Tiểu Thư Kí Song Tính Dâm Đãng

Chương 7.Bị Thao Huyệt sướng không nhịn được tiểu ướt đùi hắn, nức nở nghe hắn nói thích mình

Diệp Quân ranh ma đủ trò, hắn biết rõ nơi nào làʍ t̠ìиɦ sẽ có đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hàn Niên lại càng cảm giác hắn đã cùng Trương Lệ, chính xác hơn là cùng bao nữ nhân chơi khắp mọi ngóc ngách công ty lớn này, từ những lần hắn nói với cậu: "Không được cho phép ai vào phòng.", Hàn Niên liền hiểu hắn đại chiến ba trăm hiệp cùng nữ nhân, tên chết tiệt kia a khiến cậu ghen thật đấy, thực sự chỉ muốn tất thảy của hắn thuộc về riêng mình, chỉ một mình cậu thôi.

Hắn bế cậu lên tầng thượng, căn phòng của hắn có lối đi riêng rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên cậu biết được rằng chỉ cần xoay một bức tường thôi là đã có thể đến một thế giới hoàn toàn khác. Sân thượng của cả một công ty, rộng rãi lại trần trụi tứ phía, nếu như hắn ȶᏂασ cậu ở đây, những người đang đứng trong các toà cao ốc lân cận ắt hẳn sẽ nhìn thấy toàn bộ.... Nghĩ đến đây thôi Hàn Niên đã sợ hãi mà níu lấy tay hắn, nhỏ giọng nài nỉ.

"Về phòng đi anh, em sợ lắm... Diệp Quân, em sợ người ta thấy mình... Aaaaaaa!!!!"

"Đừng nhiều lời." Hắn tranh thủ lúc cậu còn phân tâm, nhấn ©ôи ŧɧịt̠ thâm tím vào bên trong l*и nhỏ của Hàn Niên, ȶᏂασ tới tấp. "Đã quá! Vợ ơi anh sướиɠ quá."

"Ưʍ... A... Chồng ơi..." Hàn Niên run rẩy vì sướиɠ, hai mép l*и bị ȶᏂασ đến tê tái, cặp đùi non mịn quấn lấy eo hắn, cậu ẩn nhẫn rêи ɾỉ, phải nói rằng làʍ t̠ìиɦ ngoài trời sung sướиɠ dường như gấp bội, Hàn Niên đang bị chính suy nghĩ của mình giằng co, một nửa cầu xin đừng ai phát hiện, nửa còn lại muốn có người đến xem hắn và cậu ȶᏂασ nhau, lúc ấy ắt hẳn sẽ cao trào.

Diệp Quân ȶᏂασ đến hăng say, ép nhuyễn l*и bé thư kí thành nước, hắn đánh hông điệu nghệ như phi nước ngựa, hai túi tinh vừa nặng vừa to giã lên hai mông tròn vểnh của Hàn Niên, huỳnh huỵch từng tiếng. Cậu ôm lấy khuỷu tay hắn, hai mắt long lanh ánh nước, run run nói: "Chồng à... Nhẹ thôi anh..."

"Vợ Hàn Niên bị ȶᏂασ tê l*и rồi hả, mới có chút ít đã kêu chồng làm nhẹ là sao?" Diệp Quân bế cậu lên, hắn vừa ȶᏂασ vừa hôn, hòng cướp đoạt sinh khí của cậu. "Côи ŧɧịt̠ chồng to không, có ȶᏂασ em sướиɠ không?"

"A... Ưʍ... Em sướиɠ lắm..." Hàn Niên để mặc hắn ȶᏂασ, đầu ©ôи ŧɧịt̠ to như quả trứng gà muốn ȶᏂασ mở tử ©υиɠ của cậu, thực có một chút hoảng hốt. "Đừng mà... Quân tha cho em đi..."

Diệp Quân nào có nghe lời van nài từ cậu, hắn biết tỏng từ lâu Hàn Niên nội tâm dâʍ đãиɠ muốn chết, ngoài miệng tỏ ra lạnh nhạt, nhưng rõ ràng nằm cạnh người ta còn dạng háng thủ da^ʍ, thèm muốn chết mà còn bày đặt giữ phẩm giá: "Niên Niên, em đẹp lắm, sinh con cho anh nhé?"

"Anh... Hức... Có thương em khi nào đâu..." Hàn Niên bị hắn bức đến phát khóc, cậu nín nhịn tâm tình mình từ lâu, bên trong l*и cũng phun ra một dòng nước nóng hổi, róc rách chảy lên đùi hắn. "Em chỉ sinh con cho người... hức... nghiêm túc với em..."

TᏂασ mẹ, bé thư kí dâʍ đãиɠ thế nhỉ, vừa khóc lại còn tiểu lên người hắn nữa! Đợi đến khi Hàn Niên khôi phục lại thần trí, liền phát hiện mình vừa làm ra chuyện xấu hổ gì, càng muốn khóc to hơn.

"Nào, bé ơi, làʍ t̠ìиɦ mà đi tiểu là chuyện rất bình thường, huống chi Hàn Niên lại sạch sẽ như thế, chồng không ghét bỏ em đâu mà." Đang từ tư thế quấn quít, trở thành một người ngồi sụp xuống ôm gối khóc thút thít, kẻ lại ngồi bên cạnh xoa đầu dỗ dành. "Bé Hàn Niên ơi, em xinh đẹp như thế mà chưa từng qua lại với đàn ông hả, chúng nó quả thật có mắt như mù ý."

"..."

Diệp Quân dở khóc dở cười, hắn bế cậu đặt trên đùi mình, hôn hôn chóp mũi nhỏ nhắn, thấp giọng thủ thỉ.

"Cho phép anh theo đuổi Niên Niên nhé, có được không?"

Hàn Niên không đáp lại, cậu rúc trên vai hắn nửa ngày, bởi đây thực sự là kinh hỉ lớn a, người cậu yêu nói ra những lời này chẳng phải đang doạ sợ cậu sao? Hai con mắt xinh đẹp vì sung sướиɠ mà tuôn lệ, mông thịt cũng nhạy cảm ưỡn lên, tự động nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ lớn của nam nhân, từ từ nhún xuống.

"Niên Niên cho phép anh làm bạn trai em rồi phải không?" Diệp Quân yêu chết cái dáng vẻ mèo nhỏ ngoan ngoãn này của cậu, lần này hắn rõ ý tứ hơn, phối hợp ȶᏂασ cậu từng chút từng chút một, thi thoảng còn mài đến điểm G khiến Hàn Niên run chân vì kɧoáı ©ảʍ. "Vợ yêu, anh cảm thấy rất thích em."

Hàn Niên không tin vào tai mình, cậu chợt cứng họng, người này chẳng phải chỉ muốn thử theo đuổi cậu thôi ư? Tại sao đã nói thích?

TᏂασ nhau với hắn khiến cậu cảm giác mình đã thăng thiên vậy, ước gì ©ôи ŧɧịt̠ bự này mãi mãi nằm trong l*и nhỏ của cậu, cảm giác tận sâu đáy lòng bị từng câu nói của hắn cọ ngứa đến tê dại, Hàn Niên bủn rủn thần trí, vυ't cao giọng rên, cậu là bị ȶᏂασ đến cao trào.

Diệp Quân cũng không nhịn được cảnh tượng dâʍ đãиɠ nọ, hắn nâng cao mông thịt cậu, thúc liền một mạch như ngựa đực phối giống, chẳng mấy chốc liền phóng thích cả một bể tϊиɧ ŧяùиɠ đến tận sâu trong l*и da^ʍ của bé thư kí. Hắn điều hoà nhịp thở của mình, đem ©ôи ŧɧịt̠ mập mạp của mình rút ra, giống như nút thắt được gỡ, từ lỗ l*и đỏ au tuôn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh màu trắng tuyết, tựa như một lớp kem lỏng trên một món tráng miệng thượng hạng vậy.

Hàn Niên bị hắn ȶᏂασ quá lâu, hai chân cậu đã mỏi nhừ, ngay cả việc khép chân lại cũng thấy lười nhác, chỉ quen tư thế ngửa l*и nằm nhắm nghiền hai mắt, giống như vừa bị một đoàn người cưỡиɠ ɖâʍ qua. Diệp Quân không rời mắt khỏi tuyệt tác giai nhân, hắn lén chụp lại vài tấm hình, nhất là cái l*и hoe đỏ đang phun trào dịch thể kia, lưu lại để khi nào đi công tác lại lấy ra làm tư liệu thủ da^ʍ. Nhìn Hàn Niên phơi bày chán chê ©ôи ŧɧịt̠ hắn lại thấy cửng, nhưng người kia còn đang tận hưởng cảm giác khoan khoái sau cao trào, giống như một thiên sứ ngã xuống từ thiên đường vậy, hắn không nỡ làm vấy bẩn thiên sứ nhỏ, chỉ biết ngồi đó lặng nhìn vẻ đẹp của cậu, tinh khôi tựa như hoa lê tuyết vậy.

"Niên Niên, anh không biết vì sao em giận." Diệp Quân nằm xuống bên cạnh cậu, hắn đặt cậu nằm lên cánh tay mình, hôn xuống. "Anh thấy muốn tìm hiểu em nghiêm túc, em lại cảm thấy bất an. Là do anh biểu hiện chưa tốt sao? Sau này anh hứa sẽ cố gắng, làm em an tâm..."

"Diệp Quân, em thích anh. Nhưng em không biết bản thân mình đối với anh là thế nào... Nếu anh cảm thấy ham của lạ, qua lại một chút với em cũng không sao, em là bạn giường của anh giống các cô ấy cũng được mà." Hàn Niên nép vào l*иg ngực hắn, cậu nói. "Anh không cần phải miễn cưỡng tìm hiểu em, em là tự nguyện ở bên cạnh anh, không có kết cục cũng không sao cả."

"Niên Niên, em tha thứ cho anh được không?" Diệp Quân ép sát trán cậu lại gần hắn, cầm bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt lên má trái mình. "Em tát anh đi, anh biết mình biểu hiện không đủ tốt, cũng bởi đây là lần đầu cùng một người nói chuyện yêu đương, anh không biết mình làm như vậy sẽ khiến em tổn thương... Anh xin lỗi, bé ơi, Niên Niên à!!!"

"Anh cứ như thế, đối tốt với người khác như thế, em sợ không giữ nổi anh mất..." Hàn Niên ôm chầm lấy hắn, nhỏ giọng nức nở. "Chồng ơi, em thích anh lắm..."

Diệp Quân hài lòng cười một tiếng, bé cưng nhà hắn ngoan ngoãn chết mất, trong lòng hắn chua chua ngọt ngọt, cắn khẽ lên tai cậu: "Anh thích bé hơn cơ."