Edit: Ring.
“Nhị tẩu không nghe lầm, Vũ Khâm cũng không có nói sai. Tuy rất đáng tiếc nhưng ta cũng đã tự hỏi mấy ngày mới dứt khoát hạ quyết định này.”
Trên mặt Bùi Vũ Khâm lộ ra mấy phần nghiêm trọng “Dạ Tập là con ta, Yên nhi ta cũng xem như con gái của mình mà yêu thương. Cả hai đều là hài tử của ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta người làm cha này tất nhiên là hy vọng cả hai đều tốt, đều hạnh phúc.
Chính là cuộc hôn nhân này thật đúng là cần mấy phần duyên phận. Hai đứa nhỏ này, hôn sự đã được định ba năm trước, lẽ ra nếu thuận lợi, ta bây giờ cũng đã ôm cháu trên tay, chỉ là –”
Bùi Vũ Khâm không nói tiếp nữa, nhưng mọi người đều có thể hiểu.
Bởi vì trong nhà ai chẳng biết Bùi Dạ Tập không thích nhìn đến Giang Mộ Yên nên mới vẫn kéo dài mà không cưới nàng vào cửa mà không ngừng nạp thϊếp.
Cũng khó trách hôm nay lúc Dạ Tập bước vào lại tươi cười đầy mặt, thì ra là Bùi Vũ Khâm cuối cùng đã đồng ý giải trừ hôn ước, hắn có thể không cần thú Giang Mộ Yên nữa.
Khó trách!
Mọi người lúc này xem như đã hiểu lí do tại sao Bùi Dạ tập vui vẻ.
Lại không biết Bùi Dạ Tập cảm thấy vô cùng oan uổng. Hắn vui vẻ căn bản không phải vì biết hôm nay cha sẽ tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước, nếu sớm biết vậy, hắn còn có thể cười ra mặt sao?
Hắn cười vì không muốn để Giang Mộ Yên cảm thấy hắn không thích nhìn đến nàng hay đối với nàng không hòa nhã, vì vậy nên mới tỉ mỉ chuẩn bị một phen.
Không ngờ chờ hắn lại là tin tức này.
Nay cha nói như vậy là muốn trách cứ cọc hôn sự này không thành là do lỗi của hắn sao?
Bùi Dạ Tập không nhịn được đứng lên, lạnh lùng nói “Cha ngài nói rất đúng. Việc hôn nhân tất nhiên là cần có duyên phận, mà ta chính là xem Giang Mộ Yên không vừa mắt, làm sao có thể thành thân, sinh con với nàng?
Cho nên giải trừ hôn ước là vừa vặn, nàng gả cho người nàng muốn, ta cũng không cần băn khoăn đến sự tồn tại của nàng mỗi khi nạp thϊếp nữa, này không phải đẹp cả đôi đường ư? Hơn nữa không phải nàng vẫn gấp rút muốn giải trừ hôn ước với ta để câu một người khác đó sao?”
Nói xong, ánh mắt Bùi Dạ Tập còn mang ánh lửa bắn về phía Bùi Phong.
Khiến mọi người ở đây không tự chủ được mà chuyển tầm nhìn sang Bùi Phong, sau đó bắt đầu đoán xem vì sao Bùi Dạ Tập lại nói vậy.
Bùi Phong mới đầu còn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng sau đó hắn liền tỏ ra thoải mái, thản nhiên đối mặt với Bùi Dạ Tập.
Tuy chưa nói gì nhưng chỉ bằng tư thái kia cũng đủ để Bùi Dạ Tập cảm thấy Bùi Phong là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hắn không khỏi lại giận dữ nói “Đại đường ca, cảm thấy Dạ Tập nói không đúng sao?”
“Dạ Tập cho là đúng thì đủ rồi, về phần ta cảm thấy sao cũng không quan trọng, Dạ Tập nói phải không?”
Lần trước Bùi Phong cùng Bùi Dạ Tập đã cự nhau một lần, hôm nay Bùi Dạ Tập lại muốn tranh cãi với hắn trước mặt mọi người, hắn cũng không còn gì để nói.
Có điều trước mắt, chỉ cần Bùi Dạ tập chưa công khai phát tác, nói lời khó nghe, hắn liền nể mặt thúc thúc mà nhẫn nhịn. Đây là dự định của Bùi Phong, cũng là tác phong của hắn.
Nhưng Giang Mộ Yên lại không nhịn tốt như vậy. Vốn nàng nghĩ Bùi Dạ Tập sẽ hướng về phía nàng, không ngờ hắn lại giận chó đánh mèo với Bùi Phong, rốt cuộc thì sao hắn mới chịu để yên đây?
“Đại thiếu gia, đa tạ đại thiếu gia đã quan tâm chuyện chung thân đại sự sau này của Mộ Yên, bất quá nếu bây giờ hôn ước giữa chúng ta đã không còn, vậy xin đại thiếu gia đừng quản mọi chuyện từ nay về sau của Mộ Yên nữa, ngươi chỉ cần đi quan tâm thϊếp thất của ngươi là đủ rồi.”
Giang Mộ Yên vừa nói ra lời này, cảm xúc nhẫn nại nửa ngày của Bùi Dạ Tập nhất thời bạo phát, hắn sắc bén đáp trả “Như thế nào, ta mới tùy tiện hỏi đại đường ca một câu, người nào đó đã nhanh chóng nhảy ra nói giúp. Giang Mộ Yên, trước hôm nay, ngươi vẫn là vị hôn thê của ta, sao ta không biết ngươi từ khi nào thì lại thân thiết với đại đường ca của ta đến vậy?”
“Đại thiếu gia! Xin ngươi chú ý lời nói của mình!”
Giang Mộ Yên cũng sắc bén nhìn lại hắn, lớn tiếng nói “Đại thiếu gia đây là đang hoài nghi ta cùng đại công tử có tư tình sao?”
“Dạ Tập, đủ rồi!”
Bùi Vũ Khâm thấy tình hình đã đến mức này, lập tức bình thản nói ra bốn chữ.
Bùi Dạ Tập nghe được tiếng Bùi Vũ Khâm thì theo bản năng cứng người lại, không lên tiếng nữa. Mà lúc này, Bùi Vũ Khâm lại nhìn về phía Giang Mộ Yên, thản nhiên nói “Yên nhi, con cũng ngồi xuống!”
Giang Mộ Yên rất muốn nói thêm nữa, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú như vậy của Bùi Vũ Khâm, nàng không tự chủ được mà bị khuất phục, nghe lời ngồi xuống!
“Dạ Tập, chúng ta là nhà thương nhân, chuyện làm ăn không thành vẫn còn nhân nghĩa, huống chi con cùng Yên nhi tốt xấu gì cũng đã là vị hôn thê của nhau ba năm, nay hôn sự không thành, mặc dù tiếc nuối nhưng Yên nhi sau này vẫn ở trong phủ, vẫn là người nhà chúng ta, cha hy vọng con vẫn có lễ phép cùng phong độ cơ bản nhất. Hơn nữa, đây không phải là kết quả con vẫn mong chờ ở ta sao? Bây giờ thỏa mãn tâm nguyện của con, con ngược lại không vui?
Còn mọi người đang ngồi đây nữa, sau này đều phải xem Yên nhi là một thành viên của Bùi gia mà đối đãi thân thiết. Ta đối tốt với Yên nhi vì nàng là Giang Mộ Yên chứ không phải vì nàng là vị hôn thê của Dạ Tập. Ta nói như vậy, mọi người đã hiểu chưa?”
“Dạ, lão gia!” Tất cả mọi người đồng thanh đáp lại.
“Lão gia, ngài yên tâm đi, ta xem Yên nhi như con gái của mình, căn bản luyến tiếc để nàng đi. Nếu từ nay về sau Yên nhi còn ở lại nhà, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn. Chúng ta có ai lại khi dễ nàng chứ?”
Tần Hồng Diệp miễn cưỡng tươi cười lến tiếng hòa giải, trong lòng nghĩ quả nhiên là Dạ Tập đã tính món nợ này lên đầu Phong nhi rồi!