Cảnh báo 21+: Cao H, 90 % thịt thịt thịt_____________
Tưởng rằng hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp nhưng ngờ đâu rạng sáng mây đen lại ùn ùn kéo đến, lát sau liền mưa như xối nước. Cả đoàn không dám di chuyển tiếp, mặc dù họ đang vận chuyển lương thực cứu nạn nhưng nếu để số lương thực này gặp nước, tất cả coi như bằng không. Mưa quá lớn, mọi công tác tránh nước cho xe lương thực đều không thể chống lại trận mưa này. May mà bọn họ đến được quán trọ trước khi trận mưa xảy ra.
Mưa xối xả ập xuống, Ôn Khách Hành dù muốn làm tầng kết giới che mưa cũng không thể duy trì quá lâu vì khối lượng nước mưa rơi xuống quá nhiều, hắn sẽ hanh chóng tiêu hao hết nội lực.
Bây giờ chỉ có thể nghỉ lại quán trọ thêm một ngày. Binh lính thay nhau trông coi xe lương thực, không để nó bị ướt.
Bên trong quán trọ, bàn ghế không còn một chỗ trống vì đoàn người đi quá đông. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành ngồi một bên nhàn nhã uống trà nghe Thành Lĩnh và chỉ huy quân đội triều đình lên kế hoạch tiếp theo. Vẫn còn vài ngày đường nữa mới đến huyện gặp nạn phía nam, bọn họ đang tìm con đường nhanh nhất để rút ngắn lộ trình.
Chu Tử Thư buồn chán đành lên phòng lôi sách y thuật ra đọc. Ngoài võ công ra, y hứng thú nhất là với y thuật, nghiên cứu dược liệu. Ôn Khách Hành không quấy rầy y, hắn đang tính toán tìm Thành Lĩnh lấy chút tiền để mua vài thứ.
" Trời đang mưa, sư thúc muốn mua gì cứ kêu con đi là được"
Thành Lĩnh thấy Ôn Khách Hành muốn mượn tiền ra ngoài mua đồ liền nhanh nhảu muốn giúp hắn.
" Không cần, ta tự đi, một số thứ không tiện để nói"
Thành Lĩnh thầm nghĩ trong đầu cái gì mà không tiện nói ra. Nhưng chuyện của sư thúc hắn cũng không tò mò, ngoan ngoãn đưa cho Ôn Khách Hành túi tiền. Ôn Khách Hành nhận lấy túi tiền nặng trịch, xoa xoa đầu hắn mấy cái rồi phi thân bay đi.
Thành Lĩnh sau khi kiểm tra xong mọi công tác trong đoàn, hắn thấy Chu Tử Thư muốn đi lấy nước pha trà. Thành Lĩnh nhanh tay giúp y đi lấy, hắn cũng đang muốn tìm y, muốn y chỉ dạy hắn luyện công. Sau khi hai người Ôn Chu lên núi tuyết, võ công của Thành Lĩnh là tự hắn học theo sách của Tứ Quý Sơn Trang, có nhiều chỗ hắn không hiểu cũng không có người để hỏi, hắn cũng không dám chạy lên núi tuyết để hỏi y. Giờ sư phụ đã xuống núi, hắn phải mau chóng xin y chỉ giáo.
Hai người ngồi ở tiền sảnh của quán trọ, đang thảo luận thì Chu Tử Thư nhớ đến Ôn Khách Hành, không biết hắn lại đang làm cái gì mà đi cũng không nói cho y biết.
" Thành Lĩnh, con có biết sư thúc con đi đâu không?
" Con không biết, sư thúc chỉ bảo đi mua đồ, con muốn mua giúp thì sư thúc bảo là đồ không tiện nói."
Thành Lĩnh thầm nghĩ, sư thúc sao phải giấu cả sư phụ, là mua đồ gì mà thần bí như vậy. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, đầu hắn đang phải nhồi đầy mấy kiến thức mà sư phụ hắn truyền thụ, bây giờ hắn phải đi tiêu hoá lượng kiến thức này đã .
Chu Tử Thư về phòng nhưng trong đầu luôn nghĩ đến Ôn Khách Hành, y cảm giác mình bắt đầu không thể rời xa hắn quá nửa canh giờ, lần này không phải vì phát tao mà là do đầu óc y không thể ngừng nghĩ đến hắn. Bình thường hắn luôn ríu rít bên tai, quấn chặt lấy y, trêu chọc y phát phiền làm y chỉ muốn hắn cách xa một chút, giờ hắn chỉ tách ra chưa đến một khắc mà y đã không ngừng nghĩ đến hắn.
" A Nhứ, ta về rồi"
Ôn Khách Hành vui vẻ đẩy cửa phòng đi vào rồi khép cửa lại. Trên tay hắn đang ôm một cái bọc nhỏ. Hắn hí ha hí hửng, miệng cười sắp rách cả ra.
" Lại điên cái gì rồi"
Chu Tử Thư thấy hắn về, trong lòng vui vẻ nhưng bên ngoài vẫn làm mặt lạnh.
" Ta mới mua vài thứ, đảm bảo huynh sẽ thích"
Ôn Khách Hành ném túi đồ lên đầu giường. Hắn tiến lại gần Chu Tử Thư, đưa tay giật lấy quyển sách của y đặt lên mặt bàn. Hắn cúi người bế ngang Chu Tử Thư lên giường.
" Ôn Khách Hành... chúng ta đang ở trong quán trọ đó... xung quanh rất nhiều người"
" Yên tâm đi A Nhứ, mọi người xuống sảnh ăn trưa hết rồi, vả lại tiếng mưa to như vậy, dù huynh có hét lên cũng không ai nghe thấy đâu"
Ôn Khách Hành buông rèm xuống. Hắn tháo đai lưng của y, cởi từng lớp y phục, chỉ để lại lớp áσ ɭóŧ bằng lụa mỏng như cánh ve. Thân thể xinh đẹp ẩn hiện đằng sau lớp áo mỏng, mặc mà như không mặc.
Hắn lấy từ trong túi đồ ra một đoạn dây bằng vải, buộc hai tay chu tử lên đầu giường.
" Lão Ôn... ngươi tính làm gì? Sao lại trói ta?"
" Ta tính làm gì sao? Đang tính làm sao để thoả mãn huynh đó"
Ôn Khách Hành nhìn Chu Tử Thư bằng ánh mắt gian xảo, miệng khẽ cười. Chu Tử Thư thấy hơi sợ hãi, nhưng y biết Ôn Khách Hành sẽ rất ôn nhu, hắn không bao giờ lộng đau y.
" A Nhứ, huynh nhìn xem, hôm nay ta mua rất nhiều đồ cho huynh"
Ôn Khách Hành vừa nói vừa giơ lên. Trên tay hắn có vài ba thứ đồ, bắt mắt nhất là một dương cụ bằng ngọc màu trắng, đầu khấc trạm khắc hình rồng. Một cây dương cụ khác cũng bằng ngọc nhưng thân gậy có những chấm tròn nổi lên lởm chởm. Bên cạnh còn có vài xâu hạt tùy kích cỡ. Tiếp đó hắn lôi ra vài chiếc lắc chân đủ thể loại bắt mắt, hắn cầm lên một chiếc có quả chuông nhỏ đeo vào chân y.
" A Nhứ, nhìn xem có thích không? Ta đặc biệt chọn những mẫu mã thịnh hành nhất hiện tại đó"
Chu Tử Thư nhìn đống đồ trong tay hắn, tưởng tượng lát nữa bị hắn dùng những món đồ này trêu chọc, y đỏ ửng hai mang tai, cơ thể cũng có phản ứng, chỉ mới nghĩ thôi mà nước da^ʍ đã bắt đầu rỉ ra.
" Ôn Khách Hành... lại mua mấy thứ linh tinh về trêu chọc ta"
" Sao lại là linh tinh được, ta là đặc biệt chọn lựa cho huynh đó... bảo bối"
Ôn Khách Hành cũng giải khai y phục, thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc, sáu múi bụng nổi lên rõ nét, đường nhân ngư quyến rũ, chạy dọc xuống là đôi chân thon dài. Tỉ lệ cơ thể quá hoàn hảo.
Chu Tử Thư cũng không thể rời mắt khỏi thân hình hoàn mỹ này. Mỗi lần hắn đứng trước mặt y, thoát y phục với thần thái muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ y, cơ thể hắn giống như tràn ra khí tức nam tính muốn nuốt trọn y vậy.Chu Tử Thư thất thần nhìn người phía trước, mãi cho đến khi hắn chạm tay lên bụng y, vuốt ve từ trên xuống dưới, y mới bừng tỉnh lại.
Hắn chế trụ hai tay bị trói của y lêи đỉиɦ đầu. Cúi đầu tìm lên đôi môi xinh đẹp, tham lam hôn mυ'ŧ hai cánh môi anh đào. Nụ hôn cuồng loạn, mãi cho đến khi y không theo kịp nhịp độ của hắn, dưỡng khí bị hao mòn hắn mới buông tha cho đôi môi mà tìm đến vành tai. Hắn liếʍ nhẹ lên vành tai y rồi đảo xuống cần cổ trắng ngần.
Tay trái của hắn giữ đôi bàn tay đang bị trói của y trên đỉnh đầu, tay phải thì tìm xuống hậu huyệt đang rỉ nước, tách hai chân y ra, hai ngón tay nhanh chóng vọt vào bên trong hậu huyệt, thoả thích đâm rút, nới lỏng hậu huyệt để nó dần dần giãn nở ra, nước da^ʍ cũng chảy ra ngoài.
" A...ưʍ....a...."
Chu Tử Thư bị hắn mơn trớn khắp cơ thể, tràng bích co bóp kích liệt, tiết thêm nước da^ʍ.
Ôn Khách Hành hôn dọc từ trên xuống, đi đến nơi nào là nơi đó để lại một vài dấu hôn. Sau khi lộng thật kỹ hậu huyệt, hắn cầm lấy dương cụ giả hình rồng, đặt trước cửa huyệt động, từ từ đâm vào. Kích thước của chiếc dương cụ này cũng thuộc loại tầm trung, to hơn hai ngón tay một chút, dài một gang tay.
" A....ưʍ... thật lạnh..."
Dương cụ giả bằng ngọc nên rất lạnh, đâm vào trong da^ʍ huyệt làm y rùng mình. Ôn Khách Hành đưa đẩy dương cụ giả chậm rãi, quan sát nó bị hậu huyệt dần dần hút lấy. Mỗi lần hắn rút ra còn rút theo cả mị thịt non mềm.
Nước da^ʍ từ hậu huyệt tiết ra càng thêm nhiều, dương cụ giả đâm chọc càng thuận tiện hơn. Ma sát một lúc, hậu huyệt ấm nóng của y đã làm dương cụ giả có thêm nhiệt độ, không còn lạnh lẽo như ban nãy nữa.
" A....ưʍ.... a......"
Chu Tử Thư cắn chặt môi, không muốn cho tiếng rêи ɾỉ thoát ra ngoài.
Ôn Khách Hành vừa lộng dương cụ giả trong cái huyệt da^ʍ, vừa quan sát nét mặt động tình của y. Chu Tử Thư khi động tình rất đáng yêu, xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo bị nhuộm hồng, miệng không khép lại được, phát ra tiếng rêи ɾỉ động lòng người. Nước miếng không kịp nuốt chảy xuống một bên khoé miệng.
" A Nhứ lúc động tình thật đáng yêu"
Ôn Khách Hành cũng không quên tiểu đệ đệ của y, hắn vuốt ve nó, giúp nó đứng thẳng. Hai nơi trọng yếu nhất đều bị hắn chơi đùa. Chu Tử Thư bị kɦoáı ƈảʍ bủa vây. Dương cụ giả theo sự điều khiển của hắn thường xuyên đâm đến điểm mẫn cảm. Cảm giác tê dại từ hậu huyệt lan ra toàn thân. Y không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã nhanh chóng xuất ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn lên cả người hắn.
" A Nhứ... sảng khoái đúng không?... Có thích đồ chơi ta mua cho huynh không?"
" A....ha....ưʍ.... thích..."
" Vậy đổi cái khác cho huynh chơi"
Ôn Khách Hành đâm rút một hồi lâu, hắn rút dương cụ giả ra, cầm lấy xâu hạt có kích cỡ bằng ngón tay cái. Xâu hạt có tới 10 hạt gỗ được trạm trổ đẹp mắt. Hắn đút từng hạt, từng hạt vào cho đến khi tất cả đều bị da^ʍ huyệt của y hút chặt.
" A.... a...a....ưʍ....."
" A Nhứ, tao huyệt của huynh thật lợi hại, hút hết xâu hạt vào bên trong rồi này"
Ôn Khách Hành cầm đầu sợi dây, xoay vòng tròn. Các hạt gỗ bắt đầu chạy lung tung trong cái huyệt của y. Thỉnh thoảng còn chạm đến điểm mẫn cảm, làm y rùng mình. Chu Tử Thư ưỡn cong hông, các hạt gỗ chạy trong huyệt da^ʍ làm cả người y ngứa ngáy. Y vẫn cảm thấy không đủ, dương cụ giả hay xâu hạt đều không lợi hại bằng đại côn ŧɦịŧ của hắn.
" Ưʍ...Lão Ôn... mau dùng gậy thịt của ngươi thao ta...ừm... những thứ này không đủ thoả mãn ta... muốn ...muốn đại côn ŧɦịŧ của ngươi nhồi đầy... thao tao huyệt chảy nước da^ʍ"
" A Nhứ muốn đại côn ŧɦịŧ của ta rồi sao? Vậy huynh đến chăm sóc nó một chút đi. "
Ôn Khách Hành tháo dây buộc tay của y ra, để y lật người dậy, tự tìm đến đại côn ŧɦịŧ giữa hai chân hắn. Chu Tử Thư đẩy Ôn Khách Hành nằm xuống, y nắm lấy đại côn ŧɦịŧ đang mềm rũ xuống. Hắn cảm nhận được nhiệt độ bàn tay bao lấy đại côn ŧɦịŧ, thoải mãn tận hưởng xúc cảm từ bàn tay của y. Chu Tử Thư vuốt ve, tuốt lộng nó, mân mê hai túi tinh hoàn. Dùng bàn tay xinh đẹp bao lấy toàn bộ đại côn ŧɦịŧ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó. Y cúi đầu ngậm lấy đầu khấc hình nấm, liếʍ nhẹ lên lỗ tiểu. Cái lưỡi linh hoạt đảo quanh đầu khấc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
" Ưʍ...tê...."
Ôn Khách Hành được y hấp đại côn ŧɦịŧ, cảm giác tê dại lan toả toàn thân. Khoang miệng ấm nóng của y thật lợi hại, phun nuốt đại côn ŧɦịŧ rất thuần thục, Ôn Khách Hành thiếu chút nữa liền bắn ra. Chu Tử Thư cố gắng ngậm lấy đại côn ŧɦịŧ nhưng chỉ bao lấy được một nửa. Y mυ'ŧ lấy rồi nhả ra, đầu lưỡi liếʍ từ gốc cho đến đến ngọn, dùng nước miếng làm cây gậy của hắn ướt nhẹp.
" A Nhứ... huynh hút ta thật sảng khoái...ưʍ.... sướиɠ chết ta"
Chu Tử Thư vẫn chuyên tâm dùng miệng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đại côn ŧɦịŧ của hắn, Ôn Khách Hành chống hai tay nâng người dậy nhìn y đang chăm sóc gậy thịt, động tác thích thú của y giống như đang ăn một cây kẹo. Cái miệng nhỏ bé đang gắng sức nuốt lấy đại côn ŧɦịŧ. Hắn hơi nâng mông, muốn đại côn ŧɦịŧ tiến thật sâu vào khoang miệng của y. Kɦoáı ƈảʍ lan toả toàn thân, hắn nhắm mắt, tận hưởng sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ phía hạ thể, đê mê trong du͙ƈ vọиɠ.
" A Nhứ...ăn ngon như vậy sao?"
" Ưʍ...ăn thật ngon... còn muốn cắn" Cơ thể Ôn Khách Hành ngoài mùi hương nam tính sẵn có, vẫn luôn có thêm một mùi hương thanh mát khác giống như mùi thảo mộc. Hơn nữa chỉ mình y ngửi thấy, đến hiện tại cả hai vẫn không biết là nguyên nhân gì.
" Đừng cắn... cắn hỏng rồi lấy gì thoả mãn huyệt da^ʍ của huynh"
Chu Tử Thư đã thành công khơi gợi du͙ƈ vọиɠ của hắn, cự long bị y hôn mυ'ŧ, ngóc đầu dậy, sưng to, đỏ tịm còn nổi cả gân xanh. Hắn không chịu nổi kɦoáı ƈảʍ liên tiếp ập đến liền xuất ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn đầy lên mặt y.
" A Nhứ... xin lỗi... làm bẩn mặt huynh rồi"
" Không sao, lau một chút là được"
Ôn Khách Hành không để cho A Nhứ tự làm, hắn cầm khăn mềm lau sạch mặt cho y.
Chu Tử Thư hôn lên đầu khấc hình nấm một cái rồi mới rời đi. Y hôn dọc theo bụng hắn, tham lam chạm nhẹ lên từng múi bụng. Dần dần miệng đã chạm tới hai viên đậu nhỏ trên ngực hắn. Y học theo cách Ôn Khách Hành trêu đùa hai viên đậu của mình. Dùng miệng hấp cắn, lưỡi đảo quanh đầṳ ѵú. Ôn Khách Hành sắp không khống chế nổi, cảm giác ngứa ngứa, tê tê kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản tính "đi săn" trong cơ thể hắn.
Chu Tử Thư lại không biết điều đó. Vẫn chuyên tâm trêu chọc "gã thợ săn".Y không thường xuyên làm thế này với Ôn Khách Hành vì hắn luôn không nhịn được mà đè y ra thao lộng. Lần này là lần đầu tiên hắn chịu cho y kɧıêυ ҡɧí©ɧ chính mình.
" A Nhứ... được rồi... đừng liếʍ nữa...còn liếʍ nữa là ta không nhịn được đâu"
" Ưʍ... ta làm ngươi thích không?"
" Thích chết đi được... cái miệng nhỏ trên này của huynh còn lợi hại hơn cả cái miệng phía dưới"
" A....ưʍ... Lão Ôn... ta cũng không nhịn được nữa... tao huyệt muốn ngươi đưa đại côn ŧɦịŧ vào... thao nát động da^ʍ..."
" Dâʍ đãиɠ... thoả mãn huynh"
Ôn Khách Hành đảo ngược vị trí, đè y xuống dưới thân mình, nâng chân y lên tách hai cách mông ra. Hậu huyệt đang ra sức co bóp, xâu hạt vẫn nằm sâu bên trong. Hắn cầm lấy xâu hạt xoay xoay vài vòng rồi mới kéo ra, nước da^ʍ đã tràn bờ đê, chảy ồ ạt ra ngoài.
" A...ưʍ...ngứa quá... Lão Ôn... mau thao huyệt da^ʍ... mau nhét đầy cái động của ta..."
Chu Tử Thư khó khăn nức nở, huyệt da^ʍ bị hắn khơi gợϊ ȶìиɦ dục. Bên trong ngứa ngáy khó chịu, muốn một thứ thật lớn nhồi đầy.
Ôn Khách Hành nâng cao cái chân của y, đại côn ŧɦịŧ dựng thẳng đứng mơn trớn trước cửa hậu huyệt rồi đâm lút cán .
" A....ưʍ.... bị nhồi đầy....a....ha... sảng khoái"
Ôn Khách Hành đưa đẩy hông eo, cắm rút nhịp nhàng. Chiếc chuông nhỏ đeo ở chân y theo động tác ra vào của hắn mà kêu " Đinh đang đinh đang".
Hắn tìm kiếm điểm mẫn cảm, điều chỉnh góc độ đâm mỗi lúc một sâu. Khi hắn chạm đến nơi cần tìm, y lớn tiếng kêu lên, cơ thể căng cứng, ưỡn cong cái mông. Hắn liền biết mình đâm đúng chỗ. Duy trì góc độ này mà thao cái huyệt da^ʍ.
" A...ha....ưʍ.... sảng khoái.....ưʍ....a..."
" Thao nát huyệt da^ʍ của huynh... A Nhứ kêu da^ʍ cho ta nghe đi"
" Ưʍ....a....ư...Đại côn ŧɦịŧ uy mãnh...a...ha...a... thao huyệt da^ʍ sảng khoái....ưʍ...a... muốn ... muốn bị thao nhanh hơn......nghiền nát huyệt da^ʍ...."
Ôn Khách Hành như được tiếp thêm động lực, cái hông đưa đẩy nhanh hơn, vận động kịch liệt, nghiền ép lên vách thịt trơn mềm. Kɦoáı ƈảʍ ập về khiến cả hai chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ. Hắn đâm chọc một hồi lâu liền tiến vào quá trình chạy nước rút. Y bị hắn thao đến độ đầu óc mơ hồ, miệng rêи ɾỉ kêu da^ʍ. Hậu huyệt co bóp kẹp chặt đại côn ŧɦịŧ. Ôn Khách Hành thao thêm vài cái liền bắn ra, xuất toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào trong cái động mê người.
Chu Tử Thư chủ động tiến công, y nâng người ngồi trong lòng hắn. Bàn tay y để trên cơ bụng rắn chắc làm điểm tựa, bắt đầu nhún nhún eo hông. Đại côn ŧɦịŧ lại một lần nữa bị y làm cho sưng to lên. Y cảm nhận được nó lớn lên từng vòng trong cái động của y cho đến khi chặt khít.
" Lão Ôn... thao ta thoải mái... ưʍ... huyệt da^ʍ bị nhồi thật thích...."
" A Nhứ... A Nhứ... A Nhứ... "
" Ừm... Lão Ôn..."
" A Nhứ..."
" Lão Ôn...a....a...."
Chu Tử Thư kiều mị rêи ɾỉ, hắn gọi một lần, y đáp lại một lần. Hông eo không ngừng lên xuống, phun nuốt đại côn ŧɦịŧ.
" A Nhứ...không muốn rời khỏi huynh chút nào... muốn đâm huyệt da^ʍ này mãi mãi"
" Ưʍ... ta cho ngươi...a....để ngươi mãi mãi ở bên trong huyệt da^ʍ... bị ta nuốt lấy... bị ta kẹp tới bắn ra...ưʍ..."
Chu Tử Thư co bóp tràng bích, huyệt da^ʍ hút vào nhả ra côn ŧɦịŧ thô to, hồi lâu sau đại côn ŧɦịŧ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại một lần nữa bắn ra.
Chu Tử Thư hấp trọn toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn, cái hông vẫn nhún nhảy trên người hắn cho tới khi y cũng xuất ra. Cả người như bị rút kiệt sức lực, đổ rạp lên ngực hắn.
Ôn Khách Hành ôm y nằm xuống, kéo y vào l*иg ngực, hôn lên trán y. Nơi kết hợp vẫn dính lấy nhau. Cả hai cùng nhau điều tức nhịp thở.
Nghỉ ngơi được một lúc, Chu Tử Thư giống như ăn vẫn chưa đủ no. Y dụi dụi mặt vào ngực hắn, miệng rêи ɾỉ kiều mị, phía dưới đang co bóp hút lấy cây gậy thịt của hắn. Đại côn ŧɦịŧ dưới tác động co bóp của hậu huyệt liền cương cứng. Du͙ƈ vọиɠ vừa mới áp chế lại được khơi gợi.
" A....ưʍ.....ha....a...."
Ôn Khách Hành tiếp tục đưa đẩy cái hông, giường gỗ " kẽo kẹt, kẽo kẹt" kêu. Tiếng thở dốc của hắn hoà cùng tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của y, cả căn phòng lại tràn ngập hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ.
" Sư phụ, Sư thúc. Đồ chay con chuẩn bị xong rồi, con...."
Thành Lĩnh hớn hở mở cửa phòng, muốn kêu hai người xuống dùng bữa. Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tai đã nghe thấy âm thanh không nên nghe, mắt đã nhìn thấy thứ không nên nhìn. Mặc dù trên giường có rèm lụa che chắn nhưng nó rất mỏng, mờ mờ ảo ảo liền có thể biết hai người bên trong đang làm gì.
Thành Lĩnh chưa kịp định thần đã bị một chiếc quạt phi tới. Hắn mau chóng lùi lại, nghiêng đầu né tránh. Mấy giây sau mới kéo được thần hồn về. Hắn đóng sầm cửa phòng lại, hơi run run kêu lên.
" A... hai người ... hai ngươi tiếp tục... con ... con chưa thấy gì cả..."
Sau đó liền vắt chân lên cổ mà chạy. Lòng thầm nghĩ xong rồi, hắn sắp bị thủ tiêu mất rồi.
_ Hết chương 7_
Cảm ơn các bạn đã đọc, nếu thấy hay thì bình chọn cho mình nha.
Ahihi cô nào hôm nọ tưởng tượng cảnh Thành Lĩnh đột nhập vào phòng đó. Tui làm rồi đây này 🤣🤣🤣🤣
Chương sau Thành Lĩnh rất có tâm với sự phụ, sư thúc luôn nhá 🤣🤣🤣