Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 34: Bán vào cung

Vừa nhắc đến việc này hốc mắt Tiểu Thạch Đầu liền đỏ lên, cố không để nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói: “Cha mẹ em đã mất, vì thế gia gia và nãi nãi cùng nhị thúc và nhị thẩm muốn bán em vào cung làm thái giám. Tam thúc bí mật đưa em chạy trốn rồi dặn dò chỉ cần hướng theo Mãnh Hổ Lĩnh mà đi có thể tìm được đường sống.”

“Chết tiệt thật” Chân Minh Châu nhịn không được chửi tục một tiếng, đây có còn là con người không? Người một nhà lại nhẫn tâm bán đứa nhỏ vào cung làm thái giám, đây mà là con người sao? Nếu thích tiểu thái giám như vậy sao không tự bán mình đi?

Thêm nữa không phải Chân Minh Châu đa nghi, mà là việc giúp một đứa nhỏ chạy trốn như vậy cũng không hợp lý, lại còn bảo nó hướng về Mãnh Hổ Lĩnh. Thông qua Lý Quế Hoa cô biết được chỉ thật sự bế tắc nếu không sẽ không ai đi vào Mãnh Hổ Lĩnh. Bởi vì nơi này không chỉ núi non hiểm trở mà còn có hổ.

Cô nhịn xuống tâm trạng muốn chửi thề, hít sâu một hơi rồi nói: “Vậy thôn của nhóc gọi là gì?”

Tiểu Thạch Đầu liền đáp: “Gọi là Thôn Đại Thạch”

Chân Minh Châu thầm nghĩ không phải đến từ Đại vương truân nhi của Lý Quế Hoa. Sau đó cô lại hỏi tiếp: “Vậy nhóc ở Mãnh Hổ Lĩnh mấy ngày rồi?”

Tiểu Thạch Đầu đếm đếm ngón tay: “Hai ba ngày rồi ạ.”

Rồi cậu lại nói tiếp: “Em tìm được một hốc cây nhỏ mà trẻ con có thể trốn được. Nơi đó có nhiều rau dại nên có thể ăn” Cậu lại cao hứng nói tiếp: “Em không đói. Chỉ là hôm qua trời mưa sét đánh trúng hốc cây em đang trú ẩn nên em phải đi tìm chỗ khác để trú.”

Chân Minh Châu cảm thấy kinh hãi liền vội nói: “Trời mưa giông gió không được trốn dưới tàng cây.” Nhóc con này trốn dưới tàng cây mà không bị sét đánh trúng đều nhờ ông trời phù hộ.

Chân Minh Châu vốn dĩ muốn giải thích vì sao không được trú mưa dưới tàng cây nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài. Tính ra số lần cô thở dài trong hai ngày qua còn nhiều hơn số lần cô thở dài trong năm trước.

Chân Minh Châu lên tiếng: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Nấu cháo rất nhanh, Chân Minh Châu múc cho Tiểu Thạch Đầu một bát cháo lại cho thêm nửa muỗng đường: “Hôm nay nhóc tạm ăn cái này đi. Chờ vài ngày nữa khi dạ dày đã thích ứng thì chị sẽ làm tiểu long bao cho nhóc.”