Cố Bán Hạ nhanh chóng tắm rửa, mặt nạ cũng không đắp, lau khô người rồi đi lấy qυầи ɭóŧ, nhưng xỏ được một chân lại đem qυầи ɭóŧ cởi ra, áo ngủ lỏng lẻo tròng lên người, lộ ra một bên vai trắng nõn, nửa bầu ngực trong áo ngủ lắc lư theo bước chân như ẩn như hiện.
Cố Bán Hạ xịt một chút nước hoa, uốn éo như con rắn nước đi ra ngoài.
Dung Chính đã hút xong thuốc từ lâu, cửa sổ vẫn còn đang mở để thông khí, trong phòng không có chút nào mùi khói thuốc.
Cô uốn éo đi tới, không lên giường mà ngồi xuống mép giường, ngã vào trong l*иg ngực Dung Chính, “Anh Dung ~”
Cố ý siết chặt cổ họng giọng điệu mềm mại ngấm tận xương tủy.
Dung Chính nhướn mày, “Làm gì lẳиɠ ɭơ như vậy.”
Cố Bán Hạ nũng nịu nói: “Không lẳиɠ ɭơ như thế sao làm được mợ hai ~”
Cô muốn sờ ngực anh, tay đã luồn vào chăn, lại phát hiện Dung Chính mặc áo ngủ kín mít, dây lưng bên hông buộc thật gắt gao, một dáng vẻ sợ bị cưỡиɠ ɠiαи.
“Đồ quỷ, che nhanh như vậy làm cái gì?” Cô giơ ngón tay thành hoa lan chỉ cởi dây lưng áo ngủ anh.
Dung Chính đẩy cô ra, “Tôi không muốn.”
Người đàn ông tinh lực tràn đầy, vào lúc nằm ở trên giường không thể động muốn cô dùng miệng cho anh, bây giờ chân tay khỏe mạnh vui vẻ, lại nói mình không muốn.
Nhưng người đàn ông bình thường đã hai ngày không làʍ t̠ìиɦ thì vì sao lại không muốn? Chắc chắn là vì đã ăn no ở bên ngoài, hoặc là hồ ly tinh nhỏ quy định, không được làm cùng người đàn bà khác.
Trong lòng dâng lên chua xót, Cố Bán Hạ mất hứng thò tay cởi, “Tôi muốn.”
Lúc này Dung Chính cũng không đẩy mà dứt khoát ngồi dậy, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi làm.”
Anh đặt sách xuống, tự mình nằm xuống rồi quay người đưa lưng về phía Cố Bán Hạ.
Đáy lòng Cố Bán Hạ chán nản, tự hỏi chẳng lẽ cô không có sức quyến rũ sao? Hai người mới làm không quá hai lần, Dung Chính đối với cô liền không có hứng thú?
Cô không cam lòng, dứt khoát lên giường bên cạnh Dung Chính, từ sau lưng ôm anh, cúi đầu hôn một cái: “Làm nhé, làm một lần.”
Dung Chính không cho cô hôn, nghiêng đầu tránh đi, “Cố Bán Hạ, đừng náo loạn, tôi buồn ngủ rồi.”
“Mới 9 giờ rưỡi, ngủ cái gì mà ngủ, chuyện sáng nay tôi còn chưa hỏi anh đâu, vì sao không giải vây cho tôi? Dung Chính, có phải anh có hồ ly tinh ở bên ngoài hay không? Tôi mới ở cùng anh mấy ngày, anh liền không có hứng thú với tôi?” Cô không chịu buông tha, trèo qua người anh, chui vào trong ngực anh.
Dung Chính giữ chặt cô, “Hôm nào.”
Dù thế nào đi nữa, hôm nay cô chỉ muốn cᏂị©Ꮒ anh, không cᏂị©Ꮒ sẽ chết.
Cố Bán Hạ lật người nằm bò trên người anh, môi hồng phấn phủ xuống ngậm lấy môi Dung Chính, mà Dung Chính giống như cậu trai nhỏ trong sáng thuần khiết, giãy giụa, “Đi xuống…”
Anh bị Cố Bán Hạ ngậm môi, giọng nói mơ hồ không rõ.
Cố Bán Hạ không đi xuống, phần hông hướng dưới người anh cọ xát, cô câu lấy lưỡi Dung Chính, dùng sức mυ'ŧ mạnh, đi vào từng chút một, đưa lưỡi mình đi vào trong miệng anh.
Dung Chính giãy giụa không có kết quả, liền tùy ý để cô quấn lấy, dáng vẻ phản ứng giống như của thanh niên trẻ bị bà dì lớn tuổi dâʍ ɭσạи.
Cố Bán Hạ hôn nửa ngày, thấy anh giống như đầu gỗ liền tức giận chất vấn: “Dung Chính anh không thích tôi đúng không? Nếu anh không thích tôi thì bây giờ tôi sẽ đi, cho niềm vui mới của anh đến đây.”
Dung Chính cau mày, có vẻ có chút không kiên nhẫn, “Không phải.” Sau đó đẩy cô xuống, xuống giường nói, “Tôi đi ngủ ở phòng cho khách.”
Anh không ngồi xe lăn, không kiêng dè cô chút nào, mở cửa đi ra ngoài.
Tim Cố Bán Hạ bị hàng trăm cái móng vuốt cào rách, vô cùng khó chịu, cô không thể hiểu nổi Dung Chính, một người đàn ông có địa vị như anh, nếu muốn trái ôm phải ấp thật sự rất đơn giản, làm gì có chuyện sẽ vì người phụ nữ khác mà không chạm vào cô? Rốt cuộc là anh không có hứng thú với mình thật à?
Nghĩ đến anh cả đêm hôm qua không về cô thấy cực kỳ khó chịu liền quay mình đạp chăn rồi xông ra ngoài.
Dung Chính không kịp khóa cửa đã bị Cố Bán Hạ xông vào.
Cô chạy như điên tới, áo ngủ lỏng lẻo giống như đang treo ở trên người, hai đầṳ ѵú lay động lấp ló dưới lớp áo ngủ hút mắt người nhìn, hai chân thon dài trắng muốt trêu chọc Dung Chính.
Cố Bán Hạ giơ tay ôm lấy Dung Chính, Dung Chính bị đột kích bất ngờ, không kịp phòng bị nên lui về phía sau vài bước, hai người cùng nhau ngã lên giường.
Cô mạnh mẽ mυ'ŧ cổ Dung Chính, giống như anh đã từng mυ'ŧ ngực cô trước đó, do làm một loạt động tác quá kịch liệt, cô thở hổn hển, hơi thở thơm mát ập vào khoang mũi Dung Chính.
Mυ'ŧ cổ Dung Chính đủ rồi, đôi môi thơm mát của cô di chuyển xuống phía dưới, môi lưỡi ướŧ áŧ lướt trên da, Cố Bán Hạ có chút phấn khích, nhìn chằm chằm hạt đậu đỏ trên cơ ngực, há mồm ngậm lấy.
Dung Chính “Ưm” một tiếng, thật là dễ nghe.
Cố Bán Hạ dùng lưỡi liếʍ hôn, cuốn lấy hạt đậu đỏ, tay nhỏ trắng muốt đi xuống, chui vào trong qυầи ɭóŧ cầm dươиɠ ѵậŧ hơi mềm, bàn tay cô bao lại, ngón tay thoáng dùng sức vuốt ve cái mềm mại kia.
Rất nhanh, dươиɠ ѵậŧ hơi mềm giống như là cây non được tưới nước, đứng thẳng và cứng rắn bằng tốc độ kinh người.
Tay nhỏ Cố Bán Hạ không bao được nữa, chỉ có thể cầm dươиɠ ѵậŧ, thong thả lên xuống.
Giọng nói Dung Chính nâng lên cao, vẫn còn muốn giả vờ: “Cố Bán Hạ, tôi muốn đi ngủ, em đừng có làm nữa.”
Sao có thể không làm, cô đã nước chảy rồi.
Vì vậy cô nắm tay anh sờ dưới thân mình, bởi vì không mặc qυầи ɭóŧ, tay liền chạm vào một mảng lông mềm mại, tiếp sau là một dải ướŧ áŧ.
Ngón trỏ Dung Chính theo đường trơn trượt đi vào bên trong lỗ nhỏ, một đường đến tận cùng, Cố Bán Hạ không nhịn được nhẹ nhàng nâng cao phần hông rồi lại ấn xuống.
Cô coi ngón tay Dung Chính là vật cứng, tự mình thỏa mãn.
Nhưng ngón tay quá mảnh và cũng không đủ dài, cô không được thỏa mãn, trong lòng nôn nóng, phần háng siết chặt, đem ngón tay Dung Chính kẹp gắt gao ở bên trong.
Dung Chính giật giật ngón tay, trầm giọng hỏi cô: “Muốn vậy sao?”
“Muốn.” Cố Bán Hạ rêи ɾỉ.
Anh rút ngón tay ra, Cố Bán Hạ vội vàng ngậm ngón tay, mυ'ŧ nhẹ nhàng như khẩu giao, phát ra âm thanh mυ'ŧ mát.
“Có yêu tôi không?” Dung Chính hỏi cô.
Cố Bán Hạ cảm thấy thật phiền phức, lại tiếp tục, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều hỏi cô yêu anh không.
“Yêu yêu yêu.” Cô ôm chặt lấy anh, dưới thân cọ vào vật rắn chắc của anh.
Dung Chính nói: “Tự mình ngồi trên động.”
Cố Bán Hạ trèo lên, cầm chặt dươиɠ ѵậŧ cứng rắn kinh người, hướng dưới thân đưa vào, nhưng có lẽ là sốt ruột, lão nhị Dung Chính lại to dài, cô làm thế nào cũng không vào được.
Cuối cùng Dung Chính ngồi dậy, ôm cô dùng sức ấn mạnh.
Cuối cùng cũng đi vào.