TᏂασ nhau ngoài sân vườn, dưới trời mưa, vợ da^ʍ giống như yêu tinh câu hồn đàn ông...
Từ ngày bị hiểu lầm với Thư Mẫn, Diệp Quân thực sự thay tính đổi nết, hằng ngày trở thành ông chồng "năm tốt" mẫu mực.
Vào ngày nghỉ, hắn dậy sớm rèn luyện thể lực, chạy bộ, nâng tạ, đu xà đủ các thể loại, đem một thân mồ hôi nhễ nhại về tới nhà mới thấy vợ yêu mình đang uể oải đặt một gót chân trắng ngần xuống giường. Gương mặt mỹ nhân còn vương nét ngái ngủ, như chú mèo con vội nhào đến muốn quấn quít hắn chào buổi sáng, vài giây sau liền cảm thấy chán ghét mùi cơ thể kia mà đấy hắn ra khỏi.
Diệp Quân cười vui vẻ, hắn nhanh như cắt liền tóm lấy eo Hàn Niên, đánh vội một chiếc hôn lên núm đồng tiền nho nhỏ của cậu, sau đó ôm quần áo đến phòng tắm. Nhiều lúc hắn cũng cảm thấy ghen tị với vợ mình, cậu không cần phải dành cả tuần để đến phòng gym, sức ăn cũng không phải dạng vừa, ấy vậy mà thân hình kia vẫn vô cùng mảnh mai...
Vớ vẩn, hắn cần thân hình mảnh mai làm gì chứ?
Diệp Quân thắt bên hông một chiếc khăn tắm, mái tóc đen nhánh rỏ nước xuống bờ ngực màu đồng tráng kiện, lại lười nhác được chủ nhân vuốt ngược lại ra phía sau. Hôm nay là ngày nghỉ lễ, dì giúp việc cũng không cần đến, hắn hoàn toàn có thể tận hưởng trọn vẹn kì nghỉ bên Hàn Niên, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy cuộc sống này con mẹ nó tuyệt vời.
Ngoài sân vườn, Hàn Niên đang thư thái nâng một tách trà đón ánh nắng ban mai. Chất vải lụa mỏng manh của áo ngủ, vô tình phô bày hết thảy đường nét non mềm vốn có, làn da trắng sứ của cậu rực sáng, tựa như một chàng tiên nhỏ phàm trần. Cặp má đỏ hây hây, không biết vì do tiết trời nắng ấm, hay chính cậu cảm thấy thẹn thùng trước cơ thể trần trụi của người mình yêu, không nhịn được liền mắc cỡ quay đi.
Diệp Quân trông thấy cảnh xuân hữu tình như thế, khó tránh khỏi miệng khô lưỡi khô, cơn nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ ập đến khiến hắn chỉ có thể nấp sau một lùm cây, không nỡ phá hỏng bầu không khí, lặng lẽ quan sát vợ xinh đẹp mà thủ da^ʍ. Hàn Niên ban đầu chỉ đơn thuần thưởng thức tách trà, nhưng cậu làm sao không để ý ánh mắt kẻ nào đó đang nhìn lén mình, theo bản năng nhìn về tán cây đang đung đưa không rõ lý do, liền phát giác cảnh tượng dâʍ ɖu͙© của gã đàn ông.
"Hàn Niên..."
Hắn khéo léo nâng chiếc cằm xinh xắn của cậu vợ nhỏ, môi lưỡi lập tức giao triền, hai bàn tay hư nhanh chóng mò vào trong lớp vải lụa mỏng tang, tìm đến hai điểm mẫn cảm trước ngực. Hàn Niên trông thấy cơ thể cường tráng màu đồng kia cũng không tránh khỏi phát da^ʍ, bé l*и nhỏ ngứa ngáy nhễu ra một bãi nước dính nhớp, bàn tay nhỏ nhắn đem cánh tay nam nhân đặt trước qυầи ɭóŧ mình, ẩn nhẫn van nài.
Diệp Quân ôm cặp mông trắng tuyết kéo lại trước mặt, hắn đem răng mình kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống đến tận gót chân, không vội vàng mà vươn lưỡi bú lấy bé ©ôи ŧɧịt̠ hồng hào xinh xắn của cậu. Hàn Niên rêи ɾỉ như mật, cậu sao có thể khước từ được cơn sung sướиɠ đến mê muội, bàn tay Diệp Quân thản nhiên đâm chọc l*и cậu đến độ tung toé nước, miệng nhỏ khẽ hé mở cất tiếng rên: "Chồng ơi... Ưʍ... Em sướиɠ quá..."
Hừ, sướиɠ thì chỉ biết sướиɠ một mình! Hắn cày cuốc thế này mà chẳng được chút thù lao nào cả... Diệp Quân di chuyển đầu lưỡi của hắn, lại đảo vài vòng quanh hộŧ ɭε xung huyết, sau đó trượt quanh hai mép l*и, cuối cùng thay thế ngón tay mà đâm chọt cửa l*и mập mạp. Vị của Hàn Niên sạch sẽ thuần khiết, hắn bú l*и đến phát nghiện, ngay cả lỗ huyệt phía sau cũng được cậu chăm sóc đến độ hoàn hảo, hồng hào xinh xắn. Hắn thích nhất dáng vẻ đĩ điếm vặn vẹo của Hàn Niên lúc lên giường, giống như một tiểu yêu tinh dùng sắc dụ câu hồn đàn ông, khác hoàn toàn so với dáng vẻ cao lãnh băng sơn mỗi lần xuất hiện ở công ty.
Hàn Niên bị hắn liếʍ đến cao trào, run rẩy nằm trên chiếc ghế dài, giữa cặp đùi trắng nõn là một bé l*и ướt nước như vừa mới khóc dậy, cậu nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn, quỳ gối trước háng người đàn ông, nâng thân ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn như cây chuỳ sắt ngậm lấy, mê mê man man liếʍ mυ'ŧ như ăn kem que: "Ưʍ..."
"Sao, thèm ©ôи ŧɧịt̠ ông đây rồi chứ hả?" Diệp Quân gian tà còn cố ý bóp chặt lấy cặp má bầu bĩnh. "Đĩ da^ʍ, khôn hồn thì mau làm cho ông đây thoải mái, chút nữa sẽ ȶᏂασ cho em sướиɠ tê."
Hàn Niên vô cùng phối hợp, cậu quỳ dưới ©ôи ŧɧịt̠ hắn, dâʍ đãиɠ le lưỡi liếʍ đến say sưa, đoạn còn đem hai con mắt ngập sương nhìn hắn, giống như một thiên sứ sa ngã: "Khà, kỹ thuật không tệ, là do chồng em chỉ bảo tận tình, hay trời sinh Hàn Niên đã giỏi ngậm ©ôи ŧɧịt̠ đàn ông rồi?"
Được hắn khích lệ, trong lòng Hàn Niên âm thầm đắc ý, lại chủ động cưỡi lên người hắn câu dẫn, cậu hôn lên yết hầu nhọn hoắt của kẻ dưới thân, trong khi bé bướm da^ʍ của mình đang cọ tới cọ lui ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn: "Chẳng phải Diệp tổng đã có cho mình câu trả lời rồi sao?"
Diệp Quân tát lên mông cậu vài tiếng thật kêu, lại có một ý nghĩ kì quái... Biệt thự lớn thường được lắp những hệ thống chăm sóc tự động, ngay cả việc tưới cây cũng vậy, chỉ cần nhấn công tắc trên bàn, hệ thống sương sẽ được phun tứ phía. Hàn Niên đang loay hoay nhét đầu ©ôи ŧɧịt̠ của hắn vào trong l*и mình, bỗng dưng một trận mưa xối xả ập đến, trong khi mặt trời vẫn còn trên đỉnh đầu, cậu hoảng sợ hét một tiếng thất thanh: "Aaaa... Ướt hết người em..."
Áo lụa tơ tằm vì nước mưa mà dính sát vào cơ thể trắng mịn, Hàn Niên nhanh chóng bị ướt sũng, hai đầṳ ѵú đỏ hỏn lồ lộ ra khỏi lớp áo mỏng manh, Diệp Quân thích chí ôm lấy cái eo nho nhỏ mà tập trung đỉnh thân ©ôи ŧɧịt̠ thật sâu trong huyệt thịt ấm nóng, hắn tranh thủ lúc cậu hoảng loạn mà làm càn, bờ hông ngựa đực dập lên háng Hàn Niên khiến cậu như muốn một bước bay lên cao.
Từ hồi đi học, Hàn Niên đã ước được một lần tắm mưa, còn có suy nghĩ kì quái rằng sau này sẽ cùng người yêu làm chuyện đó dưới mưa... Nhìn dáng vẻ cần mẫn của Diệp Quân, cậu như thêm vui sướиɠ mà rên la ngày một lớn dần, l*и da^ʍ bị hắn ȶᏂασ sâu đến mức tê tê dại dại một hồi, từ khúc rêи ɾỉ nho nhỏ lại trở thành tiếng kêu da^ʍ phóng đãng, cặp mắt hoa đào xinh đẹp nhắm chặt lại, sống mũi cao thẳng hướng lên đầy vẻ không cam chịu.
"Ưʍ... Aaaaa... Chồng ȶᏂασ em sướиɠ quá... Côи ŧɧịt̠ bự ȶᏂασ em... Ưʍ..."
"Chồng ȶᏂασ em mạnh nữa... Aaaa... Em muốn Quân ȶᏂασ em mang thai em bé... Côи ŧɧịt̠ của chồng đâm đến tử ©υиɠ em rồi aaa... Ưʍ..."
Diệp Quân nhào nắn hai cánh mông đẫy thịt, hắn cúi xuống bú lấy đầṳ ѵú sưng đỏ, hai hàm răng khẽ cọ qua cọ lại như trêu đùa. Lúc này, cơ thể Hàn Niên mướt mát hệt như một trái đào mọng nước, cậu banh rộng hai chân, loã lồ để mặc hắn ȶᏂασ đυ., gương mặt vì nước mưa xối xả mà ướŧ áŧ mị tình. Bên cạnh còn là bụi hoa hồng Carey màu nhàn nhạt đang đung đưa theo làn nước, Diệp Quân ngắt một đoá đặt bên sườn mặt người dưới thân, lại cảm thấy hoa hồng cũng không thể đẹp bằng Hàn Niên, nhất là cái biểu tình cơ khát được ȶᏂασ kia... Trong lòng hắn cảm thấy mỹ mãn, dẫu sao người đẹp này cũng đã về tay hắn, nếu như thằng khốn tình đầu của cậu có diễm phúc này, thật con mẹ nó...
"Niên Niên... Không được uống thuốc tránh thai nữa..." Diệp Quân gầm lên một hơi, hắn dập háng vào mông cậu đôm đốp, máu nóng dồn thẳng xuống nòng súng cứng rắn. "Hôm nay chồng ȶᏂασ em, mai phải sinh ngay lập tức một thằng cu cho chồng... Nghe chưa..."
Hàn Niên yếu ớt chống đỡ, cậu thét lên một tiếng, l*и da^ʍ liền co giật liên hồi: "Chồng ơi.... Em ra... aaaaa...!!!!"
Diệp Quân miết lấy chiếc eo trắng ngần, hắn ghé vào cổ cậu thở dốc, hai mắt tối sầm lại, đầu ©ôи ŧɧịt̠ liền bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào sâu thẳm tử ©υиɠ: "Vợ yêu..."
Hàn Niên không còn chút sức lực, hắn cũng liền tắt chế độ tưới nước, ôm lấy cơ thể mát mẻ của Hàn Niên trong l*иg ngực mình mà vuốt ve, tay hắn giúp cậu lau đi vài giọt nước lăn tăn trên trán, ân cần hôn lên bờ môi no đủ.
"Mới sáng ra đã mệt muốn chết, chút nữa anh mau đi rửa bát." Hàn Niên càu nhàu, lười nhác nằm trên đùi hắn nghỉ ngơi, cậu cầm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ bán cương của hắn vẩy vẩy, tính chơi đùa một chút, lại cảm thấy nó dường như lớn hơn một vòng. "Sao... Sao lại..."
"Hic, vợ cứ thế này chồng sợ mình sẽ thành cái xác khô mất..!" Diệp Quân không để cho cậu lấy tinh thần, một đường tiến thẳng vào, lại như cái máy mà ȶᏂασ đυ.. "Một lần này nữa thôi đấy!"
"Anh... Ưʍ... Tôi thèm vào.... Ai mới là người muốn chứ... Aaaa... Chồng ơi em sai rồi... Anh chậm một chút.... Ưm aaa..."