Cố Bán Hạ quay đầu nhìn, nụ cười lập tức cứng đờ.
Vậy mà lại là Cố Trung Lan, anh họ cô, anh ruột Cố Tiểu Phong!
Cố Trung Lan đang muốn cùng Tiền Đa Đa nói chuyện, ánh mắt xéo qua nhìn thấy Cố Bán Hạ, hắn ta sững sờ, sau đó chửi ầm lên: “Cố Bán Hạ mày là đồ đê tiện!” Hắn ta muốn xông lên kéo tóc Cố Bán Hạ, cũng may Cố Bán Hạ đã chuẩn bị ngay khi cô nhìn thấy hắn ta, dứt khoát đứng dậy né tránh.
Mọi động tác khiến cho hai người kia đều kinh sợ.
Cố Bán Hạ lạnh giọng châm chọc, “Sinh ra trong cùng một gốc, tao là đồ đê tiện, vậy mày chính là loại khốn nạn.”
Cố Trung Lan nghiến răng nghiến lợi, lần trước đêm đó ở nhà họ Cố, chính là Cố Bán Hạ một dao phay cắt qua da thịt hắn, nếu như không tránh nhanh, chỉ sợ cô ta muốn chém tới tận xương cốt hắn!
“Con điếm thối, thế nào hôm nay tao cũng phải đánh chết mày!”
Cố Bán Hạ từ nhỏ đến lớn ngoại trừ thân thiết với Trầm Hương, những đứa trẻ khác của nhà họ Cố chưa bao giờ coi cô là người nhà, từ nhỏ mọi người đã gọi cô là đồ chết tiệt đồ ti tiện, về sau đi học, bọn họ ở bên ngoài học được từ mới, chó hoang khốn nạn các loại, mỗi ngày khi trở về bị mắng đến mức không trùng lặp, mọi người nhà họ Cố chưa bao giờ ngăn cản.
Mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn tồi tệ, nhưng Cố Tiểu Phong bọn họ lại quan hệ rất tốt với Trầm Hương.
Có một lần, cô giả dạng làm Trầm Hương đi theo bọn họ chơi, cuối cùng bị phát hiện, bọn họ nhổ nước bọt vào mặt cô tới tấp, nói cô là đồ hèn hạ không biết xấu hổ.
“Cố Trung Lan, anh làm gì vậy!” Cuối cùng Tiền Đa Đa lấy lại tinh thần, vội vàng kéo Cố Trung Lan lại.
Cố Trung Lan cầm ngược cổ tay cô, “Sao cô lại làm bạn với Cố Bán Hạ? Cô biết nó là người như thế nào không? Có tiếng phóng túng dâʍ đãиɠ trong giới thượng lưu ở Đông thành, đã sớm bị đàn ông chơi đến không thể nhận!”
Cố Bán Hạ lạnh lùng như băng, khóe miệng nhếch lên châm biếm.
“Anh này, xin hãy giữ miệng sạch sẽ.” Chu Mai thấp giọng quát lớn.
Đang là thời gian ăn bữa tối, nhà hàng khá nhiều người, ầm ĩ như vậy, các thực khách sôi nổi nhìn qua.
Tiền Đa Đa xấu hổ cực kỳ, mặt căng thẳng đến đỏ bừng, “Anh đừng nói bừa! Tôi không đồng ý anh nói bạn bè tôi như vậy!” Cô vốn là không phải loại lớn giọng, hơn nữa Cố Trung Lan mạnh mẽ, lời nói của cô cứ thế bị bỏ qua.
Cố Trung Lan càng nhìn Cố Bán Hạ càng tức giận, đẩy ra Tiền Đa Đa, giơ tay vung một cái tát qua.
Ai ngờ Cố Bán Hạ so với hắn còn nhanh hơn, không đợi tay Cố Trung Lan vung lại đây, bàn tay cô đã vung tới mặt hắn.
Cái tát này không chỉ làm Tiền Đa Đa choáng váng, cũng khiến Cố Trung Lan sững sờ, mà thừa dịp Cố Trung Lan đần mặt ra, Cố Bán Hạ cầm bình nước pha lê trên bàn, dùng vài phần sức lực đập vào trên đầu Cố Trung Lan.
Cố Trung Lan rên lên một tiếng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, sắc mặt Tiền Đa Đa trắng bệch dùng sức đẩy Cố Bán Hạ ra, “Cậu điên à!”
Người trong nhà hàng xôn xao ồ lên, dường như không nghĩ tới Cố Bán Hạ dũng mãnh như vậy.
Mà Cố Bán Hạ làm xong hết thảy, nét mặt không thay đổi, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chuyển lời tới nhà họ Cố, tôi sẽ tìm một đám các người tính sổ.”
Cô xách túi rời đi, không để ý tới ồn ào phía sau.
Cuối cùng chỉ có Chu Mai đuổi theo ra, giọng nói của cô có phần không thể tưởng tượng, nói: “Cố Bán Hạ, cậu thật là dũng mãnh, không sợ sẽ đánh chết người à?”
Cố Bán Hạ sờ soạng điếu thuốc trong túi, “Cậu biết hắn đối với tớ như thế nào không? Lúc ấy học tiểu học, hắn cùng Cố Tiểu Phong không biết lấy ở đâu một chiếc tã giấy đã sử dụng, trước mặt mọi người trong lớp úp thẳng lên trên đầu của tớ, đầu tớ bị úp đầy phân, về sau toàn bộ trường học đều biết, bọn họ đều kêu tớ là bọ hung. Bọn họ còn đổ con đỉa lên giường tớ, đập vỡ đèn trong phòng, nếu không phải đêm đó sét đánh, Trầm Hương sợ tối, tớ liền sờ soạng leo lên ngủ rồi. Từ nhỏ đến lớn, tớ đều rất ngạc nhiên chính mình lại có thể không bị bọn họ giày vò chết. Nhưng cho dù bọn họ đối với tớ như thế nào, người nhà họ Cố vừa mở miệng chính là chỉ trích tớ, nói nếu tớ không đi chọc bọn họ, sao bọn họ lại chỉ chọn tớ để bắt nạt.”
Chu Mai nghe được đau lòng, an ủi: “Đều đã qua rồi.”
“Điều đó không thể bỏ qua, trước đây tớ thật ngu ngốc, nhưng làm sao tớ có thể ngu ngốc mãi được, nhà họ Cố bọn họ đã thương tổn người của tớ, tớ phải trả thù từng người một.” Cô hút thuốc, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đậm đặc hận ý làm đôi mắt càng thêm u tối.
Chu Mai thở dài, “Thật không biết Tiền Đa Đa làm sao lại quen biết cháu trai nhà họ Cố, cô ấy là một cô gái ngốc nghếch đơn giản, có thể là bị lừa.”
Nói đến cái này, Cố Bán Hạ nhíu mày, “Tốt nhất là nói rõ ràng với cô ấy, Cố Trung Lan từ cấp hai đã bắt đầu ‘chơi’ các cô gái nhỏ, chơi đùa vô số phụ nữ.”
Đang nói, Tiền Đa Đa ra tới nơi.
Trên tay cô ấy dính máu Cố Trung Lan, đôi mắt vì khóc mà đỏ bừng, nhìn thấy Cố Bán Hạ cô thẳng thừng chất vấn: “Cậu thật quá đáng! Có chuyện gì không thể nói cho rõ ràng? Cánh tay anh ấy bị cậu chém còn chưa có lành, hôm nay lại bị cậu đánh vỡ đầu, sao cậu nhẫn tâm như vậy!”
Chu Mai nhíu mày lên tiếng, “Tiền Đa Đa cậu bị ngu à? Cậu cùng cái người kia quen biết bao lâu? Cậu cái gì cũng không biết, ồn ào cái gì?”
“Tớ làm sao mà cái gì cũng không biết? Nhà họ Cố đối với cậu ấy không tốt, cậu ấy đi tìm những người đó mà gây chuyện, cũng không phải Cố Trung Lan bày kế để cậu ấy đi lấy chồng!”
Chu Mai đang muốn nói tiếp, Cố Bán Hạ cười lên tiếng, cô kẹp nửa điếu thuốc, hỏi Tiền Đa Đa: “Có phải hắn cho cậu rất nhiều tiền, cậu liền ngốc ngếch yêu hắn?”
Lời này làm cho Tiền Đa Đa uất ức lại bối rối, không chút nghĩ ngợi phản bác: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu ái mộ hư vinh vì tiền đi làm mợ hai cho người ta sao? Tớ lớn lên không đẹp bằng cậu, nhưng cũng không phóng đãng như cậu!”
Lời vừa nói ra, dường như trong chớp mắt cả thế giới rơi vào tĩnh lặng.
Tiền Đa Đa nói lời này không chỉ đánh vào mặt Cố Bán Hạ mà còn tát cả vào mặt Chu Mai, mà Tiền Đa Đa buột miệng thốt ra cũng trắng mặt.
Cố Bán Hạ ném điếu thuốc, nghiền nát nó bằng đôi chân của mình, và mỉm cười lạnh lùng và đau đớn, “Tiền Đa Đa, chúc cậu hạnh phúc.”
Cô quay người đi, cũng không để ý Chu Mai.
Ngoại hình của Cố Bán Hạ kiên cường, chỉ là nội tâm yếu ớt của cô không bao giờ cho người khác thấy, cô tự mình biết, càng là người thân thiết với mình, càng có thể đâm trúng tim cô.
Gia đình và tình bạn của cô đã mất, về sau cũng không cần.