Lâm Xảo Xảo ở trong ngực anh phát ra thanh âm có chút rầu rĩ.
"Cố Vi Ngôn."
"Hả?" Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn cô.
Lâm Xảo Xảo nhẹ giọng nói: "Em bỗng nhiên cảm giác vô cùng đau lòng anh."
Bàn tay Cố Vi Ngôn vuốt ve đầu tóc Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên dừng một chút.
"Tại sao lại nói như vậy?" Anh ôn nhu hỏi.
"Chính là loại cảm giác này......!Giống như rất nhiều việc đều đè ở trên người anh......!Không có người có thể giúp anh, anh chỉ có thể một người giải quyết chúng, trước kia em cho rằng anh là cảng tránh gió của em, một người đàn ông em tùy thời tùy chỗ đều có thể tìm kiếm che chở, nhưng kỳ thật anh cũng sẽ mệt......"
"Có đôi khi em cảm giác người vợ như em rất vô dụng......!Cái gì cũng không thể cùng anh chia sẻ......"
Cô rõ ràng biết năng lực mình không đủ, cũng dũng cảm thừa nhận.
"Ai nói em vô dụng?" Cố Vi Ngôn ôn nhu nói: "Với anh mà nói em là người hữu dụng nhất."
Lâm Xảo Xảo: "......!Anh đang an ủi em sao?"
"Không phải."
"......"
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Giống như em nói, anh cũng là con người, cũng sẽ có lúc mệt mỏi, anh lại không phải máy móc.
Nhưng mỗi lần vừa thấy được em anh đều có cảm giác bản thân giống như được nạp điện.
Có lẽ em cũng không hiểu tầm quan trọng của em đối với anh, em như là ánh sáng trong sinh mệnh của anh, vừa nhìn thấy em, áp lực gì cũng tan biến."
"Thật sự?"
"Đương nhiên." Cố Vi Ngôn nâng cằm cô lên: "Cho nên, không cần nói bản thân vô dụng, đối với anh em là người quan trọng nhất, không có người có thể vượt qua em, anh không muốn nghe thấy những lời này một lần nào nữa, lần sau cho dù là em thì anh cũng sẽ trừng phạt em, có nghe được hay không, hả?"
Lâm Xảo Xảo cắn môi, hơi hơi gật đầu một cái.
Trong lòng Cố Vi Ngôn có chút động dung, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương vô cùng kia của Lâm Xảo Xảo lại cảm thấy mười phần đáng yêu.
Tay anh nhéo cằm Lâm Xảo Xảo không nhúc nhích, khuôn mặt tuấn mỹ lại dần dần tới gần.
Lâm Xảo Xảo nhìn Cố Vi Ngôn dần dần dựa lại gần, không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần......
Cô có thể cảm nhận được hô hấp nóng cháy Cố Vi Ngôn.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói có chút nhẹ nhàng xuất hiện ở phòng khách ——
"Anh cùng chị dâu thật đúng là rất có hứng thú."
Bầu không khí được tạo ra vừa nãy bởi vì thanh âm này bỗng nhiên xuất hiện mà gây mất hứng.
Lâm Xảo Xảo cùng Cố Vi Ngôn không tự chủ được nhìn về phía bên kia.
Cố Kiêu Hàn không biết đã đi đến từ khi nào, lặng yên không một tiếng động.
Khuôn mặt Lâm Xảo Xảo hơi hơi đỏ một chút, sau đó tách khỏi Cố Vi Ngôn một khoảng cách.
Cố Vi Ngôn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhìn Cố Kiêu Hàn, cằm khẽ nâng.
"Ngồi đi."
Cố Kiêu Hàn ngồi xuống, hôm nay hắn ăn mặc rất hưu nhàn, đồ thể thao màu đen phối hợp quần màu xanh đậm, nhìn qua lại nhiều vài phần khí chất thiếu niên.
Trong mắt Cố Kiêu Hàn mang theo một chút ý cười không kềm chế được: "Anh cùng chị dâu thật là nhiều hứng thú a, ban ngày ban mặt đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Người này thật là chán ghét a, thế nào cũng nói ra được, không thể an an tĩnh tĩnh coi như không có nhìn thấy sao?
Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua thời gian: "Em có vẻ rất đúng giờ."
Cố Kiêu Hàn: "Đó là đương nhiên, em là một người phi thường đúng thời gian, bất quá anh cũng có thể giải thích vì một em là một người ngày thường không có việc gì để làm, dù sao cũng rất nhàn rỗi, còn không bằng tới chỗ hai người ngồi."
Nói xong, hắn nhìn về phía Lâm Xảo Xảo.
"Chị dâu, lại gặp mặt."
Lâm Xảo Xảo gật đầu, cảm giác lúc đối mặt người này mình vẫn phải trang trọng một chút.
Bất quá Cố Kiêu Hàn càng có dáng vẻ không đứng đắn như vậy, trong lòng Lâm Xảo Xảo không tự giác có chút khẩn trương......
Trong chốc lát mẹ Cố Vi Ngôn cũng sẽ tới......
Không biết đó sẽ là tình huống như thế nào.
Cố Vi Ngôn nói: "Em ngồi trước đi."
Cố Kiêu Hàn gật đầu: "Được, không cần phải để ý em, hai người tùy ý."
Cố Vi Ngôn liếc mắt nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, Lâm Xảo Xảo lĩnh hội ý tứ đó, cùng anh lên lầu.
Cố Vi Ngôn thay một cái áo sơmi sạch sẽ, nhìn Lâm Xảo Xảo, hỏi: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Cái này không nên hỏi em, mà hẳn là hỏi hai vị khách quý kia, bọn họ muốn ăn cái gì mới là quan trọng nhất."
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Cũng không hẳn, em vui vẻ mới là quan trọng nhất, khi khách đến nhà thì ăn cái gì cũng đều vui vẻ."
Lâm Xảo Xảo nhịn không được cười nói: "Đây là ngụy biện gì vậy."
Cố Vi Ngôn: "Ngụy biện riêng mà anh dành cho em."
Lâm Xảo Xảo: "Thôi em vẫn nên xuống dưới bàn bạc với dì nấu cơm thì hơn, mẹ tương đối thích ăn canh, bảo dì ấy làm canh là được, còn em trai anh thì sao?"
Cố Vi Ngôn: "Điều này thì anh không quá hiểu biết."
Nhiều năm như vậy không tiếp xúc, làm sao anh biết được sở thích của Cố Kiêu Hàn.
Thậm chí bản tính của người em trai này anh cũng không phải hoàn toàn hiểu biết.
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vậy thì để em đi xuống hỏi một chút."
"Ừ."
Lâm Xảo Xảo xoay người, muốn đi, không nghĩ lại bị Cố Vi Ngôn bắt lấy cánh tay.
Cô xoay người, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cố Vi Ngôn véo véo khuôn mặt của cô.
"Nói với nó ít vài lời, hỏi ăn cái gì là được."
Lâm Xảo Xảo nhìn vẻ mặt đứng đắn ấy của Cố Vi Ngôn, chớp đôi mắt một chút.
Cho nên......!Người này đang nghiêm trang ghen?
Có lẽ hành vi đêm đó của Cố Kiêu Hàn để lại chút bóng ma tâm lý cho Cố Vi Ngôn.
Lâm Xảo Xảo nghẹn cười: "Được, em biết rồi."
Vốn dĩ cô cũng cùng Cố Kiêu Hàn không quen thuộc, không có gì để nói.
Lâm Xảo Xảo xuống lầu, nhìn thấy Cố Kiêu Hàn đang ngồi ở trên sô pha, khắp nơi nhìn bài trí bên trong biệt thự, thoạt nhìn không hề nhàn nhã.
Nhìn thấy Lâm Xảo Xảo xuống dưới, Cố Kiêu Hàn chọn lông mày một chút.
Lâm Xảo Xảo đi qua đó, hỏi: "Em thích ăn cái gì? Để tôi bảo phòng bếp làm."
"Món ăn yêu thích?"
"Đúng vậy."
Cố Kiêu Hàn suy nghĩ một chút, một đôi mắt có chút dã tính lập loè một chút a, sau đó nhìn Lâm Xảo Xảo nói: "Em thích ăn thịt tươi nhất, hãy chuẩn bị một miếng thịt tươi cho em, không cần quá mức tốn công với nó, thêm một ít hạt tiêu là được, như vậy món ăn sẽ trở nên mỹ vị."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô nhìn đôi mắt của Cố Kiêu Hàn, bỗng nhiên cảm giác mình nhìn thấy sói.
Lời nói này của Cố Kiêu Hàn......!Cô bỗng nhiên có chút tin tưởng......!Nếu thật sự người này thích món ăn như vậy thì cũng không làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nhưng không biết vì cái gì, tưởng tượng đến cảnh người ăn thịt tươi, dạ dày cô bỗng nhiên cảm giác không khoẻ, cái loại cảm giác này làm người ta cảm thấy muốn nôn mửa.
Nhìn Lâm Xảo Xảo nhíu mày lại, dáng vẻ không khoẻ.
Cố Kiêu Hàn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
"Dọa?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Kiêu Hàn đứng lên, một cặp răng nanh lộ ra giống như khoe khoang vì trò đùa dai thành công.
"Nói giỡn với chị thôi, tuy rằng tôi ở nước ngoài thích ăn thịt không quá chín, bởi vì vị như vậy cũng không tệ lắm, nhưng mà em cũng sẽ không ăn thịt tươi, như vậy vô cùng mất vệ sinh."
Lâm Xảo Xảo liếc mắt trừng hắn một cái: "Em cố ý chơi chị?"
Cố Kiêu Hàn nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Đừng nói như vậy, chỉ là đùa một chút mà thôi, chị dâu, một trò đùa đơn giản như vậy chị cũng thể không tiếp thu sao?"
Lâm Xảo Xảo không còn lời nào để nói.
Cố Kiêu Hàn lại cười vài tiếng: "Tốt, em ăn ngay nói thật, kỳ thật em cái gì cũng thích ăn, con người của em vô cùng dễ nuôi sống, cái gì cũng không kén ăn, bất quá vẫn có hứng thú với thịt nhất, mọi người làm món gì thì đương nhiên em ăn cái đó, không cần phải đạc biệt hỏi em."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Được thôi......"
Sau đó cô xoay người hướng về phía phòng bếp.
Cố Kiêu Hàn nhìn bóng dáng Lâm Xảo, một đôi mắt kiệt ngạo thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Vợ của Cố Vi Ngôn thật đúng là rất dễ trêu chọc.
Lâm Xảo Xảo cùng dì giúp việc ở phòng bếp nấu cơm nói vài câu sau đó đi ra, vừa lúc nhìn thấy Tào Tuyết đang đi vào bên trong.
Tim cô không tự giác đập nhanh hơn một chút.
"Mẹ, mẹ đã đến rồi a......" Cô đi về phía Tào Tuyết.
Hôm nay Tào Tuyết mặc một bộ sườn xám thủy lục sắc, vòng eo cực kỳ yểu điệu, trang điểm nhàn nhạt, dù đã ở tuổi này nhưng dáng người của bà vẫn bảo trì rất tốt.
Từ rất xa nhìn thấy cũng biết đây là một người phụ nữ tinh xảo lại mỹ lệ.
Tào Tuyết nhìn thấy Lâm Xảo Xảo, cười khẽ một chút.
"Xảo Xảo."
Lâm Xảo Xảo nhìn Tào Tuyết, cũng không tự chủ được mà nhìn nhiều vài lần.
"Mẹ, bộ sườn xám này thật xinh đẹp, rất phù hợp khí chất của mẹ."
Tào Tuyết cũng là một người phụ nữ, được người khích lệ cũng cảm thấy vui vẻ.
Bà đoan trang cười một chút: "Con cũng thích?"
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Đúng vậy, mẹ mặc như vậy vô cùng đẹp."
Tào Tuyết gật đầu, ôn nhu nói: "Đây là mẹ đặc biệt tìm một nghệ nhân đặt làm, phi thường khó hẹn trước, bất quá nếu con thích thì hôm nào đó mẹ đưa con cùng đi lấy số đo, sau đó cũng làm cho con một bộ."
Lâm Xảo Xảo có chút thụ sủng nhược kinh: "Thật vậy chăng......"
Tào Tuyết: "Tự nhiên, con là con dâu của mẹ, đương nhiên mẹ cũng thương con."
Lâm Xảo Xảo gật đầu thật nhanh: "Cảm ơn mẹ."
Tuy rằng cô không có loại dũng khí có thể mặc sườn xám ra ngoài lúc bình thường như Tào Tuyết nhưng đối với quần áo đẹp vẫn có khát vọng.
Tào Tuyết nhẹ nhàng cười, sau đó nói: "Vào nhà thôi."
Nói xong, bà tiếp tục đi vào trong.
Lâm Xảo Xảo vừa thấy Tào Tuyết đi vào, bỗng nhiên nhớ tời Cố Kiêu Hàn còn đang ngồi ở bên trong đâu.
Vốn dĩ cô muốn gọi một tiếng, nhưng nghĩ lại gọi cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.
Cho nên, cô đi theo phía sau Tào Tuyết vào nhà.
Cố Kiêu Hàn đã sớm nghe được có tiếng phụ nữ nói chuyện với nhau, hắn nhìn thoáng qua phía bên ngoài, lại không có bất luận động tác gì, cũng chỉ đơn giản là nhìn.
Cho đến khi.
Tào Tuyết ngồi xuống đối diện hắn.
Lâm Xảo Xảo ngón tay có chút bất an vặn vẹo một chút.
Tào Tuyết khi thấy được Cố Kiêu Hàn lại là một bộ gợn sóng bất kinh, bà làm dì giúp việc mang lên một ly trà, sau đó chậm rãi bưng trà lên.
Bà không nói lời nào, Cố Kiêu Hàn cũng không nói lời nào.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Xảo Xảo đánh vỡ xấu hổ.
Cô ho khan một tiếng, nhìn về phía Tào Tuyết: "Mẹ, để con giới thiệu một chút......"
Cô còn chưa nói xong, Tào Tuyết liền ra tiếng đánh gãy cô.
"Con không cần giới thiệu, mẹ biết nó là ai."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Tào Tuyết nhấp nhẹ một ngụm trà trong chén, sau đó buông chén trà xuống, nhìn về phía Cố Kiêu Hàn đối diện.
Đôi mắt của bà có chút lạnh.
"Anh lớn lên cùng ba của anh cũng rất giống."
Nguyên lai bà đã nhận ra.
Lâm Xảo Xảo mặc một chút.
Cố Kiêu Hàn lại cười, hắn hơi khom thân mình một chút, đôi tay đặt ở trên chân, đôi mắt nhìn chằm chằm Tào Tuyết.
"Không biết tôi nên gọi ngài là gì đâu? Mẹ?"
Rốt cuộc bà là vợ của Cố cha.
Tào Tuyết đạm nói: "Kêu tôi dì là được."
Cố Kiêu Hàn gật gật đầu, ánh mắt có chút nguy hiểm, sau đó câu môi một chút, khóe môi nhếch lên.
"Dì, ngài xác định là nhận ra tôi bởi vì tôi lớn lên giống ba, mà không phải bởi vì đã điều tra về tôi từ rất sớm sao, mỗi năm đều có người cố định đưa ảnh chụp của tôi cho ngài?".