Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 30: Cốc vũ (2)

Ánh mắt Thái Tử lạnh đi vài phần, cánh môi bật ra một tiếng cười lạnh.

Ngay khi hắn đang định mở miệng nói chuyện, Trang quý phi liền kéo tay ta qua oán trách nói: "Tòng Hi, Thái Tử không phải chó, con nhìn nhầm rồi." Lại quay sang phía Thái Tử nói, "Thái Tử không cần tức giận, ngươi cũng biết đứa nhỏ này từ bé đã ngốc hơn một chút so với người bình thường rồi mà."

"Ngốc hơn một chút?" Thái Tử ý vị không rõ mà cười cười, ánh mắt hắn không hề đặt trên người Trang quý phi mà là nhìn chằm chằm ta, nhưng phát hiện ta vẫn luôn ngồi ăn nên tựa hồ lại cảm thấy không thú vị, "Nhìn dáng vẻ đệ đệ thì có vẻ là không thích cô tặng hồ ly rồi, vậy ngày khác cô sẽ gϊếŧ nó lấy lông làm mũ, rồi bảo người đem qua đây."

Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, ta giương mắt nhìn bóng dáng hắn, "Cẩu cẩu lần sau lại đến nhé."

Bước chân Thái Tử lập tức dừng lại.

"Tòng Hi!" Trang quý phi nhẹ nhàng nhéo mặt ta, "Để mẫu phi nói cho con, đó là Thái Tử ca ca của con, không phải con chó nào cả, xem ra phải cho con nuôi một con tiểu cẩu thật mới được."

Thái Tử không nói chuyện gì, phất tay áo đi mất.

Lại qua mấy ngày, ta lần lượt gặp mấy hoàng tử khác.

Hồi ta còn ở Thái Học, ta chưa bao giờ nghe qua về chuyện của Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử là người không thông minh, thậm chí có thể dùng từ ngu dại để hình dung, hiện giờ mọi người chung quanh ta khi nói chuyện với ta đều như nói với đứa trẻ con mấy tuổi vậy.

Đối với mấy vị hoàng tử khác, có lẽ bọn họ cảm thấy ta ngu ngốc nên không thấy bị uy hϊếp gì, thái độ đối xử với ta không tồi, rốt cuộc thì làm gì có ai nâng đỡ một đứa ngu ngồi lên long ỷ chứ, nhưng ta thật sự không thích chơi mấy đồ chơi của trẻ con mà bọn họ mang đến tí nào.

"Tòng Hi lại đây, nhìn này, có thích trống bỏi trong tay tứ hoàng huynh không? Ngươi xem, nó có thể phát ra âm thanh, xoay càng nhanh thanh âm càng lớn nhé."

Tứ hoàng tử lớn lên có thân hình lưng hùm vai gấu, đã thế còn để râu quai nón, rõ ràng bằng tuổi Thái Tử nhưng thoạt nhìn lại trông như hơn Thái Tử hẳn mười tuổi.

Ta nhìn hắn ngồi xổm trước mặt ta, còn định dí sát trống bỏi vào người ta nên nhịn không được ngửa người ra sau tránh. Tay ta sau đó vô thức đẩy tứ hoàng tử ra.

Nhị hoàng tử thanh âm hòa nhã nói với ta: "Tòng Hi, ngươi xem nhị hoàng huynh có cái gì này?"

Hắn từ sau lưng lấy ra một đống đồ chơi làm bằng đường, bắt đầu giới thiệu, "Đây là Thiết Quải Lí, hắn là một tên què, cái này là tiên cô, trong tay nàng cầm chính là quả đào đó, Tòng Hi có muốn ăn đào không?"

"Nhị hoàng huynh, đồ chơi làm bằng đường không thú vị gì cả, Tòng Hi, ngươi xem tay của ta có con diều nè, có muốn cùng Lục hoàng huynh đi thả diều không?"

"Thả diều nhiều nguy hiểm, nhỡ đâu Tòng Hi thả diều chạy bị ngã thì sao? Tòng Hi, chúng ta chơi với lão tiểu hổ này đi. Ngươi xem, con hổ bông này uy vũ chưa!" Ngũ hoàng tử nói.

Ta nhíu mi thật chặt, mấy thứ bọn họ nói ta đều không muốn chơi, ta đâu phải tiểu hài tử. Mắt thấy bọn họ tranh chấp không thôi, thảo luận xem ai mang đến món đồ chơi tốt nhất, ta liền từ trên ghế đứng lên.

Mấy vị hoàng tử tức khắc an tĩnh, cùng nhau nhìn về phía ta.

Ta nghĩ nghĩ, "Ta muốn đi ngủ."

Thần sắc bọn họ đều có chút kinh ngạc, ta còn đang tự hỏi có phải mình nói sai gì rồi không, Tứ hoàng tử liền trước tiên phá vỡ không khí trầm mặc, "Thái Tử nói không sai, Tòng Hi thật sự thông minh hơn trước rồi. Tòng Hi, ngươi còn nói được gì nữa? Thử nói cho tứ hoàng huynh nghe một chút nào."

Mấy vị hoàng tử khác nghe được, lại nhao nhao lên bảo ta gọi bọn họ trước.

Bọn họ đều không phải là hoàng huynh của ta, ta cũng không phải Cửu hoàng tử chân chính, cho nên ta không nói gì cả, trực tiếp xoay người đi vào nội điện.

Khi mấy vị hoàng tử kia vừa rời đi thì Trang quý phi cũng từ chỗ hoàng thượng trở về. Nàng thay quần áo xong liền đi vào trong nội điện.

Theo lý thuyết hoàng tử qua tuổi mười bốn thì nên có chỗ ở riêng, không ở cùng mẫu phi nữa, qua tuổi cập quan là sẽ được ban phủ, ngoại trừ Thái Tử là vẫn có thể ở tại Đông Cung.

Nhưng Cửu hoàng tử năm nay đã quá tuổi mười tám, vậy mà vẫn ở cùng Trang quý phi.

"Hôm nay Tòng Hi chơi với mấy vị hoàng huynh có vui không?" Trang quý phi ngồi xuống bên cạnh ta, ngữ khí thực ôn nhu mà nói chuyện. Nàng tháo châu thoa, thay đi bộ quần áo diễm lệ, tựa như nàng không còn là quý phi nương nương sang quý nữa mà chỉ là một vị mẫu thân bình thường.

Ban đầu ta còn chưa quen, nhưng hiện tại đã dần dần thích ứng việc nàng ngồi ở mép giường của ta nói chuyện rồi.

"Tốt ạ." Ta nói.

"Nêu con thích đi chơi với mấy vị hoàng huynh thì cứ chơi, nếu không thích thì cũng không cần phản ứng lại bọn họ đâu." Trang quý phi nhìn ta thật ôn nhu mà cười, "Tòng Hi của ta không cần lo gì cả, cũng không cần làm gì hết, phụ hoàng và mẫu phi sẽ luôn thương con."

Ta ngẩn ra một chút.

Thì ra có thể không cần làm gì mà vẫn được phụ mẫu yêu thích sao?

"Tòng Hi, sao con lại khóc rồi? Là mẫu phi nói sai lời gì sao?"

Ta nghe nàng nói, chỉ muốn đem mặt giấu đi, ta không phải con trai của nàng, ta đã cướp đi những thứ mà nhi tử nàng nên có mất rồi.

"Nói bậy gì đó? Ngươi chính là hài tử của ta, trước kia là con ta, giờ cũng là con ta." Đôi tay mang theo hương thơm nhàn nhạt của nàng đem mặt ta lôi ra khỏi chăn gấm, trong mắt Trang quý phi vậy mà ngấn nước, "Bảo bảo, con có biết mẫu phi chờ con bao lâu không, ta ngóng trông con sau khi lớn lên có thể gọi ta một tiếng nương, một tiếng mẫu phi, nhưng nếu đời này con không thể, cũng không sao cả, cứ bình bình an an lớn lên là tốt rồi."

Thì ra ta vừa thốt lên lời trong lòng.

Ta cắn răng lắc đầu, thanh âm bất giác trở nên lắp bắp, "Không...... Không phải, ta không phải......"

"Ngươi là!" Ngữ khí của Trang quý phi chợt nặng hơn, mắt đẹp của nàng hiện lên vẻ đau lòng và ủy khuất, "Ta sẽ không nhận sai con của mình, Tòng Hi, có thể gọi ta một tiếng mẫu phi không?"

Cánh môi ta giật giật, nói không nên lời.

Trong mắt nàng hiện lên một tia thất vọng, nhưng vẫn cười nói, "Không sao cả, chúng ta cứ từ từ, hôm nay không còn sớm nữa, Tòng Hi ngủ đi."

Trang quý phi mỗi lần kêu ta ngủ thì sẽ không rời đi ngay, nàng vẫn luôn canh giữ bên cạnh ta chờ ta ngủ mới đi. Có đôi khi Hoàng Thượng tới, bọn họ liền cùng nhau ngồi ở mép giường.

Ta muốn bảo nàng trở về phòng mình, không cần trông ta, nhưng ta còn chưa nói lời nào thì nàng đã bất đầu cất tiếng hát ru. Không phải chất giọng mềm mại như mẫu thân hát tiểu khúc của Cô Tô, mà là tiểu khúc của Tây Bắc. Đáng lý ra ta hẳn là nghe không quen, nhưng ta lại vô thức ngủ mất.

Hôm sau, ta còn chưa kịp mở mắt đã nghe được tiếng người ở bên cạnh ta nói chuyện.

"Tòng Hi ngủ say quá, mặt nó ngủ đến mức đỏ bừng luôn kìa."

"Bệ hạ, hài tử đang ngủ, người không cần duỗi tay ra niết mặt nó thế, sẽ làm nó tỉnh mất."

"Sẽ không tỉnh đâu, từ trước đến nay nó ngủ sâu lắm. Rồi rồi, không niết mặt nó nữa được chưa? Vậy để trẫm xoa bóp mặt Miểu nhi nhé."

"Bệ hạ!" Giọng nữ đầu tiên hung hăng, theo sau đó lại mềm mại đi.

Ta nghe được thanh âm kỳ quái, càng thêm không dám mở mắt ra, cũng may bọn họ không bao lâu liền rời đi. Ta hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định ở trên giường nằm lâu thêm chút nữa.

Lát sau có người đi vào gọi ta dậy để hầu hạ rửa mặt, nhìn thấy người tới là An ma ma bên người Trang quý phi thì ta có chút kinh ngạc, rồi sau đó ta mới biết được hôm nay sau khi Hoàng Thượng lâm triều xong đã mang Trang quý phi đi ra ngoài cung du ngoạn một ngày, ngày mai mới về.

Trang quý phi cố ý để An ma ma lại cho nàng chăm sóc ta.

Ăn cơm trưa xong, ta nhàm chán nên định bảo cung nhân đi lấy mấy quyển sách lại đây cho ta đọc, người chưa kịp đi thì bên ngoài đã có tiếng báo truyền vào.

"Thái tử điện hạ đến."

An ma ma nghe thấy Thái Tử tới, thần sắc nhìn có vẻ xấu đi.

"Đệ đệ, xem cô mang thứ tốt gì cho ngươi nè." Thái Tử người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng hắn vọng vào trước. Hắn dắt một con chó từ bên ngoài tiến vào, con chó kia toàn thân đen tuyền, tứ chi thon dài, thoạt nhìn không phải là thứ sủng vật nên được nuôi ở trong cung.

"Thái tử điện hạ sao lại dắt một con chó to như vậy vào đây được? Bệnh của Cửu hoàng tử vừa mới khá hơn, nhỡ đâu bị con chó này dọa sợ thì sẽ khiến bệ hạ cùng nương nương phải lo lắng khó chịu mất thôi." An ma ma hành lễ với Thái Tử xong, không nhanh không chậm giảng giải mấy câu.

Khóe miệng Thái Tử cong xuống, "Sẽ không đâu, chính đệ đệ lần trước nói mình thích nuôi chó mà." Hắn đi đến trước mặt ta, "Có thích hay không?"

Con chó hắn dắt lập tức tiến sát vào ngửi ta, An ma ma liền định đứng lên ngăn lại, nhưng Thái Tử liếc mắt một cái, "Cô còn chưa bảo An ma ma cái gì mà sao ma ma định tiến lại đây thế? Như vậy đi, cô thấy hơi đói bụng, cô nhớ rõ An ma ma nói mình làm món bánh hoa hồng rất ngon, không bằng ma ma giúp cô đi lấy một phần bánh lại đây đi?."

Thái Tử chung quy vẫn là Thái Tử, An ma ma chỉ có thể tạm thời nghe theo mà rời đi, trước khi đi nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho cung nhân hầu hạ bên cạnh, nhưng nàng không nghĩ tới nàng vừa đi khỏi thì Thái Tử đã đuổi hết toàn bộ người còn lại ra ngoài.

Trong điện chỉ còn lại ta, Thái Tử và con chó đen kia.

Thái Tử khom lưng xuống nhìn ta, "Đệ đệ, muốn chơi với nó không?"

Ta nhìn hắn một lát, duỗi tay giữ chặt ống tay áo hắn, "Chơi, muốn cưỡi cẩu cẩu."

Lông mày Thái Tử nhăn lại, "Cưỡi cẩu cẩu? Ngươi muốn cưỡi nó sao?" Hắn kéo con chó đen bên cạnh tới, nhưng hắn phát hiện ta trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm mình thì cuối cùng cũng hiểu ý ta, sắc mặt tức khắc trở nên cực xấu.

"Định cưỡi cô? Đừng có mà nằm mơ hão huyền. Muốn cưỡi chó thì tới đây mà cưỡi nó." Nói rồi Thái Tử liền lôi kéo ta về phía lưng của con chó đen kia, nó tất nhiên không chịu phối hợp, ta cũng liều mạng giãy giụa, trong lúc giằng co ta liền đẩy ngã Thái Tử, ta cũng ngã theo, hai đầu gối ta ngay sau đó vì ngã mà đập thật mạnh xuống nền gạch.

Cú ngã này làm cho Trang quý phi và Hoàng Thượng đều phải về cung sớm. Người của Thái Y Viện nói vết thương ở đầu gối của ta không nặng, nhưng bị con chó dọa sợ nên thân thể mới run rẩy không ngừng, lúc khóc lúc xỉu.

Hoàng Thượng nghe xong bọn họ nói thì lập tức nhìn về phía Thái Tử đứng ở phía sau. Trang quý phi ở bên nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều lui xuống đi."

Chờ sau khi thái y và cung nhân đều lui ra, cửa điện đóng lại, Hoàng Thượng liền mở miệng răn dạy Thái Tử, "Ngươi thân là huynh trưởng mà không biết chiếu cố đệ đệ cho tốt à?, Ngươi mang chó tới dọa hắn làm cái gì?"

Thái Tử cúi đầu, "Nhi thần không hề muốn dọa đệ đệ, là hắn trước kia nói muốn nuôi chó nên nhi thần mới cố ý tìm một con tính tình dịu ngoan đến để cho đệ đệ vui vẻ, nào biết đệ đệ thấy nó liền đòi cưỡi...... Phụ hoàng, nhi thần biết sai, mong rằng phụ hoàng tha thứ cho nhi thần lần này."

"Ngươi không cần nói mấy lời này với trẫm, đi mà nói vớiTòng Hi đi, khi nào Tòng Hi không còn sợ, không khóc thì ngươi mới được về Đông Cung." Hoàng Thượng cả giận nói.

Ta ngó đầu liếc qua khe hở của màn lụa nhìn ra bên ngoài, không khéo lại chạm mắt với Thái Tử. Hắn nhìn thấy ta thì đôi mắt phượng hơi nhíu lại, ánh mắt ánh lên vẻ hung dữ, nhưng giây lát sau lại quay về vẻ bình thường, đi đến bên mép giường của ta bày ra dáng vẻ một huynh trưởng tốt mà nói.

"Đệ đệ, lần này là hoàng huynh không đúng, không nên mang con chó kia......"

Hắn đang nói thì đột nhiên dừng lại, bởi vì ta lại giữ chặt lấy quần áo hắn.

Khi ta cất giọng có xen lẫn âm thanh nức nở, "Ta muốn, muốn cưỡi cẩu cẩu cơ."

Sắc mặtThái Tử lập tức đại biến, hắn hiển nhiên không nghĩ tới ta sẽ dám ở trước mặt hoàng thượng nói như vậy, hắn đang định nổi khùng lên thì Trang quý phi ở bên cạnh nói: "Con muốn Thái Tử ca ca cõng đi chơi vài vòng sao? Không được, Tòng Hi, Thái Tử ca ca của con có thân phận tôn quý, làm sao có thể tùy tiện cõng người khác được? Con muốn người khác cõng thì để mẫu phi tới cõng được không? Không khóc nữa, con xem con khóc sưng cả mắt rồi kia kìa, để ta cõng cho."

Trang quý phi duỗi tay tới đỡ ta, ta vẫn như cũ bắt lấy Thái Tử không chịu bỏ, "Không...... Ta muốn cưỡi cẩu cẩu......"

"Tòng Hi, Thái Tử không thể cõng con, con ngoan ngoãn nghe lời đi."

Hoàng Thượng tựa hồ nhìn không được nữa, lạnh buốt mà nói: "Sao hắn lại không cõng được? Hôm nay Tòng Hi thành ra như vậy còn không phải vì hắn sao? Để nó cõng."

Ta nhìn thấy tay Thái Tử nắm chặt thành quyền, sau đó lại buông ra, khuôn mặt lộ ra nụ cười dối trá, "Vậy để nhi thần cõng đệ đệ đi vài vòng ạ."