch sự. Đản Hoàng Tô là một đứa bé ngoan, luôn dũng cảm thừa nhận sai lầm! Chỉ là lời xin lỗi của nàng bị Tử Phủ Đế Quân lý giải thành một ý khác. Tử Phủ Đế Quân im lặng rồi lên tiếng: “Quả nhiên nàng để ý đến Tử Tam!”

Đản Hoàng Tô đổ mồ hôi ròng ròng, Đản Hoàng Tô không hiểu: “Sao hết lần này đến lần khác ngươi cứ bảo ta thích Tử Tam vậy?”

“Bởi vì nàng hỏi Tử Tam hết lần này đến lần khác.” Tử Phủ Đế Quân ức chế.

“Cái đó…” Đản Hoàng Tô thành khẩn nói: “Ta tìm Tử Tam có việc thật mà.”

“Có chuyện gì mà nàng không thể tìm ta?” Chuyện nàng không tin tưởng cũng khiến Tử Phủ Đế Quân khó chịu.

“Ngươi thiếu một ngàn năm kiến thức trần gian đó.” Đản Hoàng Tô nói qua loa.

Ngụ ý: ngươi lỗi thời!

Tử Phủ Đế Quân bị nghẹn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tự tin trở lại: “Thế thì sao chứ, không phải hôm nay ta mang nàng đi siêu thị cùng thương xá máy tính vô cùng thuận lợi hay sao?”