Toàn bộ âʍ ɦộ đều ướt đẫm, ngón tay nhẹ đi tới thăm dò bên trong, nóng ướt, chặt chẽ.
Dung Chính đưa đầu ngón tay đi vào, Cố Bán Hạ bắt đầu ríu rít“Ah ah ah”*, anh hỏi cô: “Làm sao vậy?”
*Bản raw là 嘤嘤嘤 ; bản CV là “anh anh anh” nghĩa là giống tiếng chim kêu.
“Tôi cũng không biết.”
Dung Chính thật sự tin tưởng là cô không biết, ngón tay không to, nhưng với huyệt nhỏ bên trong đang siết chặt như vậy, cũng có cảm giác, cô nói không nên lời, tự nhiên cũng không rõ.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
Cố Bán Hạ không nói chuyện, lại ríu rít “Ah ah ah”, anh gập hai đầu gối cô lên, ở trên đầu gối không có một chút tì vết lại in một nụ hôn.
Cố Bán Hạ cảm giác tim thật nóng, giống như ngâm mình trong nước ấm, thoải mái cực kỳ.
Dung Chính đem hai chân cô tách mở ra, nhưng giống như cảm thấy không đủ, tiếp tục đẩy rộng ra bên ngoài, Cố Bán Hạ cảm giác quái dị, “Làm gì vậy? Muốn tôi dạng thẳng chân?”
“Tôi muốn làm em.”
Cố Bán Hạ đã không nhịn nổi, nhấc đầu lên, nhìn thấy Dung Chính đỡ lão nhị của anh, tự mình che kín động nhỏ.
Đầu lão nhị hơi lớn, cô đã được lĩnh hội từ trước, lúc này đỉnh đầu đang ở lối vào của động nhỏ, thoáng chốc liền nhớ lại lần đó chính mình ngồi ở trên người Dung Chính, cảm thấy đau đớn dần dần lan ra, Cố Bán Hạ liền dặn dò anh, “Anh Dung, anh nhẹ một chút nha.”
Vừa mới nói xong, qυყ đầυ liền bắt đầu đi vào trong.
Cố Bán Hạ nằm ngửa, tim đập nhanh hơn.
Dung Chính hơi dùng sức, lão nhị liền đi vào một nửa, Cố Bán Hạ rất căng thẳng, thần kinh căng chặt, nhưng không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng giống lần trước.
Cô chợt tự hỏi, có phải lão nhị Dung Chính chỉ được cái nhìn vừa thô vừa to, nhưng đến khi làm việc thì lại ủ rũ? Chính là cái loại đẹp chứ không xài được?
Cô có thể cảm giác được có vật cứng tiến vào, làm cho chỗ nhỏ hẹp kia căng ra từng chút từng chút một, nhưng thật sự không có đau đớn gì nha, cho nên Cố Bán Hạ thật cẩn thận mà thăm dò: “Anh Dung , anh còn cứng sao?”
Dung Chính dừng lại một giây, lập tức hiểu rõ cô có ý tứ gì, mặt thoáng chốc lạnh xuống, anh giữ chặt eo cô, không còn chút nào thương tiếc và do dự, vật cứng trong người cô đột nhiên đâm mạnh vào, điên cuồng co rút.
Cố Bán Hạ thét chói tai, đau đến mức ngũ quan* nhăn nhó, nước mắt hối hận chảy xuống.
*Ngũ quan : năm khí quan, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình
Tốt tốt, tại sao lại muốn nói bừa, chọc giận kim chủ của mợ hai, đúng là không có trái cây ngon mà ăn.
“…Nhẹ thôi, nhẹ thôi nha…”
Dung Chính lạnh giọng hỏi: “Cứng không?”
Cố Bán Hạ khóc lóc gật đầu, “Cứng!”
Thật đau, đau hơn nhiều so với lần cô cưỡi trên người anh, lần này thật sự bị xé rách.
Dung Chính mặc kệ những giọt nước mắt của cô, anh nằm trên người cô, vật cứng nhanh chóng ra vào, nghe được Cố Bán Hạ khóc sướt mướt kêu đau bên tai, không hiểu sao cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường, vì thế cúi đầu hung hăng mυ'ŧ cổ cô.
Trong l*иg ngực là ôn hương nhuyễn ngọc, dưới thân là ướŧ áŧ chặt chẽ, Dung Chính vô cùng thoải mái thỏa mãn, cuối cùng tốc độ cũng chậm lại, Cố Bán Hạ rưng rưng nước mắt, cũng không kêu gào nữa.
Làʍ t̠ìиɦ cũng không có sướиɠ như trong tưởng tượng nha, AV đều là lừa gạt người.
Cô bị Dung Chính đâm lắc lư trước sau, rầm rì, tuy rằng anh không dùng sức như trước, nhưng miệng huyệt nơi đó vẫn đau, giống bị thương chồng lên vết thương cũ, đau đớn mãi không tiêu tan.
Không có biện pháp, tự mình dụ dỗ tới yêu, chảy nước mắt cũng muốn làm xong.
Có thể là vì Dung Chính ép cô thật chặt, hôn đến mãnh liệt, cơ thể Cố Bán Hạ dần dần khô nóng, nóng đến mức dưới thân không còn thấy đau nữa.
Đâm vào một cái lại một cái, vật cứng thô to khi ra vào không ngừng đem huyệt nhỏ hẹp mở ra, mỗi một cái Cố Bán Hạ đều vô cùng rõ ràng, cô thầm đếm trong lòng, đếm được 134 lần, không đếm nổi nữa.
Dung Chính ngậm lấy đầṳ ѵú cô, một vòng phấn hồng bị nhét toàn bộ vào trong miệng, nhẹ nhàng mυ'ŧ, nặng nề vuốt ve.
Vốn là cơ thể Cố Bán Hạ đã khô nóng, lúc này Dung Chính đột nhiên như vậy, ngọn lửa nóng nhất ở vùng bụng dưới dường như bùng nổ, toàn thân giống như bị kiến bò, ngứa đến không có thuốc chữa, tê dại đến sâu tận xương tủy.
“Uhm uhm… anh Dung nha…” Cố Bán Hạ nói không hết câu, môi đỏ mọng, sau đó là ê ê a a rêи ɾỉ.
Hai tay Dung Chính đẩy hai vυ' cô, ép hai vυ' dồn lên trên, hình dáng bầu ngực đẹp ban đầu đột nhiên biến thành hai chiếc bánh bao hấp dính cùng một chỗ, Cố Bán Hạ nức nở nghẹn ngào, nhưng Dung Chính rất hưng phấn, anh không ngừng xoa nắn, như là trẻ con tìm được món đồ chơi mới lạ.
Dần dần, Cố Bán Hạ cảm thấy không đúng, đau đớn biến mất, một cảm giác thoải mái giống như tê dại theo trong khe huyệt nhỏ lan ra.
Như là chồi non chui từ dưới đất lên, dần dần lớn lên, ngày càng dày hơn.
Cố Bán Hạ không nhịn được rêи ɾỉ đến mãnh liệt, phần hông thoáng nâng lên, để cho thân dưới càng gần sát thân dưới Dung Chính, để vật thô to càng có thể đi sâu vào.
Rất nhanh Dung Chính liền nhận ra, thấp giọng hỏi: “Thoải mái sao?”
“Không có nha…” Cố Bán Hạ không nói thật.
“Khó chịu thì em rêи ɾỉ cái gì?”
“Tôi %¥#… &…”
Dung Chính đột nhiên rút ra, cả người Cố Bán Hạ đột nhiên trống rỗng, cảm giác tê dại không còn nữa, thoải mái đi theo lão nhị Dung Chính mà biến mất.
Cô muốn không chịu được, ở dưới thân Dung Chính vặn vẹo, Dung Chính nhìn xuống, “Còn muốn sao?”
“Ah ah ah…”
“Không muốn?”
“Ah ah ah…”
“Không muốn.”
Cố Bán Hạ vừa tức vừa vội, liền lộ nguyên hình, giọng nói khàn khàn thúc giục: “Sao anh lại lằng nhằng như vậy, mau làm tôi đi!”
Dung Chính vừa lòng, “Nâng mông lên, tôi muốn vào từ phía sau.”
Cố Bán Hạ toàn lực phối hợp, nằm sấp xuống, Dung Chính sửa lại tư thế của cô, chậm rì rì như là cố ý, rồi sau đó mới một lần nữa đỡ lão nhị đi tới đâm vào bên trong.
Một lần nữa tiến vào vẫn có chút đau, nhưng trước cảm giác sảng khoái tràn ngập trong cơn co rút, nỗi đau nhỏ này không là gì, vì thế Cố Bán Hạ lại bắt đầu rêи ɾỉ kêu, cô hoàn toàn không thể khống chế được, âm thanh dâʍ đãиɠ từ trong miệng mình phát ra.
“Bốp bốp.” Đột nhiên Dung Chính mạnh mẽ đánh hai phát vào mông Cố Bán Hạ, nhưng kỳ lạ là, lúc trước khi bị đánh cô cảm thấy đau đớn, nhưng lúc này bị đánh, chỉ cảm thấy thoải mái, càng thoải mái, càng muốn Dung Chính đánh thêm hai phát nữa.
Hóa ra đây mới là cảm giác làʍ t̠ìиɦ, thật mẹ nó sướиɠ…
Tư thế thay đổi, mỗi một lần va chạm, trứng trứng đều sẽ đánh vào hạt đậu nhỏ trong âʍ ɦộ của cô, mỗi một lần trứng trứng va vào, cô xoay mông theo vòng tròn, làm tăng gấp bội thoải mái khi cọ xát.
“Cố Bán Hạ, có phải em cam tâm tình nguyện ở cùng tôi.” Dung Chính từ phía sau ôm lấy cô, hỏi.
Cố Bán Hạ nhíu mày.
Người đàn ông này sao lại phiền như vậy, vẫn còn không thôi, cô đang sung sướиɠ, nào có hơi sức trả lời anh.
Cố Bán Hạ nhắm mắt hưởng thụ, Dung Chính vừa làm vừa đánh mông cô, ngẫu nhiên còn hung ác véo hai cái, Cố Bán Hạ không chịu nổi anh làm như vậy, khi anh đánh một lần nữa, tất cả các kɧoáı ©ảʍ không đồng dạng dồn vào một chỗ, giống như pháo hoa nổ mạnh trên bầu trời, thân thể cô run rẩy, hét lên một tiếng, đại não hoàn toàn trống rỗng, sảng khoái cực hạn tuôn trào khắp toàn thân.
Cô lêи đỉиɦ.
Cố Bán Hạ không còn sức lực, thân thể trượt xuống nằm sấp trên giường, thở hổn hển.
Làʍ t̠ìиɦ, sướиɠ vãi lò ~