Thuê Vợ

Chương 9

Trận vận động này diễn ra cũng không lâu lắm, lúc Thẩm Mạt co quắp đạt cao trào, Thường Thanh cũng rất nhanh bắn ra.

Thường Thanh muốn ôm Thẩm Mạt một lúc, nhưng Thẩm Mạt cảm thấy trên người dính dính khó chịu, nên anh vẫn là ngồi dậy.

Ra khỏi màn, Thẩm Mạt mới phát giác thật ra đã sắp buổi trưa.

Thường Thanh dọn dẹp một chút, sau đó mặc quần áo vào đi ra ngoài.

Thẩm Mạt thấy nước cùng với dụng cụ rửa mặt được đặt dưới bệ cửa sổ.

Sau đêm qua, Thẩm Mạt bây giờ đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Biết đâu chừng thời gian sau này, sẽ không giống như ngày xưa a!

Rửa mặt xong, Thẩm Mạt bưng nước ra ngoài, nhìn thấy Thường Thanh ở trong sân bếp đang làm bánh trứng rán.

Mùi thơm của trứng gà và hành lá bay vào mũi, làm cho Thẩm Mạt cảm thấy đói.

Eo và chân của cô vẫn còn hơi mỏi và run rẩy, lúc đi đường có chút vặn eo lắc mông, nhưng Thường Thanh nhìn thấy cô như thế thì lại cười không ngừng.

“Em ăn vài miếng lót dạ trước, lát nữa anh dẫn em đi gặp bác cả.”

Thẩm Mạt đổ nước, múc hai gáo nước từ trong bể đổ vào chậu, sau đó đặt trên bệ cửa.

“Anh cũng rửa mặt đi.”

Dứt lời, Thẩm Mạt trở về phòng.

Trong lòng cô ngũ vị tạp trần, cô chỉ được thuê, cô không phải vợ anh, sao anh lại muốn mang cô đi gặp người lớn trong nhà?

Nhưng, cô có tư cách gì cự tuyệt?

Chẳng mấy chốc Thường Thanh đã đem bánh trứng vào, anh rót cho Thẩm Mạt chén nước ấm, sau đó mới chuẩn bị đi tắm.

Nhìn thấy sắc mặt lăn tăn của Thẩm Mạt, trên gương mặt cương nghị của anh đột nhiên hiện lên tia rét lạnh.

“Mạt Mạt, nếu như có người nói xấu em, hoặc làm chuyện gì không tốt đối với em, nhất định phải nói với anh biết không, trong thôn Hồ này , người dám chọc vào trên đầu Thường Thanh này còn chưa có sinh ra đâu.”

Thẩm Mạt cúi đầu, dùng đũa gắp một miếng bánh trứng, hương vị thật ngon.

“Anh là người có ăn học, sao lại nói to như vậy.”

“Thế nào? Đây là chê anh sao?” Thường Thanh đột nhiên từ phía sau giữ chặt mặt Thẩm Mạt, cắn lên lỗ tai cô.

“To không tốt hả? Là ai nói đêm qua thật thoải mái vậy ta?”

“Tôi không có nói.” Thẩm Mạt đặt đũa xuống bảo vệ ngực, trốn tránh bàn tay to lớn của anh, nhưng không nghĩ tới rằng anh đột nhiên sờ tới eo cô, làm cô ngứa gần chết.

Một tiếng cười trong trẻo vang lên từ gian phòng đất đơn sơ, làm giật mình những con chim nhạn làm tổ trên mái hiên, khiến cho tâm trí người đàn ông xao động.

“Mạt Mạt, em nên cười nhiều hơn.”

Thường Thanh ôm lấy Thẩm Mạt, cọ cọ râu ria lên mặt cô.

“Mau đi rửa mặt đi…” Thẩm Mạt dừng cười, cảm thấy người đàn ông mơ hồ không rõ, vội vàng đứng lên đẩy anh đi ra ngoài rửa mặt.

Hai người ăn xong bánh trứng, Thẩm Mạt thay một bộ áo váy màu hồng cánh sen, búi tốt mái tóc, sau đó đi theo Thường Thanh cùng ra ngoài.

Nơi mà họ muốn tới cách nhà Thường Thanh không xa lắm, chỉ khoảng 4 cái sân.

Trên đường đi, Thường Thanh nói sơ qua với Thẩm Mạt một chút tình hình, bác cả là anh của cha anh, sau khi cha mẹ anh qua đời, ông quan tâm chăm sóc anh rất nhiều, hiện tại anh mới vừa làm chuyện chung thân đại sự, về tình về lý nên đi thông báo cho ông một tiếng, dặn Thẩm Mạt không cần phải câu nệ quá, tất cả đã có anh.

Nhưng hai người đi đến sân ở phía đông đã nhìn thấy một người phụ nữ ngoài năm mươi, mặc áo váy màu đen cũ kỹ đứng trước cửa sân, sắc mặt khó coi nhìn về phía Thẩm Mạt đi bên cạnh Thường Thanh.

“Cơm nước lạnh hết rồi giờ này mới lết xác đến!”

Nói xong, người phụ nữ cũng không đợi Thường Thanh mở miệng, đôi chân bó (*) bước đi nặng nề quay trở lại trong sân.

Thẩm Mạt cứng đờ, vẻ mặt Thường Thanh cũng lạnh xuống.

“Lát nữa cứ theo anh là được, mặc kệ bà ta.”

“Tôi còn tưởng bà ấy là bác gái (**) của anh chứ.” Thẩm Mạt đến gần Thường Thanh một chút.

“Bà ta là em họ của bác gái anh, góa chồng, ở nhà bác cả được hai năm rồi, sống chết không chịu đi, còn muốn đem con gái bả gả cho anh nữa.” Trong giọng nói Thường Thanh mang theo vài phần khinh thường.

— oo0oo —

(*) Tục bó chân là một tập tục áp dụng cho phụ nữ, nó tồn tại ở Trung Quốc trong khoảng thời gian dài hàng nghìn năm, trải qua nhiều triều đại phong kiến. Ngày nay, tục bó chân đã bị bãi bỏ.

* Lịch sử:

– Tục bó chân xuất hiện vào thời nhà Tống do nền Nho giáo Trung Quốc bị nghiêm khắc và khô khan hóa nhưng phổ biến nhất vào thời nhà Thanh. Có nhiều giả thuyết về xuất xứ của tục bó chân. Một trong những giả thuyết được nhắc đến nhiều là câu chuyện về một cung phi của Hán Thành Đế tên là Triệu Phi Yến,[1]. Nàng đã quấn những dải lụa quanh bàn chân và nhảy múa. Hán Thành Đế vì rất ấn tượng với dáng điệu của Triệu Phi Yến khi nhảy múa trên đôi chân bó gọn nên gọi nó là “Kim Liên Tam Thốn” (Gót Sen Ba Tấc) và ra lệnh cho những cung phi khác cũng bắt chước theo. Một câu chuyện tương tự cũng được nhắc đến trong các tài liệu không chính thức, nhân vật chính lại là nàng Giáng Phi sống ở thời Nam Bắc Triều. Tuy rất khác nhau về tên nhân vật nhưng các câu chuyện trên cho thấy một điểm chung, tục bó chân bắt nguồn trong giới thượng lưu. Việc bó chân sau đó đã trở nên thịnh hành trong giới nữ thuộc mọi tầng lớp của xã hội Trung Quốc và dần trở thành một tập tục.

– Tục bó chân vẫn tồn tại ở Trung Quốc cho đến tận thế kỉ 20. Những người cai trị thuộc tộc Mãn châu triều đại nhà Thanh (1644 đến 1912) không chấp nhận tập tục này vì nó quá hủ tục lạc hậu nhưng mà không mấy thành công trong việc ngăn chặn nó. Trong những năm cuối của thế kỉ 19, những học giả cải cách và các nhà truyền giáo Tây phương bắt đầu lên tiếng phản đối tập tục gây đau đớn thể xác này, tuy nhiên phải đợi đến những năm 1920 thì mới bắt đầu có sự thay đổi về phía nhận thức của dân chúng khi một số trí thức tân tiến tách tục này ra khỏi giá trị thẩm mỹ và đạo đức. Năm 1928, Quốc dân đảng người Hán tuyên bố kế hoạch xóa bỏ tập tục bó chân, yêu cầu tất cả thiếu nữ dưới 15 tuổi phải để bàn chân phát triển tự nhiên, song cũng không thu được hiệu quả đáng kể.

– Sau khi Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập năm 1949, tục bó chân bị nghiêm cấm, và đến cuối thập niên 1960 thì tục này về cơ bản đã chấm dứt. Ngày nay, người ta chỉ còn thấy những chứng tích ít ỏi của tập tục này trên bàn chân của một số bà cụ già.

* Nguyên nhân:

– Về thẩm mỹ, đàn ông Trung Hoa thời kỳ đó cho rằng phụ nữ có đôi bàn chân càng nhỏ thì càng được coi là đẹp, ai có chân to thì bị coi là xấu và khó tìm chồng. Do đó, tục bó chân được thực hiện như một tiêu chuẩn bắt buộc để phụ nữ có thể kết hôn.

– Ngoài ra, việc bó chân được xem là một giải pháp để kiểm soát và củng cố đức hạnh của nữ giới. Người ta tin rằng những người đàn bà với đôi bàn chân bé tí xíu sẽ không thể rời khỏi nhà dễ dàng, từ đó không thể có cơ hội quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người nào khác ngoài chồng mình.

* Quá trình bó chân:

– Người mẹ hoặc người bà trong gia đình sẽ bắt đầu bó chân con gái hoặc cháu gái họ khi đứa trẻ từ 2 đến 5 tuổi. Quá trình này được bắt đầu trước khi khung xương chân của đứa trẻ có cơ hội phát triển. Việc bó chân thường được thực hiện vào mùa đông bởi chân trẻ sẽ bị tê lạnh, và vì thế bớt đi cảm giác đau đớn. Đầu tiên, từng chân sẽ được ngâm trong nước lá dược thảo và máu động vật ấm. Nó có tác dụng nhằm ngăn ngừa sự hoại tử. Sau đó tất cả móng chân sẽ bị cắt càng sâu càng tốt để ngăn chặn sự phát triển của chân và sự nhiễm trùng sau đó. Để chuẩn bị tinh thần cho cô gái những gì sẽ xảy đến tiếp theo, bàn chân sẽ được xoa bóp nhẹ nhàng. Những dải băng bằng lụa hoặc cotton dài khoảng 3m và rộng 5 cm đã được chuẩn bị sẵn và cũng được ngâm vào hỗn hợp dược thảo và máu động vật tương tự. Từng bàn chân sau đó sẽ bị bẻ gãy và cuốn gọn vào trong những dải băng ướt này, nén thật chặt đến kiệt nước,kéo giật mạnh về phía gót chân. Đôi khi người ta còn tạo ra những vết cắt sâu ở lòng bàn chân để công việc này được dễ dàng.

– Trình tự này sẽ được lặp lại 2 ngày một lần, với một lần bó chân mới. Mỗi lần bó lại, dải băng lại được thắt chặt hơn nữa làm cho quá trình bó chân càng ngày càng đau đớn. Bệnh phổ biến nhất sau khi bó chân là nhiễm trùng. Móng chân sẽ mọc dài ra, đâm vào thịt làm rữa thịt, đôi khi làm rụng cả ngón chân. Căn bệnh này có thể dẫn đến tử vong. Và đôi khi xương bàn chân mọc theo hướng đâm thẳng về phía gót chân. Khi trưởng thành, người bó chân có thể gặp nguy hiểm với những vấn đề về sức khỏe. Những phụ nữ lớn tuổi thì có nguy cơ cao bị gãy xương chậu và các xương khác khi ngã, họ cũng khó mà đứng dậy được khi đang ngồi.