Tiểu Thư Kí Song Tính Dâm Đãng

Chương 8 .Lần đầu tiên hẹn hò, đi xem phim cùng nhau, giận dỗi muốn chia tay

"Ủa Hàn Niên, vậy là mình vào xem phim ở cái nơi tối thui này hả?"

Diệp Quân tay cầm bỏng ngô, lại còn đeo kính đen, hắn ngơ ngác hỏi một câu khiến cậu thực muốn bật ngửa a: "Phải, yêu cầu anh nhỏ tiếng một chút."

Hàn Niên vui vẻ tháo giúp hắn mắt kính, đây dẫu sao cũng là buổi hẹn hò đầu tiên giữa cậu và hắn, người kia thì không có kinh nghiệm đến những nơi tràn ngập tư vị yêu đương thế này, còn cậu thì cảm thấy một mình quen rồi, hàng tháng vẫn tự mua vé, tự xem phim, giải trí một chút rồi lại trở về nhà. Thế nhưng, giờ còn có một anh người yêu đi bên cạnh thế này không phải tốt hơn sao.

Diệp Quân cảm thấy phòng xem phim so với phòng họp lớn ở hội nghị không có sai phạm, hắn không có hứng thú với phim ảnh, thường thì hẹn hò với nữ nhân hắn sẽ đặt một vài khách sạn hoặc khu nghỉ dưỡng, ăn uống sang chảnh xong thì vẫn là chuyện "ấy". Hắn nhớ hồi còn đi học, bản thân không có hẹn hò yêu đương, hắn cũng cảm thấy chuyện bạn bè đi xem phim thật có chút gì đó trẻ con, tầm phào, vì cớ gì phải đến những chỗ chật chội như thế? Nhưng bé thư kí nhỏ Hàn Niên trước ngày hẹn hò một buổi tối còn bận rộn mặc thử hết bộ đồ này tới bộ đồ kia, còn hào hứng tìm xem dạo này bộ phim nào hay nhất, nằm trên giường hắn lăn lộn một vòng như con cún nhỏ, đáng yêu tan chảy.

Hàn Niên mặc một chiếc áo hoodie xanh lá, miệng nhai bỏng ngô, còn chu miệng uống nước ngọt, ai mà ngờ thư kí đại nhân cao lãnh kia lại có bộ dạng bé cưng thế này cơ chứ? Diệp Quân mặt sắt, xem phim tình cảm không hiểu, cứ cách một đoạn lại hỏi cậu ý nghĩa, "bé ơi anh không hiểu", Hàn Niên chẳng rõ lấy kiên nhẫn ở đâu giải thích cho hắn từng chút một, sau đó còn gặm bả vai hắn khóc thút thít.

"Vậy là con bé kia chết rồi à?"

"..." Hàn Niên một bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem, giơ tay bịt miệng hắn. "Anh có thể dùng từ nhẹ nhàng hơn không tên ngốc này."

Diệp Quân lấy giấy ăn trong túi, hắn giúp cậu lau sạch sẽ gương mặt, thực ra trước buổi hẹn hò hắn cũng tâm lí lắm, còn biết rằng người ta xem phim sẽ khóc, cần chuẩn bị giấy ăn nữa cơ: "Không khóc nào, anh chẳng hiểu sao em lại khóc thế đấy. Đàn ông con trai phải mạnh mẽ cơ mà, chỉ có vợ anh thì được yếu đuối một tí thôi."

"Phim như thế ai mà không khóc được cơ chứ, ngoại trừ đồ đầu gỗ nhà anh." Hàn Niên lười nhác ôm lấy hắn, dụi dụi vài cái. "Em đói bụng, em muốn đi ăn."

Diệp Quân nắm lấy tay cậu, hắn mặc áo sơ mi và quần âu vô cùng đơn giản, thế nhưng trên cổ tay kia là đồng hồ trị giá bằng cả căn nhà, có kha khá người biết hắn không phải hạng tầm thường, có chút để ý, dùng ánh nhìn soi mói quét qua thân ảnh Hàn Niên khiến cậu có chút mất tự nhiên. Diệp Quân mặc kệ, hắn ghé vào tai cậu thì thầm: "Em muốn ăn gì nhỉ?"

"Ăn lẩu Tứ Xuyên ạ!" Hàn Niên hảo ăn cay, cậu luôn muốn cùng một người đồng hành với mình trên mọi mặt trận ăn uống. "Nhưng Diệp Quân có ăn được cay không vậy?"

Diệp Quân nuốt cái ực, hắn ngửa cổ: "Em nghĩ nam nhi đại trượng phu như anh mà không ăn nổi vài quả ớt bé tí teo đó à?"

Hàn Niên bĩu môi, cậu trực tiếp kéo hắn đến quán lẩu cay mà mình thường lui tới.

"Khụ... Khụ...!!!!"

"Nước đây, nước đây!" Tên khoác lác này, hắn không ăn được cay còn muốn thể hiện với cậu nữa chứ. "Chủ quán, cho cháu một phần mì hoành thánh."

Diệp Quân nước mắt lưng tròng nhìn em người yêu ăn từng miếng tôm cá cay xè, hắn chịu không nổi, hồn vía như thể lìa khỏi thân xác. Phen này thật mất mặt quá đi huhu.

"Lần sau không cần phải miễn cưỡng nói có thể, chúng ta sẽ cùng tìm một nhà hàng khác." Hàn Niên ăn đến là ngon miệng, cậu nhai đến độ hai má phồng lên như bé sóc nhỏ. "Ngon quá đi..."

Diệp Quân cũng không kiêng nể gì, hắn thực sự rất đói bụng, chỉ một lát sau tô mì hoành thánh đã hết sạch: "Ừa, lâu lắm rồi anh không có ra ngoài quán vỉa hè ăn như vậy đấy."

"Kể từ khi nào?"

Diệp Quân tính toán: "Chắc là... từ hồi cấp ba gì đó."

Đúng là thiếu gia nhà họ Diệp có khác, cha mẹ hắn nếu biết cậu rủ rê con trai nhà họ đi ăn mấy đồ mất vệ sinh như vậy có lẽ sẽ đau lòng lắm đây: "Lần sau anh giúp em chọn một địa điểm nhé, em muốn thử khẩu vị của anh."

Diệp Quân gật đầu, vậy là một ngày hẹn hò của hai kẻ trưởng thành đã kết thúc. Hàn Niên mặc áo hoodie trông thật giống một thiếu niên cấp ba, còn vui vẻ chạy loạn chơi gắp thú, ném bóng rổ,... Tiểu tổ tông nhà hắn đáng yêu thế nhỉ, nhìn Hàn Niên vui vẻ như vậy hắn cũng thấy vui lây.

"Cảm ơn anh ngày hôm nay đã chiếu cố em." Hàn Niên xuống xe, cậu cầm lấy tay hắn xoa xoa. "Hẹn hò với Diệp Quân thật là vui, hi vọng chúng ta sẽ có thêm thật nhiều buổi hẹn hò nữa ạ!!!"

"Niên Niên, anh muốn ôm em." Bé thư kí dạo này không cho hắn đυ.ng chạm nhiều nữa, còn nói đã hẹn hò với nhau sẽ hạn chế chuyện kia, nên dành thời gian để tìm hiểu nhau nhiều hơn: "Anh thích bé lắm..."

"Diệp Quân..." Hàn Niên hé miệng đón nhận nụ hôn sâu của người kia, hai bờ môi quyến luyến vấn vương, tay hắn nắm lấy chiếc eo thon nhỏ, xoa xoa nắn nắn đến thoải mái.

"Niên Niên, sao em cứ khiến anh suy nghĩ mãi..." Hắn bế cậu vào trong nhà, đặt cậu xuống tấm thảm nhung đỏ đầy cám dỗ. "Anh cứ nghĩ về một tương lai, có Niên Niên, có anh, có một bầy con chạy lăng xăng gọi anh là bố."

"..." Chết tiệt, giọng văn này của hắn... Đích thị là đòi làʍ t̠ìиɦ rồi!

"Nhìn thấy em trong bộ dạng này, có cảm giác như một bé học sinh cấp ba ấy, nếu hồi đó học cùng nhau, anh liệu có bị rung động không nhỉ?" Diệp Quân gặm cắn cần cổ thon dài, bàn tay hắn luồn lên ngực cậu, vân vê hai đầṳ ѵú nhạy cảm như hai đoá chu sa. "Trước kia... em chưa từng có mối tình đầu ư?"

"Không phải là chưa từng..." Hàn Niên cắn lấy đầu ngón tay mình, cậu nâng cằm nam nhân, câu lấy hắn bằng một nụ hôn nhẹ nhàng. "Yêu đơn phương người kia, không có dũng khí tỏ tình.... Đó là tình đầu của em...."

Diệp Quân thoáng cảm thấy mất mát: "Em còn yêu hắn không?"

"Một chút." Hàn Niên áp hai bàn tay thon mịn lên gương mặt hắn, dịu dàng xoa xoa. "Để dành một chút, nếu như anh đối xử không tốt với em, lập tức sẽ quay lại thích hắn."

"Niên Niên, sẽ không có chuyện đó đâu." Diệp Quân tháo chiếc quần của cậu xuống, hắn lập tức đưa bàn tay vào địa phương nhạy cảm, ranh ma mơn trớn hai mép l*и nhỏ nhắn, sau một hồi liền đưa thẳng ngón tay của mình vào l*и cậu khuấy đảo. "Em nên nhớ thằng đàn ông của em là ai. Anh không cho phép em được tơ tưởng đến bất kì thằng khốn nào hết, rõ chưa?"

Hàn Niên nhễu ra thành nước, hai chân cậu dang rộng đầy mời mọc, môi lưỡi liền quấn lấy hắn giao triền, bên dưới lại được hắn dùng tay ȶᏂασ l*и nhỏ, cậu không nén nổi cảm giác sung sướиɠ, còn trực tiếp ngồi lên tay hắn nhún xuống, giống như một bé điếm cấp ba thèm ȶᏂασ vậy.

Diệp Quân tức giận, hắn vẫn muốn biết thằng khốn tình đầu kia của cậu là ai, đem ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình bật ra khỏi qυầи ɭóŧ, thô bạo đưa đến miệng cậu: "Bú ©ôи ŧɧịt̠ đi."

Hàn Niên đang bị ȶᏂασ sướиɠ, hắn rút tay lại khiến kɧoáı ©ảʍ hư có hư không thoái lui, tiếc nuối một chút mà hé miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự thô to kia vào miệng, mùi vị tanh tưởi xộc thẳng vào vòm họng khiến cậu khó chịu muốn chết: "Ưʍ..."

Người yêu hắn vừa ngoan vừa da^ʍ, xem chừng nếu cậu quay trở lại tỏ tình với người kia, hắn ta có khi lại lao vào húp vội... Nghĩ đến đây thôi, Diệp Quân lại hung hăng như trẻ con, coi cái miệng của cậu là l*и mà ȶᏂασ vào mạnh bạo, ȶᏂασ đến khi Hàn Niên khóc nức nở hắn mới tỉnh táo lại.

"Niên Niên... Anh xin lỗi, em ơi, là anh sai rồi, anh không nên làm thế... Anh..."

"Diệp Quân, chúng ta chia tay đi."