Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ

Chương 31.1.

Nụ cười trên mặt của Tiêu Lâm Na trông thật chói mắt, cô khẽ gật đầu và gượng cười chào tạm biệt chị của mình. Căn phòng trở nên rất yên tĩnh, Khả Nghiên quỳ xuống ngồi bên cạnh chiếc nôi em bé, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài.

“Ôi trời, Thiên Nham luôn lạnh lùng với người ngoài vậy đấy.”

Có vẻ như chị ta nên là người hiểu rõ Thiên Nham nhất chứ? Quả thật, mỗi lần gặp tôi anh ấy đều rất lạnh lùng, xem ra khi anh ấy đứng trước mặt chị mình thì hoàn toàn như là một người khác? Anh ấy yêu chị mình sao? Còn chị thì sao? Có yêu anh không? Ôi trời, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, nhìn dáng vẻ vừa rồi của chị mình thì biết được là mấy ngày qua bọn họ nhất định là rất hạnh phúc.

Nghĩ đến đây, nét mặt của Khả Nghiên lộ ra vẻ không phải là muốn chúc phúc, mà là thấy hơi khó chịu. Lấy bàn tay rờ rờ lên tim của mình, tại sao khi chị của mình và HìnhThiên Nham ở cùng nhau thì tim của mình lại có chút đau âm ỷ?

“Nhanh… Nhanh lên. Trước khi ông bà chủ và cậu chủ thức dậy mọi người phải dọn dẹp vệ sinh cho xong, nghe rõ chưa vậy?”

Mặc dù là vυ' em riêng của Dục Thành, nhưng Khả Nghiên muốn làm cả việc nhà, đã có rất nhiều bảo mẫu chăm sóc cho Dục Thành, vốn cũng không cần cô lúc nào cũng ở bên cạnh em bé.

“Này, người mới kia. Nói cô đó.”

Dừng công việc của mình lại, cô hiếu kỳ nhìn cô quản gia đang gọi mình.

“Cô tên là gì? Cũng không thể gọi cô là “Ê” đúng không?”

Tên gọi là gì? Cô làm sao có thể nói tên của mình với cô quản lý gia này? Chân mày hơi nhíu lại, cô khó khăn xua xua tay.

Cô quản gia nhìn một lúc: “A, nhớ ra rồi, cô là người câm. Như vậy đi, chúng tôi sẽ gọi cô là người câm nhé.”

Ơ, mình có tên mà, tại sao lại đặt cho mình cái tên có tính sỉ nhục như vậy? Cô lại cau mày, trên mặt thể hiện thái độ không đồng ý.

“A.” - Cô quản gia chỉ hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy gì, tiếp tục ra lệnh cho những người giúp việc khác làm việc.

Đành chịu, Khả Nghiên chỉ có thể chấp nhận sự sỉ nhục này, ai bảo cô bây giờ không thể nói chuyện chứ? Có điều, nghĩ đến việc mỗi ngày đều được ở bên cạnh Dục Thành, nét mặt của cô lộ vẻ hạnh phúc, những cái khác đều không để ý đến, thậm chí là còn hăng say làm việc hơn.

Cô lau tay vịn cầu thang ở lầu một xong, đến khi lên lầu hai thì mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa ở đầu cầu thang hé mở. Cô tò mò đi tới cánh cửa đó, qua khe cửa thấy Hình Thiên Nham đang ngả người nghỉ ngơi trên ghế. Phòng này chắc là phòng sách? Có lẽ anh làm việc cả đêm không có nghỉ ngơi? Hôm qua không phải anh nói là sẽ nghỉ ngơi sao? Làm sao…

Thở ra một hơi, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra đi vào. Nhìn xung quanh, có một chiếc giường đơn bên trong căn phòng tráng lệ, chỉ có điều chiếc giường đơn này nhìn không phù hợp với phong cách của căn phòng. Cô giơ tay lấy tấm chăn lông ở trên giường đắp lên người Hình Thiên Nham, chợt nội dung trên máy tính đã thu hút sự chú ý của cô.

Những con số dày đặc của bảng “Báo cáo phân tích tài chính” khiến cô như chết lặng, nội dung như vậy ít nhất cần hai chuyên gia cao cấp phân tích đến hai đêm mới có thể làm ra được, lẽ nào Hình Thiên Nham chỉ cần một đêm là có thể làm xong? Thật lợi hại. Xem ra anh ta không chỉ có tướng mạo cao ngạo, khả năng hồi phục cực cao mà còn có đầu óc thiên tài.

Lý do tại sao Tiêu Khả Nghiên hiểu điều này là vì khi còn học đại học, cô học ngành tài chính, cô nhìn Hình Thiên Nham một cách ngưỡng mộ rồi cười nhạt, từ từ đặt chiếc chăn trên tay lên người anh. Chính lúc này...

Hình Thiên Nham đột nhiên mở đôi mắt sắc lạnh, nắm lấy tay của cô. Bầu không khí trong chốc lát trở nên đông đặc, Khả Nghiên kinh hãi bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Hình Thiên Nham đang nhìn mình, vô thức rút tay về.

“Ai bảo cô vào đây?”

Câu nói bình thản này khiến toàn thân cô run rẩy, vẻ mặt của anh lúc này giống như cách anh đối mặt với ông chủ Lý khi ở “Thiên Sơn Nhân Gian” trước đây, thật đáng sợ. Lắc đầu nguầy nguậy, cô cố gắng hết sức để thoát khỏi bầu không khí kinh hoàng, nhưng bàn tay anh khóa chặt cô lại như một chiếc kìm.

“Sau này không có sự cho phép của tôi thì không được tự ý vào phòng sách này, nghe rõ chưa?”

Khẽ gật đầu, cô cảm thấy tay của mình càng ngày càng đau.

“Cút. Cút ngay.” – Giọng nói phẫn nộ vang lên, Hình Thiên Nham bỏ tay của cô ra rồi ném chiếc chăn lông trong tay cô xuống dưới đất.

Khả Nghiên thấy vậy vội liên tục cúi đầu xin lỗi, rồi quay người nhanh chóng rời khỏi căn phòng đáng sợ này.