Thuê Vợ

Chương 33

“Chị nghe không hiểu tiếng người à?”

Giọng Tống Thuận có phần lạnh lùng, nhưng người phụ nữ vẫn không nghe, vẫn chen vào.

“Tôi nói rồi, tôi là người đàn bà trước đây của Thường Thanh mà, cho nên không tính là anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ, cậu để tôi vào…Á…”

Tống Thuận siết chặt cánh cửa, có lẽ là kẹp cho cho người phụ nữ đau, cô ta đau đớn kêu lên, nhưng vẫn không muốn rút ra.

Thẩm Mạt vạch mấy lá nguyệt quế ra, nhìn thấy người phụ nữ kia chừng hai lăm sáu mươi sáu, nhưng ăn mặc giản dị, chỉ là giữa trên khuôn mặt, có chút thần sắc mê người.

“Cút mau! Nếu không…đừng trách tôi không khách sáo!”

Tống Thuận làm bộ định đóng cửa thật mạnh, người phụ nữ thực sự bắt đầu khóc, một tay nắm lấy cánh tay của Tống Thuận.

“Người anh em, tôi thật sự không chịu nổi nữa mới tới tìm Thường Thanh, cậu cho tôi gặp anh ấy một lát đi! Hoặc là…hoặc là cậu cho tôi gặp vợ anh ấy! Vợ anh ấy là người hiểu lý lẽ, nhất định có thể dung nạp cho tôi làm thϊếp…”

“Chứ không phải tôi nghe nói khi anh Thường Thanh chia tay với chị, anh ấy đã cho cô tất cả số tiền anh ấy tiết kiệm được từ việc bảo tiêu nhiều năm như vậy. Sau khi tiêu hết, chị lại tìm đến anh ấy sao?”

Thẩm Mạt chưa bao giờ nghe Tống Thuận nói chuyện với mọi người bằng giọng điệu này, đầy chế nhạo và đầy ác ý.

Cậu luôn tỏ ra lầm lì trước mặt cô, thậm chí hiếm khi nhìn vào cô.

“Tôi là góa phụ, tôi có thể trông cậy vào ai đây? Không phải dựa vào đàn ông. Thường Thanh đã ở bên tôi hai năm. V* của tôi đều bị anh ta sờ cho lớn đây này.” Sau đó, người phụ nữ vẫn có chút kiêu hãnh nhìn xuống bộ ngực của cô ta bị kẹp bởi cánh cửa.

“Mẹ nó, đồ đàn bà dâʍ đãиɠ! Trước đây không có đàn ông sờ v* cô sao? Không có thằng nào nện vào l** cô à? Thế đ** nào mà cái gì cũng đổ lên đầu anh Thường Thanh hết là sao? Vì mấy đồng tiền hả? Sao cô không đi làm gái luôn đi?”

Thẩm Mạt muốn cười một tiếng, cô chưa từng biết Tống Thuận mắng chửi người lưu loát như vậy, nhất là người phụ nữ không biết xấu hổ này.

Nhìn thấy người phụ nữ muốn nói gì, Tống Thuận vậy mà 1 tay giữ cửa, 1 tay thực sự véo đầu nhũ của cô ta, hai ngón tay đồng thời xoa nắn đầu nhũ nhô cao.

“Em trai … hức … đừng xoa nữa … hức … hức …”

Thẩm Mạt xem ra lĩnh hội được thêm rất nhiều kiến

thức, bị kẹp thành ra thế này rồi mà người đàn bà này lại còn có thể rêи ɾỉ như vậy.

“Muốn bị hàng nóng đâm sao? Ông đây cũng có. Một đồng tiền nện một nháy.” Nói xong Tống Thuận chợt mở cửa, người phụ nữ liền ngã vào vòng tay của cậu.

Ngay sau đó, cô thấy Tống Thuận đạp cửa xông lên, cõng người phụ nữ trên vai, đi thẳng vào nơi cậu ta ở.

Thẩm Mạt giật mình, đột nhiên buông lỏng cành cây nguyệt quế.

Cây nguyệt quế này trên đường từ cổng vào chỗ Tống Thuận, cô sợ bị phát hiện trốn phía sau cây nên vội vàng bắt đầu đi vòng quanh cây nguyệt quế theo bước chân của Tống Thuận.

Lúc đi ngang qua cây nguyệt quế, Tống Thuận hơi dừng lại, nhưng ngay lập tức vỗ nhẹ vào mông người phụ nữ để cô ta thành thật một chút rồi sải bước vào nhà.

Thẩm Mạt vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên chưa kịp định thần, cô đã nghe thấy tiếng người phụ nữ trong phòng rú lên, như thể cô ta vừa bị đập xuống bàn.

Qua khung cửa sổ chạm khắc, Thẩm Mạt nhìn lên, thấy Tống Thuận đang lột quần của người phụ nữ, người phụ nữ nửa chống cự nửa nghênh đón, giãy dụa vài cái, chiếc quần đã bị xé toạc ném sang một bên.

“Mẹ nó, cái l** thật đen, không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi rồi, còn tưởng rằng anh Thường Thanh sẽ muốn cưng hả? Ông còn thấy ngại đây này!”

Miệng nói không thích, nhưng Thẩm Mạt thấy Tống Thuận nhanh chóng nới lỏng thắt lưng, hàng nóng đỏ tím bung ra, chưa kịp chần chờ đã hướng giữa hai chân người phụ nữ đâm tới.

“Kẹp chặt cho ông!”

Lần đầu tiên chưa đâm vào, cô nghe Tống Thuận chửi thề một câu, cậu ta kéo người phụ nữ ra khỏi bàn, bắt cô ta quỳ trên mặt đất, sau đó cậu vén tóc cô ta, nhét dươиɠ ѵậŧ to lớn vào trong miệng cô.

“Liếʍ cho tốt thằng nhóc của ông, liếʍ thật tốt, ông sẽ làm cho cưng sảng khoái hơn!”

Người phụ nữ thút thít, nhưng cô ta vẫn buộc phun ra nuốt vào.

Thẩm Mạt hơi sững sờ, muốn lặng lẽ rời đi, nhưng sân ngoài không có chỗ trú, cô phải đi ngang qua cửa nhà nếu muốn quay lại sân trong, còn Tống Thuận đang quay mặt về phía cửa ra vào và cửa sổ, chỉ cần cậu ta nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy cô.

Siết chặt lòng bàn tay vài lần, Thẩm Mạt vẫn đứng sau gốc cây.

Cây nguyệt quế quá gần cửa sổ của Tống Thuận, cô thậm chí có thể nhìn thấy những đường gân hung bạo trên thân cây thịt đang ra vào miệng của người phụ nữ. Cô muốn quay mắt đi chỗ khác, nhưng nhìn thấy người phụ nữ đó bị hành hạ như vậy, cô lại muốn xem nhiều hơn vài lần.

Ngay sau đó người phụ nữ bắt đầu nôn mửa, gậy thịt thô to đã đâm thẳng vào cổ họng, di chuyển ở cằm cô ta, Thẩm Mạt cũng cảm thấy có chút nôn mửa.

Thường Thanh chưa bao giờ đâm sâu như vậy, anh luôn sợ cô khó chịu.

Ngay sau đó Tống Thuận rút dươиɠ ѵậŧ ra, nâng người phụ nữ lên bàn lần nữa, dang rộng hai chân của cô ta, vỗ vỗ vào giữa hai chân cô ta.

“Mẹ nó, bú ɭϊếʍ hàng của ông thôi mà có thể làm cho nó ướt như vậy, cưng có muốn hàng của ông không? Nói! Có muốn bị hàng khủng của ông đâm hay không?”

Vừa nói, Tống Thuận lại vỗ mạnh vào âʍ ɦộ của người phụ nữ khiến nó đỏ bừng, còn đưa hai ngón tay trực tiếp đâm vào khuấy đảo thật mạnh.

Người phụ nữ bắt đầu rêи ɾỉ, còn chủ động cởϊ áσ khoác, để lộ cả hai bầu ngực.

“Em trai, nhanh lên, chị gái không chịu được …” Người phụ nữ sốt ruột vặn vẹo, một tay bắt đầu xoa bóp ngực, tay kia thì nắm lấy gậy thịt của Tống Thuận.

Tống Thuận khịt mũi chế nhạo, không có để người phụ nữ chạm vào dươиɠ ѵậŧ của cậu, mà là tự mình đâm thẳng vào sâu bên trong cô ta.

Tiếp theo đó là đẩy mạnh như mưa bão, người phụ nữ rêи ɾỉ thành tiếng, hai tay ôm lấy hai bầu ngực mà xoa nắn, eo cũng cứng lên để dươиɠ ѵậŧ của Tống Thuận tiến vào sâu hơn.

Tống Thuận thậm chí còn không nhìn vào khuôn mặt quyến rũ của người phụ nữ, mắt cậu chỉ nhìn vào nơi hai người kết hợp, nhìn gậy thịt của chính mình ra vào trong lỗ thịt đỏ bừng, mà hai tai thì đang chú ý đến chuyển động bên ngoài cửa.

Thẩm Mạt không biết để mắt vào đâu, với cảnh tượng da^ʍ mỹ như vậy, cô và Thường Thanh chỉ có thể nói hơn chứ không kém, nhưng nhìn người khác lại là chuyện khác.

Cô không biết sau này phải đối mặt với Tống Thuận như thế nào, có lẽ, giả vờ như không biết là tốt nhất.

Nhưng người phụ nữ này la hét quá lớn, cho dù thật sự đóng cửa ngủ ở sân trong, cũng có thể nghe thấy.

Nghe những gì cô ta vừa nói, đáng lẽ cô ta phải biết cô đang ở nhà nên mới xông vào, thế nhưng cô ta lại bị Tống Thuận tóm được nện một trận dễ dàng như vậy, điều đó cũng cho thấy cô ta đã nên có rất nhiều người đàn ông bao năm qua, cho nên có thêm một Tống Thuận nữa cũng chẳng sao.

Cho nên, cô ta là bị giật dây đến đây.

Thẩm Mạt bắt đầu tự hỏi ai sẽ làm điều này, liền nghe được âm thanh của người phụ nữ “Ôi, thật sướиɠ, sướиɠ muốn chết!”, sau đó biến đổi pha la hét một lúc lâu.

Đây là bị Tống Thuận làm cho lêи đỉиɦ rồi à? Thẩm Mạt cong môi.

“Đồ lẳиɠ ɭơ! Hàng họ lỏng lẻo như thế, là bị bao nhiêu thằng đâm rồi hả? Kẹp chặt vào cho ông!”

Tống Thuận nắm lấy mông người phụ nữ bóp mạnh, đẩy vào càng lúc càng nhanh.

Tiếng va chạm thân thể dồn dập vang lên trong sân, Thẩm Mạt đã bình tĩnh lại, đứng một lúc, chân hơi đau, cô lặng lẽ dựa vào bức tường phía nam nghỉ ngơi.

Tống Thuận đột nhiên liếc nhìn ra ngoài cửa, Thẩm Mạt vội vàng tránh sau cây nguyệt quế.

Ngay sau đó, Tống Thuận kéo người phụ nữ ra khỏi bàn và quay lưng về phía cửa sổ, bắt cô ta nằm trên mặt đất như một con chó, sau đó cậu ta nằm dài lên và tiếp tục động tác.

Thẩm Mạt vội vàng kiễng chân đi trở lại sân trong, cẩn thận đóng cửa sân trong.

Vừa vào sân trong, liền nghe đến nơi đó động tĩnh hơn, người phụ nữ bắt đầu khóc, Thẩm Mạt nghe thấy khó chịu, vội vàng vào nhà đóng cửa lại.

Tiếng khóc, tiếng chửi rủa, nói chuyện và âm thanh phát ra khi làm chuyện đó, mặc dù không quá nghe rõ, nhưng chúng vẫn văng vẳng bên tai cô. Thẩm Mạt chỉ đơn giản lấy chăn bông che lại đầu.

Không mất bao lâu, liền nghe thấy tiếng khóc như có như không, sau đó là tiếng đóng cửa.

Thẩm Mạt sững sờ hồi lâu, bất kể là ai muốn cô không vui, chỉ sợ là đã tìm nhầm người, người phụ nữ này rõ ràng đã quen với việc bị gạ gẫm, 5 năm chia tay với Thường Thanh rõ ràng đã trải qua cùng không ít người.

Nghĩ rằng sau này cô chị họ Đào có thể sẽ không đến nữa, Thẩm Mạt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, đến giữa trưa, khách lại đến sân.

Lần này không thể đuổi được vị khách, chính là cô gái tóc ngắn đã đến thăm nhà họ lần trước. Hà Trân

Hà Trân mang đến hai chiếc hộp lớn, có vẻ như chứa đầy đồ ăn nhẹ, Tống Thuận mở cửa, cô nàng liền dửng dưng đi vào.

“Chị dâu, anh Thường Thanh không có ở nhà, ở một mình có thấy chán không? Em mang chút đồ ăn vặt đến, cùng nhau ăn đi?”

Thẩm Mạt có chút khó hiểu, lần trước cô gái nhướng mày nhướng mi soi mói đủ thứ, tại sao đột nhiên thân thiết tâm tình?

Mặc dù đang phân vân, nhưng Thẩm Mạt vẫn mỉm cười tiếp đãi cô ta rồi dẫn vào sân trong.

Tuy nhiên, khi đi qua sân ngoài, Thẩm Mạt nhận thấy Hà Trân nhìn Tống Thuận nhiều hơn.

Còn Tống Thuận vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường, như không có chuyện gì xảy ra lúc chiều.

Sau khi vào sân trong, Hà Trân cũng không vào nhà, trực tiếp ngồi xuống cái bàn dưới gốc cây, mở hộp, bày bánh ra, lôi kéo Thẩm Mạt qua ăn cùng nhau.

Hà Trân hôm nay mặc một bộ váy hiếm có, kiểu dáng có chút kỳ lạ, không phổ biến ở nước ngoài, nhưng bất ngờ khi mặc lên người cô ấy, lại có chút vui tươi toát ra dáng vẻ hiên ngang của cô ấy.

Cô gái này thật ra dáng dấp rất tốt, tuy rằng da hơi ngăm đen nhưng nét mặt lại rất thanh tú, cử chỉ uyển chuyển mà phụ nữ bình thường không có, điều này luôn khiến người ta muốn nhìn nhiều hơn.

Nếu như lần trước cô ấy không có nhiều ý kiến

với Thẩm Mạt như vậy, Thẩm Mạt cảm thấy mình thật sự rất muốn thân thiết với cô gái này.

Hà Trân có những đặc điểm mà cô không có, hay nói cách khác, là những đặc điểm mà cô hy vọng mình có thể sở hữu.

Thật tuyệt khi được tự do.

“Chị dâu, hôm nay Tam Oa bị các anh em dạy dỗ, bởi vì nghe nói cô chị họ của hắn tới tìm chị dâu, chúng em đi qua thì gặp Mã Xuân Đào trên đường, hỏi cô ta đi làm cái gì thì cô ta ấp úng. Có vẻ hơi khổ sở, chắc cũng không ổn nên chúng em cũng yên tâm. “

Khi Hà Trân nói, ánh mắt lại liếc nhìn ra sân ngoài, có điều rất nhanh chóng khôi phục lại.

“Ừm, không sao, cô ấy đã bị Tống Thuận đuổi đi rồi.”

Thẩm Mạt bình tĩnh cầm lấy một miếng bánh gai nhỏ, nghĩ rằng nó quá ngọt, lại đặt xuống.