Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 455: Mùi quen thuộc [2]

“Bất quá sợ là Bùi Vũ Khâm có nằm mơ cũng không ngờ nàng căn bản không nằm trong tay đám người quấy rối kia mà là trong tay ta!” Bùi Huyền nói đến đây liền không giấu được vẻ đắc ý.

Nhưng ngay sau đó hắn lại vừa hận vừa nói “Bất quá đám người mượn cơ hội áp chế Bùi Vũ Khâm kia, ta cũng sẽ không buông tha cho họ. Muốn Bùi gia? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Trừ phi ta chết, nếu không đừng có ai mơ tưởng đoạt lấy Bùi gia khỏi tay ta.

Giang Mộ Yên, đến lúc đó, chờ nàng sinh hạ hai đứa trẻ này rồi, ta muốn nàng cũng sinh cho ta hai đứa. Nếu không, ta liền tiễn bước hai đứa con này của nàng đi, đưa đến một nơi nàng vĩnh viễn cũng tìm không thấy.

Nàng đồng ý không? Giang Mộ Yên, ta đang nói chuyện với nàng, nàng có nghe không? Nàng suy nghĩ cái gì vậy?”

Bùi Huyền đắc ý dào dạt, đến lúc này mới để ý đến Giang Mộ Yên đang thất thần, giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì.

Tình cảnh như vậy không khỏi khiến hắn cảm thấy quyền uy của mình bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng khiến hắn cảm thấy khổ tâm vì đã an bày tương lai tốt như vậy cho nàng mà nàng lại không chút cảm kích.

Bùi Huyền lập tức đưa tay nâng cằm Giang Mộ Yên lên, sau đó dùng sức hôn xuống.

Mãi đến khi hắn đưa lưỡi vào, Giang Mộ Yên mới ý thức được rằng mình đang bị xâm phạm. Nàng lập tức dùng sức đẩy hắn ra “Ngươi, ngươi làm gì vậy? Buông ra..”

“Giang Mộ Yên, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là người của ta, bây giờ ta cũng chỉ muốn một cái hôn thì có là gì”

“Đồ ti bỉ, cút ngay. Đời này Giang Mộ Yên ta sẽ chỉ là người của một mình Bùi vũ Khâm, tuyệt đối không phải là người của ngươi. Người đừng có mơ.”

“Giang Mộ Yên, nàng thật sự muốn chọc giận ta?”

“Thì sao? Dù sao bây giờ ta cũng đã mù rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, ngươi lại không chịu thả ta. Nếu ngươi thật sự có can đảm thì gϊếŧ ta đi, xem xem Giang Mộ Yên ta có mảy may nhíu mày hay không!”

“Nha? Nàng không muốn hai đứa trẻ nữa sao?”

“Hừ, làm trò. Ngươi sẽ để con ta sống sót sao? Đừng có nói lời ngon ngọt hòng lừa bịp ta nữa, ta sẽ không làm theo ngươi đâu. Cho dù đứa trẻ có thật sự may mán sống sót cũng sẽ bị ngươi nắm trong tay cả đời. Nếu đã vây, còn không bằng bây giờ chết cùng ta.

Nếu không còn ta, ngươi cũng không còn lợi thế để uy hϊếp Vũ Khâm nữa!”

Lời Giang Mộ Yên nói vô cùng sắc bén. Những mối quan hệ lợi-hại này, thật ra nàng đã sớm nghĩ thông suốt rồi, chỉ là nàng vẫn chưa từng buông tha ý muốn sống, chưa từng buông tha hy vọng được cứu thôi. Nhưng nếu thật sự đến lúc quan trọng, nàng tuyệt đối sẽ thà làm ngọc vỡ.

Đây là phẩm tính của nàng. Nếu tên bắt cóc này không biết thì nàng không ngại để hắn hiểu được.

“Giang Mộ Yên, nàng dám…”

“Ngươi xem ta có dám hay không? Ngươi có thể thử xem!”

Tuy mắt nhìn không thấy nhưng ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vẫn khiến Bùi huyền cảm thấy mình như đã bị nàng nhìn thấu.

“Giang Mộ Yên, xem ra mấy ngày nay ta đối xử với nàng quá tốt rồi. Nếu đã vậy, tốt lắm, tiếp theo nàng liền nếm thử cảm giác đói khát thử xem nàng có học ngoan hay không! Hừ, về phần ta bây giờ ta sẽ đi viết phong thư cho Bùi Vũ Khâm, nói muốn hắn dùng toàn bộ Bùi gia để đổi lấy nàng. Nàng nói hắn sẽ làm sao?”

Nói xong, Bùi Huyền hừ lạnh một tiếng rồi phất tay bước đi.

Giang Mộ Yên chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa sắt thật mạnh, sau đó chỉ còn một mình nàng bị để lại đây.

Nhưng lúc này nàng lại không cảm thấy kích động hay sợ hãi mà chỉ tiếp tục nắm chắc thời gian mà nhớ lại xem rốt cuộc mình đã ngửi qua cái mùi đó ở đâu rồi.

Trí nhớ của nàng vẫn luôn rất tốt, chỉ cần là thứ nàng gặp qua, ngửi qua thì bình thường là sẽ nhớ được trong thời gian rất lâu. Chỉ là lần này nàng nghĩ lâu như vậy vẫn chưa nghĩ ra, khẳng định là vì mùi hương này chỉ là ngẫu nhiên ngửi qua, hoặc là khi ngửi được, nàng không quá để ý cho nên mới không ấn tượng sâu sắc.

Bất quá có một điều đáng mừng là thời gian nàng sống lại thành Giang Mộ Yên này thật sự không lâu, cho nên cho dù nàng bắt đầu nghĩ từ ngày đầu tiên mình tỉnh dậy thì chắc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Vì thế, Giang Mộ Yên liền ôm gối ngồi trong bóng đêm. Không biết đã trải qua bao lâu, khi nàng cảm thấy đói bụng nhưng cũng không có ai đưa đồ ăn đến.

Nhớ tới lời người nọ nói muốn bỏ đói nàng trước khi đi, giờ xem ra là thật rồi.

Không ăn thì không ăn, tính tình Giang Mộ Yên vốn cũng quật cường. Nàng nhẹ nhàng sờ bụng “Cục cưng, hai đứa phải kiên cường một chút, mẹ nhất định sẽ nghĩ ra cách đưa hai đứa rời khỏi nơi này. Chúng ta nhất định sẽ trở lại bên cạnh papa.”

Mùi! Mùi! Rốt cuộc là đã ngửi được ở đâu?

Cái mùi nhàn nhạt này rất đặc biệt không giống hương hoa nhài nhẹ nhàng trên người Vũ Khâm, cũng không giống hương cỏ xanh tiêu sái trên người Bùi Phong, lại càng không phải kiểu mùi trên người Bùi Dạ Tập. Như vậy còn ai có mùi đặc biệt như vậy nữa? Cảm giác hình như không giống hoa, không giống cỏ, ngược lại có vẻ giống mùi thuốc.

Hướng Nhật?

Không, không đúng, là tên thích khách kia.

Giang Mộ Yên đột nhiên mở mắt. Đúng vậy, cuối cùng nàng đã nhớ ra mình từng ngửi được mùi hương đó ở đâu rồi. Khi đó nàng còn ở Yên Vân lâu, có một đêm nàng đến thư phòng mang sách mề, Bùi Phong đến phòng tìm nàng đã đánh nhau với một tên thích khách đang vụиɠ ŧяộʍ nấp trong phòng nàng.

Nàng nhớ rõ tên thích khách đó còn từng hạ độc Bùi Phong nữa.

Trên người tên thích khách đó từng phát ra mùi hương như vậy, tuy rất nhạt nhưng bây giờ khi nghĩ lại, nàng xác nhận không lầm.

Hơn nữa nhớ lại lúc trước Triển Tịch và Nghênh Phong từng hoài nghi chủ nhân của độc phấn mà Bùi Phong trúng kia hẳn chính là Võ lâm đệ nhất độc tôn Phi Hoa Tu La. Mà Hướng Nhật chính là đệ tử của Phi Hoa Tu La kia. Như vậy chẳng lẽ người bắt cóc nàng chính là Hướng Nhật sao?