Giáo Chủ Ma Giáo Bị Thao Chín Rục

Chương 6

Bắn tinh xong, Cố Tử Kỳ rút ra dươиɠ ѵậŧ, nhìn vào nơi lỗ huyệt bị cᏂị©Ꮒ đến sưng nóng hầm hập, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu tràn ra từ tràng thịt đỏ tươi, thấm xuống dưới chăn đệm, văng lốm đốm khắp phần đùi trắng mịn, bụng dưới của hắn lại có dấu hiệu ngẩng đầu. Hắn âm thầm ngăn chặn nguyên dương trong cơ thể, tự cảm thán bản thân luôn mất hết tự chủ mỗi khi đứng trước Thanh Hành, chỉ khát vọng cả đời đều chôn vùi vào nơi động huyệt kia mãi không ra.......

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cũng may hắn vẫn còn nhớ rõ mình còn có mấy món đồ chơi, lập tức mỉm cười mở túi, lấy ra một chuỗi hạt đặc thù, trên chuỗi gồm bảy viên châu tròn, càng về sau càng lớn dần, viên thứ nhất chỉ bằng một ngón tay, nhưng viên cuối cùng lại to bằng một quả trứng gà lớn.

Thanh Hành nhìn thấy chuỗi hạt thì không thể tin nổi, thân mình nhũn nhão miễn cưỡng giật giật, cự quậy muốn chạy trốn, lại bị Cố Tử Kỳ đè lại eo. Y khàn giọng xin tha:

"Không....... Tử Kỳ, từ bỏ........ Mệt mỏi quá......... Cầu xin ngươi mà........ Hức......" Lời còn chưa dứt, nhục huyệt đỏ tươi đã bị nhét vào viên châu đầu tiên.

"Thanh Nhi ngoan, ăn xong cái này tạm tha em......" Cố Tử Kỳ thổi khí bên tai y, nhìn đến lỗ tai hồng như máu thì thầm vừa lòng, lại mân mê cắn nhẹ lên vành tai thanh tú.

"Ừm~......" Thanh Hành chỉ bởi một tiếng "Thanh Nhi" kia bỗng thất thần, mờ mịt đáp lời.

Cố Tử Kỳ trấn an hôn lên đôi môi mọng nước, đẩy viên châu thứ hai vào bên trong, tiếp đến lần lượt là viên thứ ba, thứ bốn. Thanh Hành mẫn cảm run rẩy, may sao vừa rồi nơi đó mới được khai thông, một đường xuôi lọt không gặp trúc trắc.

Nhưng khi đến viên thứ năm, hạt châu đã thô to bằng hai ngón tay, hơn nữa bốn viên bên trong kia đã làm căng phồng vách tràng, lúc này Thanh Hành nuốt vào thật sự vất vả, nức nở vặn vẹo eo mông muốn thoát khỏi sự tra tấn.

"Tử Kỳ...... Đầy quá......... Bên trong căng trướng........ Từ bỏ......"

"Nhịn một chút sẽ hết......... cái miệng nhỏ của Thanh Nhi vẫn còn há mồm nuốt ăn đây nè......."

"Ư a....... A ha......."

Sau khi viên châu thứ năm hoàn toàn chui lọt miệng huyệt, Thanh Hành nằm trên giường banh rộng hai chân không ngừng thở dốc rêи ɾỉ, ánh mắt rã rời vô hồn.

Cố Tử Kỳ tuy biết những món đồ này có hơi quá mức đối với Thanh Hành, nhưng hắn hôm nay đều chọn những vật tương đối nhẹ nhàng, tự nhủ chắc sẽ không gặp vấn đề gì. Nghĩ vậy, hắn quyết định tiếp tục.

Viên châu thứ sáu được đút từ từ vào miệng lỗ, Thanh Hành bỗng chốc cảm thấy bản thân như biến thành một vật chứa hình người, dần dần bị vật thể lấp đầy, căng trướng,........ Kɧoáı ©ảʍ lạ lùng chưa từng trải qua này mang đến nỗi sợ hãi không tên -- y ở trước mặt Cố Tử Kỳ luôn là bộ dáng yếu ớt phản kháng, đầu óc mụ mị nỉ non:

"Ứm....... A......... căng đầy....... đầy.......... bên trong........ a..... lỗ da^ʍ..... muốn rách....... Khônggg...... Ứm a......." Không nổi nữa, vẫn còn tiến vào........ Đáng sợ quá...... Muốn nứt........ Nhưng mà tại sao, rõ ràng đã tới cực hạn thân thể lại lên cơn hứng tình sinh ra kɧoáı ©ảʍ quen thuộc mà xa lạ......... Thanh Hành nhìn màn che thêu hoa xanh lam phía trên đỉnh đầu, mờ mịt nghĩ.

"Thanh Nhi giỏi quá...... Còn một cái nữa thôi, ráng chút nào....... Ngoan....." Cố Tử Kỳ đau lòng không ngừng hôn lên cánh môi trắng bợt, dời xuống khuôn ngực nóng phủ một tầng mồ hôi mỏng, gặm mυ'ŧ lên phần cổ non mịn, trong tay hắn cầm lấy viên châu cuối cùng thấm đầy nước sướиɠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙, một đường trơn trượt nhét vào miệng huyệt.

"Á ưʍ...... A...... A a a a!" Chợt Thanh Hành trừng lớn hai mắt, nước mắt cầm không được rơi xuống lã chã, cả người giãy giụa kịch liệt, miệng chảy nước bọt lớn tiếng da^ʍ kêu: "A a a...... Sắp hỏng rồi sắp hỏng rồi! Đừng mà...... Đừng mà a...... Vách thịt nứt ra rồi a a...... Cứu cứu ta, Tử Kỳ cứu cứu ta hức hức...... Thật đáng sợ...... Muốn chết......"

Hạt châu thứ bảy đã đi vào một nửa, kẹt cứng ngay lối vào non mềm, nếp uốn dần căng ra, lỗ thịt banh rộng đến mức mất sắc đỏ. Cố Tử Kỳ lại lần nữa nghiêng người hôn lấy cái miệng nhỏ phía trên không để y kêu ra tiếng, ngón tay tăng thêm lực, đột ngột cắm hết phần còn lại vào lỗ động.

Thanh Hành run rẩy kịch liệt, trong đầu một mảnh trống rỗng, trước mắt bỗng chốc trở nên tối sầm, đã không phân biệt đây là nơi đâu.

Cùng lúc đó, Cố Tử Kỳ cảm nhận được trên bụng của Thanh Hành truyền đến một trận ẩm ướt, ngước lên thì đập vào mắt là vật nhỏ kia thế mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bắn, vừa nhiều vừa đặc quánh, dính nhớp nháp lên nơi giao hợp của cả hai.

"Ha...... Ha...... hức a...... A ha...... Muốn chết...... Sướиɠ quá...... Huyệt da^ʍ, bị cắm lỏng...... Ưm a...... Không được, a a...... Đau quá...... Nhưng thật là thoải mái...... Kỳ lạ quá...... Ư.... Ưʍ...... Bụng trướng đã chết...... A, đừng, đừng nhúc nhích a...... Tử Kỳ, cho, cho ta...... Nghỉ ngơi một chút...... Ha...... Ha......" Ánh mắt Thanh Hành hoàn toàn tan rã, biểu tình hưởng thụ xen lẫn sợ hãi, vô cùng dâʍ ɭσạи câu nhân.

"Được rồi, cho em nghỉ ngơi một chút, đợi lát còn sướиɠ hơn nữa kìa....... Cam đoan sướиɠ đến bắn nướ© ŧıểυ!" Cố Tử Kỳ xấu xa búng búng lên vật nhỏ mới vừa mềm xuống, cười nói.

"Hức..... Không muốn, bắn....... chịu, chịu không nổi........ Không thể.... Bắn nướ© ŧıểυ....... A....... A ha....." Thanh Hành hai mắt mơ màng nhìn nam nhân đang đè phía trên, thần trí mê muội gần như hỏng mất, chỉ dành lại một chút thanh tỉnh cuối cùng để chống cự.

Cố Tử Kỳ hiếm khi nào có cơ hội thấy được một mặt yếu ớt của y như lúc này, hắn quyết đoán ngồi dậy, ngón tay túm lấy đuôi chuỗi ngọc, dứt khoát kéo mạnh ra......

"Á a a a a a a!!!!!!" Thanh Hành gào lớn ưỡn cong eo, dươиɠ ѵậŧ không ngoài dự đoán phun ra một cột nướ© ŧıểυ vàng nhạt, tạo thành đường vòng cung bắn ngược hết lên thân thể tuyết trắng mịn màng. Huyệt da^ʍ bị chà đạp đến đáng thương nở thành một cái lỗ to tướng, thịt non bám chặt lên viên châu bị kéo luôn ra ngoài, dịch ruột phụt ra như lũ lụt, tựa nguồn suối tuôn chảy không cách nào ngăn nổi.

"Ruột...... bị lôi ra........ A....... Muốn chết........ Bị Tử Kỳ chơi chết....... A ha.......... Tè ra quần......... ứm........ hỏng rồi.......... A........ A......." Thanh Hành khàn giọng nỉ non, cả người mềm nhũn thành bãi nước, toàn bộ động lỗ trên cơ thể đều trong trạng thái mở van, nước mắt nước miếng chảy đến mất không chế, vật nhỏ như bị hỏng không ngừng tràn ra nướ© ŧıểυ, lỗ nhỏ sưng to lòi ruột gan, nhục động đỏ hỏn tuôn nước không dứt.

Cố Tử Kỳ biết lần này thật sự chơi hỏng y rồi, chẳng dám giày vò người thương nữa, bèn nắm lấy tay y đặt ở lối vào giữa hai chân, nhẹ giọng nói:

"Được rồi được rồi, chúng ta không làm nữa, Thanh Nhi ngoan......... tiểu huyệt của em bị ta chơi hỏng rồi, em tự dùng ngón tay đẩy thịt ruột vào trong........ xong rồi hai ta nghỉ nhé được không?"

Thanh Hành mê mang cử động đầu ngón tay, trực tiếp cảm thụ được từng thớ thịt non mềm nóng ướŧ áŧ, cơn ngứa ngáy quen thuộc lại bắt đầu tái phát...... Y thều thào nói: "Đây là...... ruột? Ruột...... của ta... bị... Tử Kỳ..... thọc ra ngoài..... Hức........ lạ quá....... Hỏng thật rồi....... Hức hức........."

Thấy y đột nhiên khóc nấc lên, Cố Tử Kỳ hoảng sợ cực kỳ, ôm lấy y vội vàng hỏi han: "Làm sao vậy? Đau lắm phải không? Nơi nào khó chịu? Để ta nhìn xem......... Đều tại ta không tốt.......... Đừng khóc đừng khóc.........." Hắn không biết tại sao Thanh Hành lại khóc, chỉ biết nhanh chóng dỗ dành người trong lòng đến nhễ nhại mồ hôi.

Thanh Hành chỉ lo khóc, hai ngón tay y vẫn còn đang cắm trong động huyệt, lỗ nhỏ co bóp liên hồi thu hồi hết dịch thành ruột.

Ngay khi Cố Tử Kỳ muốn ôm y đi tìm đại phu, Thanh Hành đột nhiên duỗi tay quấn lấy cổ hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở nỉ non: "Hức hức....... Tử Kỳ ơi....... Ta ngứa lắm........ Thật muốn....... Hức a làm sao bây giờ....... Có phải bị hỏng rồi không...... Hức" Bị biến thành như vậy còn thèm cᏂị©Ꮒ, y khẳng định bị chơi đến hỏng rồi........ Thành ruột ngứa quá.... Làm sao đây.......

Cố Tử Kỳ nghe y nói xong, khúc thịt mới phát tiết một lần lập tức giật nảy...... Thì ra bảo bối nhà hắn vẫn chưa thấy đủ à....... Âu thì cũng do hai người song tu coi trọng thải bổ, đêm nay tuy rằng Thanh Hành bị hành lên bờ xuống ruộng nhưng chỉ cho chứ không nhận, thân thể tất nhiên cơ khát chưa thỏa mãn. Nghĩ đến đây, hắn ác liệt nở nụ cười: "Ra là Thanh Nhi là một bé đĩ da^ʍ loàng...... Phía dưới rõ ràng bị cắm, vậy mà vẫn chưa thấy đủ..... Chậc chậc......."

"Hức... Đừng nói nữa mà....... Tử Kỳ, Tử Kỳ...... cho ta........ cắm vào đi....... Ngứa quá........ A ức......... Vách ruột ngứa lắm a......... Tử Kỳ cắm ta đi......... Cắm thọc ruột ta......... Hức hức......." Không ổn, cơn đau nhức nơi lỗ động bị chơi sưng kia đã biến mất, chỉ còn lại cảm giác hư không ngứa ngáy ngày một mãnh liệt, dần ăn mòn tâm trí Thanh Hành, khiến y mất hết liêm sỉ cầu hoan.

Hai mắt Cố Tử Kỳ như nổi lửa......Thanh Hành rốt cuộc có biết y đang nói gì không?! Câu chữ so với trong tranh sách còn da^ʍ loàng phóng đãng hơn gấp nhiều lần, như dụ dỗ hắn mau mau tới cᏂị©Ꮒ chết y......

Cố Tử Kỳ hung tợn mắng: "Tao hóa!" Dứt lời liền thọc gậy lỗ động nay đã ướt sũng mềm xốp ngay tấp lự.

"A a a a...... Thọc vào rồi......... Hức hức, sướиɠ quá.......... Căng đầy, á thật nóng......... Tử Kỳ, Tử Kỳ tuyệt quá......... Dùng sức làm ta......... Cắm đến ruột của Thanh Nhi đi......... Tử Kỳ cắm ta........ Còn chưa đủ...... sâu nữa........ Đâm đâm điểm da^ʍ........... A....... A........ Chậm một chút, chậm một chút Tử Kỳ! Nhanh quá rồi á....... ruột bị thọc phá.......... Ư ư ưʍ......... Ức a a a! Điểm da^ʍ, đυ.ng tới........ sướиɠ lắm...... tiếp nữa đi........ Chơi chết ta......... Ứm~....a a......." Thanh Hành như người say quấn lấy Cố Tử Kỳ, thân thể trắng nõn giờ đây phiếm hồng ửng đỏ, vừa rên da^ʍ vừa run rẩy sát lại gần đòi hôn, c̠úc̠ Ꮒσα càng siết chặt lợi hại, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã khiến Cố Tử Kỳ tước vũ khí đầu hàng.

Cố Tử Kỳ cùng y trải qua mấy ngày này dù sao cũng đã gặp qua bộ dáng nứиɠ tình da^ʍ loàng cực điểm, nhưng phóng đãng mê người như hôm nay quả thực là lần đầu tiên, Thanh Hành của hắn tựa như hóa thành hồ yêu hút linh khí nhân loại. Hắn cắn răng nhịn xuống ý muốn xuất tinh, ôm y lên, bày ra tư thế Quan Âm Tọa Liên, dồn hết lực thúc eo tàn bạo cắm cự thú xâm phạm thành ruột đến mất đi năng lực co bóp, tan nát rã rời.

Tư thế này khiến trọng tâm cả người Thanh Hành dồn hết lên căn gậy thịt vốn đã cắm thật sâu lúc này lại được tận lực thọc vào rút ra, kết quả là đâm xuyên đến tràng ruột. Thịt non mềm xốp giờ đây tê tái cạn nước, cả người y như bị rút hết sức lực èo ặt nằm trong lòng mặc hắn hành xử, miệng lỗ mềm nộn sưng to dị thường, theo từng cú thúc hùng hục sản sinh đau đớn, nhưng thân thể lại chuyển hóa cơn đau thành một loại kɧoáı ©ảʍ lạ kỳ......Thanh Hành như si như mê duỗi tay đặt lên nơi giao hợp của bọn họ, nhẹ nhàng vuốt ve căn dươиɠ ѵậŧ có kích cỡ kinh người, trong miệng mê muội rêи ɾỉ:

"Chơi nát em đi........ Tử Kỳ, nhanh lên nữa......... Thọc hư huyệt da^ʍ......... A..... A...... Sướиɠ quá........ Thật muốn Tử Kỳ cứ như vậy cᏂị©Ꮒ chết em...... A ha...... Sao lại sướиɠ đến như vậy......"

Thanh âm nhu mị khiến da đầu Cố Tử Kỳ tê rần, không nhịn được thầm chửi bậy một tiếng, càng thêm dùng sức đυ. thọc.......

Một đêm xuân tình không dứt.