Edit: Ring.
Biết hôm đại hôn khẳng đính sẽ có người làm khó nên nó liền dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, mê hoặc để Bùi Vũ Khâm dời hôn lễ lên! Như vậy, đợi đến ngày hai mươi tám, cho dù có người đứng ra phản đối thì nó cũng đã là chủ mẫu Bùi gia mất rồi!
Một chiêu này đúng là cao minh a!
Tâm kế như Giang Mộ Yên, khó trách cả nàng và Lí Tương Vân đều thua trong tay nó!
Uống phí bọn họ khổ tâm tính toán bao nhiêu năm qua, kết quả toàn bộ thành công dã tràng!
Trong lòng Tần Hồng Diệp cũng nhịn không được mà sinh ra mấy phần oán độc với Giang Mộ Yên. Vốn định tìm cơ hội đến hỏi chuyện hai bản sổ sách lúc trước, giờ xem ra không những không thể đòi lại mà đó còn trở thành nhược điểm của nàng và Lí Tương Vân trong tay Giang Mộ Yên!
Tần Hồng Diệp cảm thấy mình lúc trước thật sự là thất sách, làm sao có thể không chút phòng bị Giang Mộ Yên chứ?
Vậy có tính là dẫn sói vào nhà hay không?
“Chúng ta biết rồi, làm phiền Thanh quản sự!” Lúc Tần Hồng Diệp nói những lời này, biểu tình lạnh lùng giống như bị một tầng băng bao phủ vậy.
Thanh Thư cũng không để ý, dù trước đây con người nhị phu nhân rất tốt nhưng giờ lão gia muốn thành thân với tiểu thư, chuyện này đối với nhị phu nhân cùng tam phu nhân mà nói chính là một sự uy hϊếp. Bọn họ cảm thấy một khi có đương gia chủ mẫu, chuyện trong nhà này sẽ không đến lượt họ định đoạt nữa nên có cảm xúc mâu thuẫn với hôn sự của lão gia cũng là bình thường. Nếu bọn họ bình thường mà chấp nhận cùng chúc phúc thì mới là chuyện không thể nào!
Cho nên Thanh Thư cũng chỉ mỉm cười rồi nói “Vậy Thanh Thư liền cáo lui. Thanh Thư còn phải đến chỗ tam phu nhân và tam di nương báo tin vui nữa!”
Chân trước Thanh Thư vừa đi, sau lưng Bùi Phong đã đứng dậy, định chạy ra ngoài.
“Đứng lại, con đi đâu vậy? Không được đi!”
Tần Hồng Diệp lập tức đập bàn đứng dậy, nhịn không được cất cao giọng “Phong nhi, đầu con bị gì sao? Giang Mộ Yên kia có cái gì tốt mà khiến các ngươi hết đứa này tới đứa khác đâm đầu vào?”
“Nương, chú ý lời ngươi nói một chút, để người ta nghe được thì sẽ như thế nào?”
“Con cũng biết bị người nghe thấy sẽ có chuyện vậy nếu để người ta biết tâm tư của con với nó thì sẽ thành cái dạng gì? Con còn chưa hiểu sao? Vì sao lão gia lại muốn dời hôn kỳ lên sớm? Sợ cũng hơn phân nửa là giống Bùi Dạ Tập, xem con là tình địch rồi!
Phong nhi, con không thích kinh thương thì thôi, nhưng cũng không để đẩy chúng ta vào hố lửa! Ta trịnh trọng ra lệnh cho con, từ hôm nay trở đi, không được đến Lưu Vân tiểu trúc nửa bước, càng không cho phép con đi gặp Giang Mộ Yên!
Thân phận của nó không bao lâu nữa sẽ khác rồi. Người ta sắp thành chủ mẫu của cả Bùi gia to lớn này, cũng là phu nhân nhà hoàng thương ngự ban. Mà con, bắt đầu từ ba ngày sau, thấy nó cũng phải gọi một tiếng ‘thẩm thẩm’. Thế nào, như vậy còn chưa đủ để con hết hy vọng sao?
Con nói xem, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, sao con lại cố tình coi trọng nó chứ? Nữ nhân tâm cơ sâu nặng như vậy, con muốn, nhưng người làm nương như ta cũng không chấp nhận một con dâu như vậy đâu. Giờ vừa vặn, con và nó không có khả năng, liền chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ đó đi!”
“Nương, người đang nói bậy gì vậy? Mộ Yên không phải người như nương nói, người đừng vì nàng sắp gả cho thúc thúc liền trong lòng không vui mà bôi nhọ nàng. Thật sự là càng nói càng quá đáng!”
Sắc mặt Bùi Phong hoàn toàn trầm xuống.
“Ta nói có quá đáng hay không, trong lòng con rõ ràng. Nếu con đã biết nó chắc chắn sẽ gả cho Bùi Vũ Khâm thì cũng nên thanh tỉnh lại được rồi! Sớm tìm về cho nương một con dâu thích hợp đi!
Còn nữa, nương cảnh cáo con thêm một lần, trừ phi thật sự muốn bức chết nương, nếu không thì không cho phép con đi tìm nó nữa!”
Tần Hồng Diệp thấy con luôn mồm biện hộ cho nữ nhân Giang Mộ Yên kia thì cảm giác tôn nghiêm của thân là mẫu thân của mình đã bị đả kích nghiêm trọng, cho nên không ngần ngại nói lời cứng rắn.
Sắc mặt Bùi Phong xanh mét nhìn Tần Hồng Diệp, trong mắt đều là phẫn nộ. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ xoay người bước ra ngoài.
“Phong nhi, rốt cuộc con muốn đi đâu?”
“Ra ngoài giải sầu!”
Bùi Phong bỏ lại bốn chữ rồi giận dữ rời đi. Biết hắn không phải đi tìm Giang Mộ Yên, Tần Hồng Diệp liền yên tâm không ít.
Ra ngoài giải sầu cũng được, tốt nhất là ngày bọn họ thành thân cũng không cần trở về, trực tiếp đợi đến khi Giang Mộ Yên chính thức trở thành người của Bùi Vũ Khâm rồi hẵng về, vậy cũng xem như chặt đứt được ý niệm.
~
Cũng biết chuyện hôn kỳ dời lên còn có Lâm Quỳnh Hoa cùng Vân Ái Liễu. Bọn họ cũng kinh ngạc đến hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Vân Ái Liễu thì không sao, nàng một lòng chỉ muốn có thiên kim nhà ngự sử làm con dâu, đối với chuyện người thừa kế Bùi gia thì chỉ cần không phải Bùi Ngu thì nàng cũng không lo lắng. Dù sao nương của Bùi Ngu cũng là tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa trước giờ vẫn không vừa mắt nàng.
Nhưng Lâm Quỳnh Hoa thì khác, nàng cùng nhũ mẫu hồi môn của mình đã sớm thương lượng với nhau, tuy không thể thay đổi được chuyện Bùi Vũ Khâm muốn thành thân với Giang Mộ Yên nhưng vào ngày diễn ra hôn lễ, thừa dịp nhiều người hỗn loạn, muốn làm chút chuyện vẫn còn được. Ví dụ như vụиɠ ŧяộʍ truyền ra tin tức Giang Mộ Yên không phải thân hoàn bích này nọ, mượn đó để hủy hoại thanh danh Giang Mộ Yên một chút.
Nhưng giờ hôn kỳ đã dời lên sớm hơn, nói mười tám mới là ngày chính, hai mươi tám bất quá chỉ là ngày cử yến đãi khách thôi. Như vậy bao nhiêu tiết mục nàng tỉ mỉ chuẩn bị đều đổ sông đổ biển, trong lòng Lâm Quỳnh Hoa sao có thể không tức giận?
Nàng trước giờ vẫn không vừa mắt Giang Mộ Yên, giờ thù cũ lại thêm hận mới, địch ý lại càng ngập tràn. Không bằng trực tiếp tìm người gϊếŧ luôn cho rồi!
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ như vậy, tâm tư Lâm Quỳnh Hoa liền nhịn không được mà lung lay.
Đúng! Chỉ cần gϊếŧ Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm còn có thể thành thân với ai?
Vận mệnh của cái nhà này cũng sẽ trở lại như cũ, không hề thay đổi. Nên như thế nào vẫn như thế đó!
Chỉ cần không tra ra được là nàng thì chắc chắn sau này, người kế thừa Bùi gia khẳng định sẽ là Bùi Ngu con trai nàng.
Lâm Quỳnh Hoa lúc này đã hoàn toàn quên Bùi Ngu đã từng cảnh cáo, nói nàng trăm ngàn lần đừng đυ.ng đến Giang Mộ Yên!