Edit: Ring.
Phạm đại phu nghe Thanh Thư ám chỉ thì đầu tiên là không hiểu, sau đó nhìn mặt Bùi Vũ Khâm, thấy hắn không phản đối thì vẫn nghĩ không ra vì sao phải sửa lại gọi là tiểu thư.
Nhưng ở Bùi gia cũng đã nhiều năm, lão tất nhiên đã hiểu được rất nhiều chuyện không cần biết rõ lí do, chỉ cần nghe lời là có thể được phú quý, cho nên lão liền cung kính nói với Giang Mộ Yên một lần nữa “Vậy mời Giang tiểu thư ngài ngồi xuống trước!”
Giang Mộ Yên chưa nói gì, cho dù nàng muốn nói mình không sao, nhưng Bùi Vũ Khâm đang ở bên cạnh, tất nhiên sẽ không để nàng không làm kiểm tra, nàng cũng dứt khoát ngồi xuống, đưa cổ tay mình ra.
Phạm đại phu ngưng thần cẩn thận xem mạch một lúc lâu, sau đó mới khom người lui về sau hai bước, hồi bẩm “Khởi bẩm lão gia, thân thể Giang tiểu thư rất khỏe mạnh, tuy thời gian trước sốt cao phong hàn hơi tổn thương nguyên khí, nhưng phương thuốc hạ sốt lão gia đưa hôm đó thật sự là kì diệu vô cùng, thân thể của tiểu thư đã hoàn toàn không có việc gì.
Về phần vì sao tiểu thư lại té xỉu, phỏng chừng là vì cảm xúc quá kích động, cộng thêm chạy quá nhanh, cho nên khí huyết dâng lên mà ngất xỉu.
Thuốc là không cần uống, nếu lão gia cảm thấy lo lắng thì tăng thêm mấy vị thuốc bổ trong bữa ăn hàng ngày của tiểu thư là được.”
Phạm đại phu vừa nói xong, còn chưa nghe được lão gia đáp lời, Giang Mộ Yên đã vui vẻ lên tiếng trước.
“Phạm đại phu quả nhiên là đại phu tốt, vừa chẩn liền biết thân thể Mộ Yên khỏe mạnh. Vũ Khâm, chàng nghe rồi đó, cơ thể của ta rất tốt, chàng không cần lo lắng, để ta bảo Hồng Nguyệt làm thêm chút đồ ăn là được rồi.”
Giang Mộ Yên vừa nghe không cần uống thuốc liền vui vẻ không thôi, cảm thấy Phạm đại phu này dường như cao minh hơn Lâm đại phu lang băm kia nhiều.
Bùi Vũ Khâm sao có thể không biết trong đầu nàng nghĩ gì, đơn giản chính là không muốn uống thuốc thôi. Hắn cũng không vạch trần, dù sao nghe được Phạm đại phu nói thân thể nàng không cần uống thuốc thì cũng an tâm. Cho nên hắn tao nhã nói “Nếu đã vậy thì cũng không cần kê thuốc. Thanh Thư, lát nữa đến khố phòng lĩnh mấy củ nhân sâm để Hồng Nguyệt mỗi sáng sớm hầm chung với cháo, dù sao đã vào thu, cũng nên bồi bổ rồi.”
“Dạ, lão gia!” Thanh Thư lập tức lên tiếng trả lời.
Mà Phạm đại phu lại bị đối thoại giữa lão gia cùng Giang Mộ Yên làm sửng sốt một lúc lâu.
Trong lòng lão hình như đã mơ hồ hiểu được nguyên nhân vì sao Thanh Thư bảo lão sửa miệng, nhưng lại như không thể tưởng tượng lão gia cùng Giang Mộ Yên sẽ có kết quả như vậy, nhất thời cũng không biết có nên giả vờ như không nghe được hay không.
Bất quá cũng may Phạm đại phu này lõi đời, tinh ranh hơn Lâm đại phu một chút, cũng giỏi quan sát sắc mặt người khác hơn, tuy không rõ ràng tình huống trước mắt nhưng lão cũng biết chỉ cần khiến Giang Mộ Yên vui vẻ, lão gia chắc chắn cũng sẽ cao hứng.
Lúc này, lão liền thi lễ với Giang Mộ Yên “Lão hủ đa tạ Giang tiểu thư nâng đỡ. Về sau nếu tiểu thư có chỗ nào không thoải mái, tùy thời đều có thể đến sân gọi lão hủ đến.”
“Đa tạ ngài, Phạm đại phu, phiền ngài đi một chuyến, chỗ ta không có chuyện gì nữa rồi, ngài trở về đi!”
“Giang tiểu thư khách khí, lão hủ lĩnh lương bổng của lão gia, tất nhiên phải tận tâm vì chủ tử Bùi gia. Nếu ngọc thể của tiểu thư đã khỏe, vậy lão hủ liền cáo lui trước!”
Nói xong liền cúi người lui ra ngoài.
Phạm đại phu vừa đi, Bùi Phong biết mình có ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ thì cũng lấy cớ cáo từ.
Giang Mộ Yên tuy còn muốn nói mấy câu với hắn nhưng lại không biết nên nói gì, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Phong cứ như vậy rời khỏi tầm mắt nàng, sau đó không nhịn được mà nhíu mày.
Thanh Thư cũng thừa dịp đó mà im lặng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa để thư phòng lại cho hai người Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên.
Mọi người rời khỏi thư phòng hết, không khí nhất thời trở nên im ắng vô cùng.
Rõ ràng trong lòng mỗi người đều có vô số lời muốn nói, nhưng khi cả hai chân chính đối mặt với nhau, Giang Mộ Yên lại cảm thấy không được tự nhiên mà không nói được gì.
Ngược lại vẻ mặt Bùi Vũ Khâm lại tự nhiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn chủ động nắm tay Giang Mộ Yên, kéo nàng đến ngồi xuống trên cái ghế Bùi Phong vừa ngồi ban nãy.
Sau đó bản thân Bùi Vũ Khâm lại bước đến bàn dài đang để ấm trà, nhu hòa hỏi “Yên nhi, khát nước không? Uống chút trà nghỉ tạm đi!”
Giang Mộ Yên cúi đầu ừm một tiếng.
Nhận lấy chén trà từ tay Bùi Vũ Khâm, uống đại khái hai ngụm, sau đó thở sâu một chút mới cảm thấy lòng bình tĩnh lại, nàng giương mắt nhìn hắn. Vẫn là gương mặt tuấn mỹ xuất trần đó, biểu tình nho nhã đó, tựa như chuyện lớn vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
Bùi Vũ Khâm như vậy khiến Giang Mộ Yên không khỏi có một loại cảm giác giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúc này nàng mới đồng ý thừa nhận thật ra nàng không được chắc chắn cùng bĩnh tĩnh như mình vẫn nghĩ.
Cho nên suy nghĩ một hồi, nàng vẫn hỏi ra miệng “Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”
“Yên nhi không cần lo lắng, giao hết cho ta là được!” Bùi Vũ Khâm vẫn mang vẻ thong dong bình tĩnh trả lời.
Nhưng Giang Mộ Yên lại không nắm chắc được như hắn, nàng tổng cảm thấy nếu không phải hôm nay nàng lỗ mãng chạy đến, mọi chuyện căn bản sẽ không đến nước này.
Hoặc là nói, nàng vui thì có vui, nhưng cũng cảm thấy giữa mình và Bùi Vũ Khâm không nên nhanh đến vậy. Dù sao để người ta biết nàng thích Bùi Vũ Khâm đã là chuyện kinh thế hãi tục, nàng hẳn là nên chờ một khoảng thời gian để Bùi Vũ Khâm chuẩn bị chứ không phải trực tiếp đẩy tình thế vào trạng thái căng thẳng như vậy, lại vừa vặn đυ.ng phải Bùi Dạ Tập.
Nàng thật sự rất mất bình tĩnh!
“Vũ Khâm, ta thật rất xin lỗi!”