Lâm Xảo Xảo giải thích nói: "Không phải......!Ý của em là anh lái xe tay không rảnh, em có thể giúp anh một chút." Truyện được đăng duy nhất trên s1apihd.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Anh hiểu được ý của em, bất quá trong chốc lát đến trạm xăng dầu anh ăn là được, bằng không em sẽ dễ dàng khiến cho anh quá mức phân tâm."
Lâm Xảo Xảo gật gật đầu: "Vậy được rồi."
Khi trở về, họ đưa Dương Hân trở về trước, sau đó Cố Vi Ngôn lái xe đưa Lâm Xảo Xảo về Cố gia.
Lâm Xảo Xảo cởi bỏ đai an toàn, nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Anh muốn đi đâu a?"
Cố Vi Ngôn nhìn về phía cô, nhàn nhạt trả lời: "Anh muốn đi công ty một chuyến."
"Chủ nhật cũng đi?"
"Ừ, có chút việc còn không có xử lý xong."
"Thật đúng là trăm công ngàn việc a." Lâm Xảo Xảo cảm thán một câu.
Cố Vi Ngôn khóe miệng nhẹ cong lên: "Anh không kiếm tiền thì nuôi em thế nào?"
Lâm Xảo Xảo: "Ai, đừng nói như vậy, kỳ thật em rất dễ nuôi sống."
Cố Vi Ngôn lông mày hơi nhíu một chút, "Cố phu nhân, anh phải hữu nghị nhắc nhở em một chút, có đôi khi em tùy tiện mua một cái áo khoác đều bằng người thường mấy tháng sinh hoạt phí."
Lâm Xảo Xảo khụ khụ hai tiếng.
Truyện được đăng duy nhất trên s1apihd.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Đó là chúng ta hiện tại có điều kiện như vậy a, nếu anh là một người bình thường thì em đây liền không mua đồ xa xỉ, bình phàm sinh hoạt em cảm thấy cũng rất tốt, trạng thái kinh tế thế nào sẽ quyết định trình độ sinh hoạt của chúng ta, hưởng thụ thoải mái một chút, có thể tiết kiệm một chút, chỉ cần hai người cảm tình tốt, những việc khác đều không phải vấn đề a."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Lời nói này thật khiến cho nhân tâm thoải mái, nếu anh là một người đàn ông nghèo khó thì em vẫn sẽ ở cùng anh sao?"
Lâm Xảo Xảo không có tự hỏi gật đầu: "Em thích chính là bản thân anh, vô luận anh như thế nào thì em đều sẽ không quên sơ tâm."
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo trong chốc lát, sau đó cúi người ở trên môi Lâm Xảo Xảo hôn một chút.
Môi mềm mại, nhẹ nhàng đυ.ng vào, mang theo một chút hương vị ngây thơ.
Lâm Xảo Xảo bị hôn đến có chút ngốc.
Cố Vi Ngôn sờ sờ tóc cô: "Yên tâm, sẽ không làm em chịu khổ, cứ an tâm đương Cố phu nhân, thật tốt hưởng thụ sinh hoạt là được, mặt khác sự tình không cần em phải nhọc lòng, bảo vệ được thế giới tiểu công chúa của em chính là trách nhiệm của anh."
Lâm Xảo Xảo chớp một chút đôi mắt: "Cố Vi Ngôn, anh đối với em thật tốt."
Cố Vi Ngôn: "Ngày đầu tiên biết?"
"Đương nhiên không phải lạp."
Cố Vi Ngôn câu môi: "Cũng là, thời điểm nháo tiểu tính tình đại khái là sẽ coi anh là cái vương bát đản*."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Cô ho khan một tiếng, vì chính mình biện bạch: "Đừng nói bậy, em cũng không phải là nghĩ như vậy......"
Cố Vi Ngôn cười nói: "Ừ, về nhà trước nghỉ ngơi một chút đi."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vâng."
Lâm Xảo Xảo về đến nhà lúc sau bỗng nhiên nhớ tới bài tập về nhà của lớp học thư pháp còn không có làm.
Cô vừa nhớ tới liền thật nhanh đem đồ vật lấy ra, vội vội vàng vàng chuẩn bị làm bài tập, nếu ngày mai đi học, bị thầy giáo phát hiện không có hoàn thành nhiệm vụ, như vậy không phải cô sẽ biến thành một người học sinh hư sao.
Hiện tại cô đối với học tập vẫn còn rất nhiệt tình.
Lâm Xảo Xảo phát hiện ở trong phòng ngủ làm có chút bó tay bó chân, không thể duỗi thân, liền ôm một đống đồ vật của mình đi đến Cố Vi Ngôn thư phòng, lúc này đành phải mượn phòng làm việc của anh một chút.
Vào bên trong thư phòng của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo có chút tò mò trái phải nhìn nhìn một chút.
Số lần cô tới nơi này có thể đếm được trên đầu ngón tay, chủ yếu cảm thấy nơi này cũng không có hứng thú gì, cho nên tới rất ít, nhưng thật ra Cố Vi Ngôn không có việc gì thì thích ngồi ở bên trong thư phòng.
Tới gần cái giá sách bên tường liền thấy được bên trong sách nhiều đến đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, Lâm Xảo Xảo biết trước kia Cố Vi Ngôn là một người rất có học vấn, nhưng là không biết ngày thường anh cũng là một người thích đọc sách như vậy.
Lúc chưa kết hôn thì Cố Vi Ngôn thực ngắn gọn giới thiệu qua chính mình là thạc sĩ song học vị ở đại học Oxford, hiện tại ngẫm lại thì đúng là danh xứng với thực.
Lâm Xảo Xảo đem đồ vật của mình để lên trên bàn sách của Cố Vi Ngôn, cô thấy được trên bàn có một cái khung ảnh.
Lâm Xảo Xảo hơi hơi sửng sốt một chút.
Đây là ảnh chụp khi nào? Chính cô đều không có ấn tượng.
Trong bức ảnh Lâm Xảo Xảo ngồi xổm bên dưới cây ngô đồng, vuốt ve một con mèo nhỏ màu trắng lưu lạc, sườn mặt nhìn qua rất là yên tĩnh tốt đẹp.
Lâm Xảo Xảo nhìn vài lần, phát hiện chính mình nghĩ không ra liền không suy nghĩ nhiều nữa, hiện tại phải thật nhanh hoàn thành bài tập mới là quan trọng nhất.
Cô phát hiện một khi nhập tâm bắt đầu làm một chuyện thì thời gian liền sẽ bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, chờ đến khi cô hoàn thành bài tập thầy giáo giao và nhìn qua thời gian thì mới phát hiện thời gian đều đã trôi qua một buổi trưa.
Bất quá cũng may bài tập đều đã hoàn thành, Lâm Xảo Xảo trong lòng như trút được gánh nặng, có một loại cảm giác thành tựu, cái loại cảm giác làm xong bài tập này ở thời cấp 3 đã thật lâu đều không có trải qua.
Trong lòng cô còn có điểm ẩn ẩn chờ mong có thể được thầy giáo khích lệ.
Ngày hôm sau, Lâm Xảo Xảo liền đến lớp thư pháp học tập, cô cũng không quên chính mình còn gánh vác trách nhiệm luyện thư pháp.
Lâm Xảo Xảo thậm chí còn đáp ứng Cố Vi Ngôn chờ đến lúc học thành tài sẽ viết một bức tranh chữ cho anh, đến lúc đó sẽ đặt ở trong văn phòng của anh ở công ty, giúp cho căn phòng thêm vài phần thư hương chi khí.
Cố Vi Ngôn bộ dáng thoạt nhìn là nghiêm túc, cho nên Lâm Xảo Xảo cũng ở trong lòng quyết tâm, khi mình học thành tài khẳng định sẽ bộc lộ tài năng cho Cố Vi Ngôn xem.
Lâm Xảo Xảo ôm bài tập của mình tới lớp thư pháp, đi tới cửa phòng học, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Thầy Văn vẫn chưa tới?
Lâm Xảo Xảo liền tìm cái ghế dựa để ngồi chờ trong chốc lát.
Truyện được đăng duy nhất trên s1apihd.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
Không đến năm phút, cửa phòng học bị người đẩy ra từ bên ngoài, Lâm Xảo Xảo tưởng thầy Văn tới, liền từ trên ghế đứng lên.
Không ngờ, đẩy cửa ra là một nam nhân văn nhã, tuấn mỹ.
Hắn mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt kẻ ô vuông, thoạt nhìn trên người mạc danh mang theo một cổ thư hương hơi thở, hơn nữa nhìn rất bình dị gần gũi, cái loại cảm giác này rất giống với thầy Văn.
Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc nhìn người bỗng nhiên xuất hiện này.
"Cái kia......!Anh là?"
Nam nhân hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói: "Cô chính là Lâm Xảo Xảo?"
"Đúng......"
Nam nhân hơi gật đầu một cái: "Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiêu Thanh Ninh, là thầy giáo thư pháp về sau của cô."
Lâm Xảo Xảo bị tin tức này làm khϊếp sợ tới rồi, hỏi: "Vậy thầy Văn đâu?"
"Thầy Văn gần đây thân thể có chút không khoẻ, cho nên không thích hợp tiếp tục dạy học, cho nên tôi sẽ thay thế vị trí của thầy ấy, cô không cần lo lắng, tôi sẽ tận tâm tận lực dạy cho cô, rốt cuộc thì tôi cũng là học sinh của thầy Văn."
Lâm Xảo Xảo nhìn người này với bộ dáng nhất phái văn nhã nho nhã, cảm giác người này hẳn là cũng có chút ít bản lĩnh.
Việc này cũng chỉ có thể như vậy nên Lâm Xảo Xảo cũng phải gật đầu: "Được thôi......"
Tiêu Thanh Ninh nhướn mày cười một chút: "Xem ra cô đối với tôi vẫn có một chút không vui."
Lâm Xảo Xảo cười nói: "Kia cũng không phải, chỉ là tôi cảm thấy thầy Văn là một người rất có ý tứ, cảm giác bỏ lỡ việc học thầy ấy là một việc thực đáng tiếc."
Tiêu Thanh Ninh: "Tôi sẽ tận lực khiến cho cô ở nơi này cảm giác được giống với khi cùng học với thầy Văn."
"......"
Nhìn xem khuôn mặt sạch sẽ này của anh không có cảm giác vui vẻ như lúc thầy Văn sờ râu a......!
Tiêu Thanh Ninh nhìn Lâm Xảo Xảo liếc mắt một cái, bổ sung nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang nói về phương diện dạy học."
Lâm Xảo Xảo: "Tốt......"
Tiêu Thanh Ninh nói: "Tôi nghe thầy Văn nói lần trước đã giao một phần bài tập cho cô?"
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, đem bài tập của mình cầm lại đây.
Tiêu Thanh Ninh từ Lâm Xảo Xảo trong tay tiếp nhận tới, mở ra, nói: "Nếu thầy Văn không dạy cô nữa thì bài tập này của cô liền để tôi tới xem đi."
Lâm Xảo Xảo có chút khẩn trương nhìn người đàn ông trước mắt.
Cũng không biết người này có nghiêm khắc hay không......!
Tiêu Thanh Ninh nhìn chữ Lâm Xảo Xảo viết trong chốc lát, sau đó đặt xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Tuy rằng có thể nhìn ra chữ viết không có kỹ thuật gì, nhưng mà xem ra cô cũng viết rất là nghiêm túc."
"............" Lâm Xảo Xảo sờ soạng cái mũi mình một chút, cái này hẳn là khích lệ......!Đi?
Tiêu Thanh Ninh cười một chút: "Cô không cần cảm giác mất mát, thư pháp vốn dĩ chính là một việc cần thời gian, mài giũa tính tình, muốn nóng lòng mà thành công là không có khả năng, nóng vội ăn không hết đậu hủ nóng đạo lý chắc cô cũng hiểu được.
Việc luyện tập thư pháp này không có khả năng một ngày hai ngày là có thể luyện thành, yêu cầu ngày qua ngày luyện tập, nếu cô có thể kiên trì, hơn nữa bảo trì trạng thái nghiêm túc như bây giờ thì tôi tin tưởng cô nhất định có thể xuất sư."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Tốt, tôi hiểu được."
"Cho nên tôi mới có thể khích lệ thái độ của cô, có thái độ nghiêm túc như vậy thì kỳ thật đã thành công một nửa."
Lâm Xảo Xảo không nhịn cười: "Cảm giác anh là đang an ủi tôi."
"Không, tôi chỉ đang nói lời nói thật."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Tốt."
"Bắt đầu buổi học thôi." Tiêu Thanh Ninh hơi hơi xắn tay áo lên.
"Được."
Buổi tối khi về nhà Lâm Xảo Xảo vốn dĩ tưởng nói cho Cố Vi Ngôn rằng mình đã thay đổi thầy giáo, nhưng có một việc bỗng nhiên xuất hiện khiến cho cô quên mất chuyện này.
Bởi vì nàng một hồi về đến nhà, liền nhìn đến một cái châu quang bảo khí trung niên nữ nhân ngồi ở trong phòng khách mặt trên sô pha.
Lâm Xảo Xảo dừng một chút, sau đó đi qua đi, cẩn thận nhìn nhìn, sau đó hô một tiếng.
Truyện được đăng duy nhất trên s1apihd.com phuquy0905.
Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.
"Mẹ đã trở lại a."
Tào Tuyết vốn dĩ đang nhìn bộ móng mình mới làm tốt, nghe được âm thanh thì hơi hơi lệch đầu một chút, nhìn thấy là Lâm Xảo Xảo, bà rất đoan trang mà gật đầu một cái, tư thái của một quý phụ nhân bộc lộ hoàn toàn.
"Xảo Xảo." Bà ôn thanh tế ngữ nói, nhưng là trong giọng nói vẫn là mang theo một ý tứ nhàn nhạt xa cách.
Tào Tuyết là mẹ Cố Vi Ngôn, ở trong vòng xã hội thượng lưu đã nhiều năm, bà khi còn chưa có kết hôn là con gái của một nhà giàu có, gả cho cha của Cố Vi Ngôn lúc sau càng là xuôi gió xuôi nước, con trai của mình cũng rất có tiền đồ, liền tính là sau khi cha chết cũng là thể đem công ty xử lý gọn gàng ngăn nắp như cũ.
Cho nên, Tào Tuyết có cảm giác về sự ưu việt cũng là bình thường, vô luận bà đi đến nơi nào đều là muốn cao hơn người khác một bậc, cả đời này của bà quá mức trôi chảy, thật giống như là một nữ vương.
Tào Tuyết nhìn Lâm Xảo Xảo từ trên xuống dưới một cái.
Kỳ thật bà cũng không có thích Lâm Xảo Xảo như vậy, nhưng cũng không phải là chán ghét, rốt cuộc đây là Cố Vi Ngôn chính mình lựa chọn con dâu, bà nói nhiều cũng không thích hợp, bởi vì bà là một người thông minh, biết chính mình nói nhiều sẽ chỉ làm Cố Vi Ngôn không vui.
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ Cố Vi Ngôn không hề chán ghét lạp, về sau cũng là một người đáng yêu~ chính là tương đối cao quý lãnh diễm một chút 2333.
*Vương bát đản(王八蛋): Vương bát đản; đồ vô lại; đồ tạp chủng; quân lộn giống; tên hỗn đản.