Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 121: Phương thuốc cứu mạng

Edit: Ring.

Cũng may thân thể Giang Mộ Yên còn chưa có được bao nhiêu sức nên cũng không nói nhanh, Bùi Vũ Khâm lại có tài năng thiên phú vừa nghe qua liền nhớ, cho nên khi nàng nói xong, hắn cũng đã ghi lại tất cả tên thuốc vào đầu.

Bùi Vũ Khâm nhanh chóng quay lại phân phó “Hồng Nguyệt, ngươi lập tức kêu Vương đại phu cùng Phạm đại phu vào đây.”

“Dạ, lão gia!”

Hồng Nguyệt vội vàng đi về phía cửa, chỉ lát sau, Phạm đại phu cùng Vương đại phu đã nhanh chóng bước vào. Vừa thấy Giang Mộ Yên trên giường hình như vẫn còn hôn mê, trong lòng bọn họ liền nóng như lửa đốt.

Lâm đại phu không phải đã khẳng định ngâm nước thuốc có thể khiến thiếu phu nhân tỉnh lại sao?

Nếu không hoàn toàn thanh tỉnh được thì cũng phải khôi phục chút ý thức chứ, thế quái nào mà thiếu phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, ý thức mơ hồ như trước?

Bùi Vũ Khâm lại không trách cứ gì bọn họ mà nhanh chóng đọc ra một loạt tên thuốc, chính là những vị thuốc Giang Mộ Yên vừa nói ban nãy.

“Không biết những vị thuốc này có thể hạ sốt hay không?”

Sau khi đọc xong, Bùi Vũ Khâm lập tức hỏi.

Mà hai người Phạm đại phu cùng Vương đại phu đầu tiên là trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ, không lâu sau lại đồng loạt vỗ đùi, vẻ vui mừng cũng dâng lên trên gương mặt hai người.

“Khởi bẩm lão gia, đây quả thật là phương thuốc trời ban hiếm thấy a. Chỉ trách chúng lão hủ quá nông cạn, vậy mà chưa từng nghĩ đến phương thuốc đơn giản lại công dụng như vậy, tự dưng lãng phí thời gian quý báu, để thiếu phu nhân cũng bị thiệt lây!”

“Đúng vậy, lão gia. Những chuyện còn lại liền giao cho chúng lão hủ đi. Chiếu theo phương thuốc này mà bốc, sẽ nhanh chóng sắc xong đưa đến. Chúng lão hủ xin cáo lui trước một bước!”

Bùi Vũ Khâm thấy bọn họ không còn vẻ lo lắng, suy sụp tinh thần như trước thì cũng vui sướиɠ đến mức không kìm hãm được. Khi biết những gì Giang Mộ Yên vừa nói ban nãy thật sự đúng là một phương thuốc, trong lòng hắn không khỏi vừa mừng vừa nghi. Mừng là mạng nhỏ của Yên nhi cuối cùng đã được cứu về, không đến mức bị sốt đến biến thành ngu ngốc. Mà nghi là Yên nhi mười bốn tuổi đã được hắn mang về Bùi gia, ba năm nay hoàn toàn không ra khỏi cửa, tuy trong Yên Vân lâu có không ít sách, nhưng lại cơ hồ không có quyển nào nói về y dược. Như vậy Yên nhi là từ đâu mà học được cách kê đơn, bốc thuốc này?

“Đợi chút, phương thuốc này, các ngươi xác định không có vấn đề gì chứ?”

Bùi Vũ Khâm vẫn còn chút lo lắng, dù sao những tên thuốc này cũng là lúc thần trí Yên nhi không rõ mà đọc ra, ngộ nhỡ trong đó có một hai vị có vấn đề, vậy hậu quả không phải là nhỏ!

“Xin lão gia yên tâm, mỗi vị trong phương thuốc này đều là thuốc bổ chính tông, tuyệt đối không có tác dụng gì độc hại. Chỗ tài tình là dược tính của mỗi vị thuốc trong này khi phối hợp lại với nhau vừa vặn có công hiệu hạ sốt rất lớn.”

“Đúng vậy. Hơn nữa dược tính tuy mạnh nhưng cũng không quá mức, tuyệt đối sẽ không tổn thương đến thân thể thiếu phu nhân. Đây là chỗ cao minh của nó!”

“Đúng vây, lão hủ làm nghề y đã hơn mười năm, đến hôm nay mới xem như thấy được phương thuốc của thần y chân chính!”

“Lão hủ xin hỏi lão gia, phương thuốc này là từ đâu đến? Nếu lão gia lấy ra sớm hơn, phỏng chừng nhiệt độ của thiếu phu nhân vào hai ngày trước, lúc vừa bị nhiễm phong hàn đã được hạ xuống, cũng sẽ không sốt cao đến nghiêm trọng như vậy!”

Hai người Phạm đại phu cùng Vương đại phu kẻ tung người hứng, vẻ mặt vô cùng kích động. Trong ánh mắt bọn họ đều toát ra vẻ chờ mong, muốn được diện kiến người đã viết ra phương thuốc này.

Điều này khiến Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng yên tâm, xác định những tên thuốc này thật là có thể có ích cho thân thể của Yên nhi, hắn lập tức nói “Vậy làm phiền hai vị đại phu nhanh chóng sắc bát thuốc hạ nhiệt cứu mạng này mang đến đây. Dù sao Yên nhi sốt cao đã lâu, nếu càng kéo dài, ta sợ sẽ càng bất lợi với thân thể của nàng.”

“Dạ, lão gia yên tâm, chúng lão hủ lập tức đi ngay.”

Phạm đại phu cùng Vương đại phu cũng biết không nên chậm trễ nữa, hai người nhanh chóng vén vạt áo, lập tức bước nhanh ra ngoài.

“Hồng Nguyệt, ngươi cho các nha hoàn lui ra ngoài hết đi. Đúng rồi, những gì các ngươi đã thấy trong phòng ngày hôm nay, ai cũng không được lộ một tiếng ra ngoài. Nếu không, để ta biết được sẽ trục xuất khỏi Bùi gia, vĩnh viễn không mướn nữa! Nghe rõ rồi chứ?”

“Dạ, lão gia, chúng nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy.”

Nha hoàn cùng người hầu làm việc trong những nhà lớn, mỗi ngày đều hầu hạ chủ tử, khó tránh khỏi sẽ nhìn, nghe được những thứ không nên, cho nên đối với chuyện này, trước khi bọn họ vào phủ làm hạ nhân cũng đã được dạy bảo qua.

Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cũng như cái gì nên xem, cái gì không nên xem, bọn họ đều biết rõ ràng.

Nếu thật sự thấy được cái gì không nên thấy, giống như hình ảnh Giang Mộ Yên thân là con dâu lại nắm chặt lấy tay cha chồng là Bùi Vũ Khâm không buông hôm nay, bọn họ là tuyệt đối xem như không thấy được gì.

Ra khỏi cánh cửa này, ai cũng sẽ không truyền ra ngoài chuyện trong phòng.

Đương nhiên, nếu ai dám kích động mà nói chuyện này ra, vậy kết quả chờ đợi người đó cũng chỉ có rời khỏi Bùi gia, kiếm đường khác mà mưu sinh.

Cho nên lúc này, tất cả những nha hoàn trong phòng đều đồng thanh nghiêm túc trả lời.

Nhưng đôi mày của Bùi Vũ Khâm lại hơi chau lại. Thật ra hắn không muốn bọn họ trả lời như vậy, bởi vì nói thế lại giống như hắn cùng Yên nhi là thật sự không rõ ràng.