Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh

Chương 17: Kinh trập (1)

Ta không nhìn nữa, dẫn theo cái chổi đi ra chỗ khác quét rác. Lâm Trọng Đàn ở bên nhau với ai, làm gì, cũng không phải chuyện ta cần quan tâm, bây giờ cái ta cần chú ý là lần đại khảo thứ hai sắp đến rồi.

Khi thành tích của lần đại khảo thứ hai được công bố, ta vẫn như cũ là người đứng bét bảng. Lý điển học gọi ta đến thư phòng, hắn cũng không có vội vã mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm ta thật lâu rồi mới nói: "Lâm Xuân Địch, nếu thật sự học không được, ngươi nên về nhà đi."

Ta nghe được hắn nói, lập tức ngẩng đầu, "Lý điển học, ta......"

Lý điển học không để cho ta nói xong liền lập tức ngắt lời, "Ta biết ngươi muốn nói gì, định nói chính mình sẽ nỗ lực, về sau sẽ càng nỗ lực hơn nữa, phải không? Nhưng tự ngươi nhìn xem, nỗ lực của ngươi đổi lại kết quả như nào, Lâm Xuân Địch, không thể chính là không thể mà thôi."

Hắn tựa hồ cũng nhìn ra trong mắt ta hiện vẻ ủy khuất và tuyệt vọng, câu nói kế tiếp ngữ điệu hòa hoãn không ít, "Không phải ai cũng đều thích hợp đi con đường này, ta nhớ ngươi là từ Lâm gia của Cô Tô đến. Tuy rằng chỉ là con nhà chi thứ, nhưng Lâm gia nguyện ý đưa ngươi tới Thái Học đọc sách cũng chứng minh bọn họ đối xử với ngươi không tồi. Cho dù ngươi học hành không nổi thì khi trở về, Lâm gia vẫn sẽ nuôi ngươi thôi, đến lúc đó hãy tìm thứ mà ngươi thích làm, cũng chẳng cần quan tâm ngươi có làm được hay không nữa."

Nhưng ta không thể trở về như vậy, phụ thân sẽ không cần ta nữa!

Ta bất chấp thể diện, tiến lên cầu xin Lý điển học, "Lý điển học, lần sau ta thật sự sẽ tiến bộ mà, ta sẽ không đứng cuối cùng nữa đâu, người lại cho ta một cơ hội nữa đi."

"Cơ hội ta đã cho ngươi rất nhiều lần, đại khảo lần đầu tiên có một hài tử thành tích khá giống ngươi, vậy mà lần này hắn tiến bộ rất nhiều. Còn ngươi, tự ngươi nghĩ kĩ xem, ngươi cố gắng nhưng thành tích vẫn vậy thì có phải công dã tràng không."

Lý điển học nói xong lời này liền phất tay áo rời đi, ta đứng ngây ngốc trong thư phòng một hồi, lát sau liền xoay người đi đến chỗ dán bảng thành tích.

Đại khảo lần đầu tiên có một học sinh đứng ngay trên ta, tên là ——

Đoạn Tâm Đình.

Lần này ta lại tìm xếp hạng của hắn, hắn vậy mà tiến bộ ước chừng hai mươi bậc.

Ta muốn tìm Đoạn Tâm Đình để hỏi xem hắn học tập như thế nào mà tiến bộ vậy, đáng tiếc ở Thái Học ta chẳng quen biết nhiều, Đoạn Tâm Đình thì lại càng không quen. Trong thoáng chốc, ta nghĩ đến việc tìm Lâm Trọng Đàn, hỏi hắn liệu có biết Đoạn Tâm Đình là ai không, nhưng cuối cùng ta vẫn nhịn xuống ý định đó.

Lâm Trọng Đàn bị ta tát một cái, hắn hiện tại khẳng định không muốn nhìn thấy ta, hơn nữa hắn phỏng chừng cũng chẳng có thời gian quan tâm ta làm gì. Ta không thể chuyện gì cũng tìm Lâm Trọng Đàn hỗ trợ được, hắn đâu phải ta đâu.

Cuối cùng ta chỉ có thể nhờ Lương Cát giúp ta đi hỏi thăm xem, Lương Cát từ trước đến nay đối với mấy chuyện này tương đối nhanh nhẹn. Chỉ là ta không nghĩ tới ta mới nhờ Lương Cát đi hỏi thăm đến ngày thứ hai thì Đoạn Tâm Đình đã chủ động đi tìm ta. Có chuyện này còn bất ngờ hơn nữa, Đoạn Tâm Đình chính là thiếu niên ta nhìn thấy ở hoa quế viên ngày hôm đó.

Đoạn Tâm Đình trời sinh có một đôi mắt mèo, khi nhìn người khác mắt tròn xoe, trông có vài phần trẻ con đáng yêu so với tuổi. Hắn nghiêng đầu đánh giá ta một lát, hơi hơi mỉm cười, "Nghe nói ngươi tìm ta?"

Ta nhấp môi dưới, những câu hỏi về việc học bỗng nhiên không thể bật ra được, mà hắn thấy ta chậm chạp không mở miệng, nụ cười trên mặt liền thu hồi "Lần trước người nhìn lén là ngươi đúng không? Ngươi đã nhìn lén rồi còn muốn hỏi thăm ta là ai, ngươi muốn làm gì?"

Đoạn Tâm Đình vậy mà ngày đó nhìn thấy ta sao?

"Ta...... Không phải...... Cố ý muốn nhìn, ta không muốn làm gì, thật sự đó." Ta vội vàng biện giải, nhưng dù sao cũng là chuyện không lịch sự gì, lúc ta nói chuyện lại nói lắp.

Mà trong mắt hắn nói lắp lại thành ta có tật giật mình.

"Không muốn làm gì, thế sao ngươi nói lắp? Nói thật, loại người như ngươi ở hậu viện của phụ thân ta thấy nhiều rồi." Đoạn Tâm Đình cho dù đang nói những lời ác độc nhưng vẻ mặt lại như hờn dỗi, "Có phải ngươi định bò lên giường của Đàn Sinh ca ca đúng không?"

Sự nhục nhã bất ngờ này làm ta nhất thời ngây ngốc, ta không rõ vì sao hắn lại nói như vậy.

"Ta không có!" Bởi vì bị nhục nhã, mặt ta không khỏi đỏ lên, "Lần đó thật sự là ta không cẩn thận nhìn thấy, ta vốn không định nhìn lén gì cả. Ta hỏi thăm ngươi, là muốn hỏi ngươi làm thế nào mà tiến bộ trong lần đại khảo gần đây thôi, ta không có tâm tư khác. Nếu ngươi không muốn nói cho ta, là ta quấy rầy rồi."

Đoạn Tâm Đình cười thành tiếng, "Ha...Thì ra ngươi muốn hỏi cái này sao, không sao hết, ta có thể nói cho ngươi, là Đàn Sinh ca ca phụ đạo mỗi ngày cho ta nên ta mới tiến bộ đó. Ta cứ tưởng ngươi biết vậy mà hóa ra không phải, xem ra đã lâu rồi ngươi không liên hệ với Đàn Sinh ca ca đi. Tốt thôi, loại người như ngươi không nên cùng huynh ấy có liên hệ gì hết."

Hắn bảo ta là loại người này, vậy ta là người như thế nào?

Không biết ánh mắt ta chọc phải Đoạn Tâm Đình chỗ nào, vẻ mặt hắn chợt hung ác, "Tiện nô, ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy!"

Hắn hướng bên ngoài hô một tiếng, lập tức có hai thư đồng xuất hiện. Đoạn Tâm Đình đối với bọn họ phân phó: "Nhấn đầu hắn xuống, xem ta hôm nay trị tên có ánh mắt không an phận này như nào."

Hai thư đồng kia liền tiến lên bắt lấy ta, tuy ta cực lực phản kháng nhưng vẫn thua đối phương ỷ đông hϊếp yếu. Ta bị ấn trên mặt đất, nhìn Đoạn Tâm Đình từng bước hướng về phía ta.

Đoạn Tâm Đình từ trong ống tay áo rút ra một chiếc thước chuyên để phạt của điển học, dường như chuẩn bị dùng thứ đó đánh vào mắt ta. Ta nhìn cây thước, không khỏi liều mạng giãy giụa. Tránh không nổi tay của hai tên thư đồng, ta chỉ có thể quay đầu cắn thật mạnh.

"A!"

Một thư đồng bị cắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, một tên khác thấy thế, lập tức túm chặt tóc ta để ép ta nhả ra. Da đầu ta truyền đến cảm giác đau thấu tim gan, nhưng ta vẫn như cũ không buông miệng, chỉ có một ý nghĩ muốn bức tên kia buông tay.

"Tên tiện nô này, còn dám cắn người của ta!"

Ta nhìn thấy Đoạn Tâm Đình vung thước xuống, đang lúc vô vọng nhắm mắt thì có tiếng bước chân vang lên.

Đoạn Tâm Đình nghe được tiếng bước chân liền vội đem thước giấu vào trong tay áo, sắc mặt như thường mà quay đầu. Một giây sau ta nghe được tiếng hắn hoảng loạn kêu "Đàn...... Sinh ca ca, huynh...... Huynh sao lại......"

Lâm Trọng Đàn tới?

Ta buông miệng đang cắn ra, đau đớn trên đầu cũng biến mất. Hai tên thư đồng kia không dám nắm tóc ta nữa, nhưng vẫn như cũ không buông ta ra, ánh mắt bất an mà nhìn Lâm Trọng Đàn.

Đoạn Tâm Đình cũng bất an vô cùng, ta thấy hắn cứ liếc qua liếc lại giữa ta và Lâm Trọng Đàn là biết. Hắn ấp úng nửa ngày, cuối cùng ủy khuất mười phần mà nói: "Đàn Sinh ca ca, là hắn nhục nhã ta trước, ta vì tức quá mới bảo thư đồng ấn hắn xuống, ta định giảng đạo lý cho hắn nghe một chút, nào ngờ hắn còn cắn thư đồng của ta. Huynh xem, tay của tên thư đồng kia bị cắn đến xuất huyết rồi."

Ta muốn vạch trần lời nói dối của Đoạn Tâm Đình, nhưng ta không thể nói lời nào, bởi vì Lâm Trọng Đàn đến nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái, hắn chỉ là nhìn Đoạn Tâm Đình rồi ừ một tiếng, sau đó là xoay người rời đi luôn.

Đoạn Tâm Đình nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đi rồi, còn tâm trí nào mà gây phiền toái cho ta nữa, liền vội vàng đuổi theo. Ta nhìn thấy hắn ôm cánh tay của Lâm Trọng Đàn, ngữ khí lại trở về vẻ mảnh mai đáng thương trước mặt hắn, "Đàn Sinh ca ca, huynh chờ ta với."

Còn hai tên thư đồng kia hai mặt nhìn nhau một hồi, cũng buông ta ra chạy đuổi theo.

Ta ngồi ngốc trên mặt đất một lúc lâu, mãi sau mới đứng dậy. Quần áo trên người ta đều dơ cả rồi nên ta định lau đi cho sạch, nhưng bùn đất dính trên đó lau như thế nào cũng sạch không nổi. Ta chỉ có thể miễn cưỡng vấn lại tóc, chỉnh trang lại quần áo một chút sao cho nhìn không chật vật quá.

Cũng may lúc trở lại học túc một đường ta không gặp ai, ta mới vừa vào nhà, liền nghe được thanh âm của Lương Cát, "Xuân thiếu gia, trong phủ gửi thư ạ."

Nghe được từ gửi thư, ta vội đi đến trước mặt Lương Cát, "Thật sao? Là mẫu thân hay là phụ thân gửi vậy? Hoặc là đại ca à?"

Lương Cát chê cười ta, "Xuân thiếu gia, xem người cao hứng chưa kìa, là phu nhân gửi, thư ta để trên bàn, người mau đi xem đi."

Mẫu thân rốt cuộc lại viết thư cho ta.

Mỏi mệt trên người ta phảng phất trở thành hư không, ta bước nhanh vào phòng, cầm lấy thư trên bàn lên xem. Thư lần này so với lần trước có vẻ dài hơn rất nhiều, ta ôm thư vào ngực một lát, sau đó mới dùng dao mở thư thật cẩn thận ra xem.

Quả nhiên là mẫu thân viết cho ta, ta nhận ra chữ của nàng.

Mẫu thân hỏi ta ở Thái Học có tốt không, có ăn no mặc ấm chứ, lại kể cho ta vài chuyện trong nhà, đầu tiên là việc phụ thân mới khai trương một cửa hàng trên phố; tiếp theo lại nói đại ca mới theo một thương đội ra biển, hơn nửa năm sẽ không về nhà được; còn kể rằng hai đệ đệ song sinh mới đi học ở trường tư thục, rất là nghịch ngợm gây sự, thường xuyên khiến cho phu tử tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Thư nhà của mẫu thân kể rất chi tiết, nghe nàng miêu tả, ta cảm giác như Cô Tô cũng không còn là một nơi xa kinh thành như vậy nữa.

Kết thư, mẫu thân nói phụ thân muốn hỏi ta thành tích ở Thái Học như nào, nếu có thể, hãy gửi thành tích về nhà cho cha mẹ biết.

Lòng ta đang vì thư của mẫu thân mà vui mừng thì trùng xuống bởi mấy dòng này, ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Trong đầu ta nhất thời hiện lên lời nói của Lý điển học, sau đó lại giống như nghe được thanh âm của Đoạn Tâm Đình.

- "Lâm Xuân Địch, không thể chính là không thể."

- "Ngươi có cố gắng mấy cũng chỉ là công dã tràng."

- "Loại người như ngươi không nên cùng huynh ấy có liên hệ gì hết."

Còn có hình ảnh của Việt Phi Quang và Nhϊếp Văn Nhạc.

Bọn họ nói ta nên đi treo thẻ bài ở chốn Tần lâu Sở quán.

Hình ảnh xuất hiện cuối cùng trong đầu ta chính là Lâm Trọng Đàn. Hắn không nói gì, cũng không nhìn ta, hắn ôn nhu mà sờ đầu Đoạn Tâm Đình – kẻ luôn miệng gọi ta là tiện nô.

Ta tưởng tượng ra cảnh Đoạn Tâm Đình làm nũng trước mặt Lâm Trọng Đàn như thế nào, lại giống như nhìn thấy Lâm Trọng Đàn hôn môi với Đoạn Tâm Đình, tựa như cách hắn hôn ta vào hôm sinh nhật.

"Xuân thiếu gia, sao người khóc rồi?" Lương Cát không biết khi nào đã tiến vào, hắn định kéo ta đang ngồi dưới đất lên "Trên mặt đất lạnh lắm, Xuân thiếu gia, người mau đứng lên."

Ta ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Lương Cát, định nói với hắn ta không có việc gì, nhưng ta một chữ đều nói không nên lời.

"Xuân thiếu gia, người đừng làm ta sợ, sao sắc mặt người trắng thế này? Không phải vừa nãy còn rất vui sao? Người vẫn luôn ngóng trông thư của phu nhân mà?"

Ta không biết ta tại sao lại như này, Lương Cát vậy mà lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Ta giương mắt nhìn về phía trên tường.

Trên tường treo bức họa 《 đêm du Tết Khất Xảo 》, ta đem nó treo ở kia, là hy vọng mình có thể sớm ngày họa ra một bức tranh đẹp như vậy, xứng với những lời khen mà Minh điển học dành cho ta.

Sự rét lạnh của gạch trên nền đất như thấm vào trong cơ thể ta. Ngoài rét lạnh, ta cảm tưởng trong cơ thể còn len lỏi những thứ khác, chúng nó giống như cổ trùng, chui vào từng ngóc ngách trong cơ thể ——

Là tham sân si.

Phật giáo đã răn dạy: "Nhân sinh có tám cái khổ, tức là: Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ, oán tăng hội khổ, cầu bất đắc khổ, ngũ ấm thạnh khổ."*

* Bên trên là bát khổ trong Phật giáo, mọi người có thể search gg để tìm hiểu thêm nhe.

Ta đâu có nhận ra, tự mình hãm sâu trong đó. Cuộc đời này, tham sân si đã cùng ta như bóng với hình mất rồi.

Vào một đêm mưa nọ, ta tự mình đi tìm Lâm Trọng Đàn. Bạch Li và Thanh Cù nhìn thấy ta đến thì đều kinh ngạc không thôi, đi theo sau muốn bảo ta thay quần áo ướt ra, ta uyển chuyển từ chối bọn họ, lập tức đi vào phòng của Lâm Trọng Đàn.