Một tay Thường Thanh ôm lấy eo Thẩm Mạt, tay kia vẫn còn dùng ngón tay không ngừng khuấy đảo miệng giếng sung nước, cứ như vậy mà ôm Thẩm Mạt đến dưới gốc cây.
Thẩm Mạt cắn môi, cố gắng không cho tiếng rêи ɾỉ phát ra, Thường Thanh thực sự là càng ngày càng phóngđãng, mà cô…lại càng ngày càng có thể chấp nhận sự phóng đãng của anh.
Thường Thanh để cô đỡ lấy cây hải đường, anh vẫn như cũ từ phía sau ôm cô, 1 tay sờ lên mặt cô, từ mặt bên hôn lên môi của cô, đầu lưỡi linh hoạt có lực chui vào khoang miệng khuấy động.
Anh rút ngón tay ra, thuận tay kéo qυầи ɭóŧ lụa xuống, thay thế bằng vật nam tính cứng rắn, qυყ đầυ chống lên huyệt khẩu.
Thấy anh vẫn không tiến vào, Thẩm Mạt khó nhịn đẩy mông về phía sau, hạ thể cô vừa ướt vừa ngứa, thế nhưng qυყ đầυ to lớn chỉ hơi chen vào 1 tý, cọ cọ chứ hoàn toàn không có ý xâm chiếm.
“Mạt Mạt, có muốn anh không nè?”
Thường Thanh hỏi Thẩm Mạt, hai cánh tay thô rám nắng vuốt ve núi đôi tuyết trắng, hai đỉnh nhọn dưới ngón tay của anh đã trở nên cứng rắn như đá.
Thẩm Mạt nghễnh đầu “ừ” một tiếng, cái mông lại hướng về sau đẩy đẩy, huyệt khẩu rốt cục cũng nuốt được qυყ đầυ to lớn.
“Anh không nghe rõ nha, ừ là có gì gì?”
Thường Thanh liếʍ liếʍ vành tai Thẩm Mạt, giọng nói mang theo vài phần kiềm chế, cấp bách.
Có điều…không kềm nổi nữa rồi…
“Mỗi đêm anh đều ngủ không ngon!”
“Vừa nghĩ đến em thì cứng chịu không nổi, muốn “yêu” em thật mạnh!”
“Muốn hút mật hoa ngọt ngào của em!”
“Muốn ăn hai quả đào mọng nước!”
“Cũng muốn cho em ăn “xúc xích” nữa!”
….
Sâu trong cơ thể Thẩm Mạt co rút theo từng câu nói thô tục của Thường Thanh, cô co giật trong cơn cực khoái bởi những cú thúc mạnh của anh.
Đáng sợ nhất chính là vì trước đó cô căng thẳng không để cho bản thân đạt tới điểm này, bây giờ cuối cùng cũng tới nơi, kɧoáı ©ảʍ quá mạnh, trong chớp mắt đầu óc cô trống rỗng…
Đợi khi cô bình phục, cô đã ở trên giường.
Biểu tượng của người đàn ông vẫn ở trong cơ thể cô, hoạt động không biết mệt mỏi.
Cô có thể nghe được tiếng nước thầm thì, hạ thể ướt đẫm, nhớ đến vừa rồi dưới cây hải đường, hẳn là đã qua rồi, cái này chắc là lần thứ 2?
Thấy Thẩm Mạt tỉnh, Thường Thanh trực tiếp đè lên người cô, lửa nóng dưới thân không ngừng đâm vào.
“Mạt Mạt, em vừa rồi đã ngất đi đó.”
Thẩm Mạt xoay người sang một bên, đương nhiên cô biết mình đã ngất đi, còn bị anh làm cho ngất đi, vốn đã xấu hổ muốn chết mà anh còn nhắc đến nữa hà.
“Hí hí, xem ra em gái nhỏ của em rất nhớ anh đó nha?”
Người đàn ông cười một cách khó ưa, tốc độ đâm vào bắt đầu tăng nhanh hơn.
“Anh nặng quá hà…”
Thẩm Mạt đẩy đẩy bả vai Thường Thanh, Thường Thanh cười cười nhấc người lên một chút, rồi tiến đến mυ'ŧ hai khối đẫy đà trắng nõn đan xen vài dấu vết đỏ ửng, hút đến làm cho Thẩm Mạt cảm thấy đau.
Đầu nhũ của cô bị anh hút đến sưng tấy lên luôn rồi. v(ಥ ̯ ಥ)v
“Anh sẽ nhẹ nhàng, lần này là anh do mất khống chế. Mạt Mạt, em biết không, bộ dạng vừa rồi của em dưới gốc cây thật sự khiến anh nghĩ rằng anh nên giành lấy em sớm hơn vài năm rồi để em làm nũng với anh mỗi ngày.”
Làm nũng? (′⊙w⊙)
Thẩm Mạt sửng sốt 1 chút, cô làm nũng chỗ nào hả trời?
Thường Thanh giữ lời, không còn lỗ mãng như vừa rồi nữa, ở trên người cô trêu chọc rất nhẹ nhàng, có điều khi đến lúc quan trọng, cho dù không đến mức như trước đó, nhưng tốc độ đâm của anh cũng rất nhanh.
Thẩm Mạt bởi vì sung sướиɠ trước đó mà hôn mê, bây giờ tuy rằng vẫn còn cảm giác tê dại, nhưng không có thêm một lần cực khoái, chỉ cần nằm xuống đi theo anh cũng rất thoải mái.
Sau đó, Thẩm Mạt vẫn là nằm xuống không muốn động đậy, vì vậy Thường Thanh đứng dậy dùng khăn ướt giúp Thẩm Mạt lau sạch dịch thể hỗn tạp trên đóa hoa.
Nếu là ngày đầu tiên, đánh chết Thẩm Mạt cũng không để Thường Thanh tẩy rửa hạ thể của cô đâu nha, nhưng bây giờ, cô đã “không cảm xúc” rồi.
Chỗ đó bị anh nhìn thì cũng nhìn rồi, liếʍ cũng liếʍ luôn rồi, có nhìn nhiều hơn nữa thì cũng có gì xấu hổ nữa đâu.
“Mạt Mạt, anh định đưa Tống Thuận đi cùng chúng ta chuyển đến ngoại ô thành phố,. Lúc anh đi vắng, nó có thể chăm sóc em. Em thấy thế nào?”
Thường Thanh lau cho Thẩm Mạt xong thì đi giặt sạch khăn, rồi sau đó mới bắt đầu chiếu cố đến thằng nhóc nhỏ đang rũ xuống giữa hai chân mình.
“Trước kia gia đình bọn họ có chuyện gì xảy ra đúng không anh?
Thẩm Mạt luôn cảm thấy Tống Thuận đối với đám lưu manh du côn ở trong thôn có 1 loại căm thù đến tận xương tủy, theo lý mà nói, ở tuổi này của cậu ấy, đúng ra phải rất hòa hợp với bọn chúng mới đúng.
“Mấy năm trươc, chị gái của Tống Thuận là Tống Thúy bị người ta làm nhục, còn có mang, chỉ là tháng còn rất nhỏ, thím Tống Ngũ cũng không phát hiện ra, sau lại có người ở cây xoan phía sau nhà anh lại làm nhục Tống Thúy, bị anh bắt gặp.”
Thường Thanh lau xong hạ thể, ngồi trở lại mép giường, nụ cười trên mặt dần biến mất.
“Cô gái trong thôn cùng với người khác tằng tịu với nhau là chuyện bình thường, lúc đầu anh cũng không thèm quan tâm, có thể do ngày đó Tống Thúy đang khóc, dưới thân lại đều là máu, nên anh không thể mặc kệ không nhìn được.”
Thẩm Mạt nghe vậy trong lòng vô cùng khó chịu, ngay cả một cô gái trong sạch xuất thân từ 1 gia đình tốt cũng sẽ bị những đám người kia để mắt tới, không chừa 1 ai. Và nếu có 1 người đàn bà hư hỏng như Vương Song Song xúi giục, kết quả cỏ thể tưởng tượng được.
“Hậu quả là Tống Thúy sảy thai, thân thể tổn hại, chú Ngũ hỏi Tống Thúy cha đứa bé là ai, bản thân Tống Thúy cũng không biết.”
Khóe miệng Thường Thanh tràn ra một nụ cười lạnh lùng: “Tống Thuận lúc đó mới 15 tuổi, đi tìm đám chó má kia đánh nhau, suýt chút nữa bị người ta đánh chết, là anh cứu nó về, cuối cùng hủy luôn của quý của tên khốn khϊếp làm nhục Tống Thúy, đuổi ra khỏi thôn Hồ, việc này mới miễng cưỡng coi như xong.”
“Tống Thúy sau đó thể nào?” Thẩm Mạt nắm lấy cánh tay của Thường Thanh, càng cảm thấy buồn bực.
“Chú Ngũ gả con bé cho 1 lão gìa ở cách vài thôn, lão già khốn kiếp kia cũng không phải người, nghe sự tình của Tống Thúy ở thôn Hồ, nhà lão ta là có mở kỹ viện, nên bắt con bé đi tiếp khách, sau đó Tống Thúy đã nhảy sông tự vẫn.”
Trong phòng thật lâu không có tiếng động, Thẩm Mạt dựa vào l*иg ngực trần cường tráng của Thường Thanh, ôm eo của anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, hồi lâu mới bình tĩnh được.
Cô cho rằng sau khi phụ thân qua đời, cô đã trải qua đủ khổ sở, không ngờ đất nước này lại có nơi có thể ăn thịt người không tiếc xương như vậy.
May mắn thay, có người đàn ông này bảo vệ cô.
“Mạt Mạt, đừng sợ, vài ngày nữa anh sẽ đưa em rời khỏi đây. Từ nay dù có khó khăn thế nào, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu. Chúng ta hãy sống thật tốt nhé.”
“Dạ.”
Thẩm Mạt ôm Thường Thanh chặt hơn. Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, thổi đèn, rồi ôm cô vào trong màn, ôm nhau ngủ cả đêm.
Buổi sáng khi họ thức dậy, thím Tống Ngũ đã đưa cơm qua đây.
Thẩm Mạt nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của thím Tống Ngũ, không còn nụ cười giống như xã giao cho có nữa, lần này bà cười rất chân thành.
“Vợ Thường Thanh, mau đi nghỉ ngơi đi, chuyện vặt vãnh cứ giao cho bà già này. Sau này Tống Thuận giao cho vợ chồng cháu, muốn đánh muốn phạt gì cũng được a.”