Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 102

Edit: Ring.

Kết quả thương thế của Bùi Dạ Tập bất quá chỉ là vì vết thương sau lưng hắn không được chăm sóc tốt, lại thêm cứng rắn vận công đánh nhau, bị người ta đánh trúng ngực, dẫn đến phản phệ nội lực nên mới có thể không đủ chân khí mà té từ trên nóc xuống.

Bây giờ nội lực tích tụ trong ngực hắn đã được Nghênh Phong cùng Triển Tịch hóa giải, chỉ còn mấy vết thương ngoài da, cẩn thận dưỡng thương vài ngày là được.

Ngược lại là Giang Mộ Yên, tuy rằng thân thể không có vết thương nào, thậm chí trên nóc bị phá một cái lỗ lớn như vậy cũng không có thứ gì mảy may rơi trúng, nhưng nàng lại bị bệnh, mà bệnh cũng không phức tạp – chính là phong hàn!

Cái gọi là bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo sợi quả nhiên là một chút cũng không sai.

Yên Vân lâu sau khi gánh chịu trận đánh nhau kia đã hoàn toàn không thể ở được nữa, ít nhất mấy tháng tới là không thể, cho nên Bùi Vũ Khâm cũng không cho phép nàng trở về.

Tất cả những đồ dùng này nọ ở Yên Vân lâu, hôm sau dưới sự làm chủ của Bùi Vũ Khâm đã được người đưa đến Lưu Vân tiểu trúc.

Lưu Vân tiểu trúc này tuy gọi là tiểu trúc nhưng diện tích thực tế lớn hơn Yên Vân lâu rất nhiều, tất nhiên nha hoàn cùng nam phó hầu hạ cũng tăng lên gấp đôi.

Hơn nữa kiến trúc ở Lưu Vân tiểu trúc là kiểu không quá hai tầng lầu, tất cả các phòng đều áp dụng kiểu một sân hai cửa nên quản lí khó khăn hơn so với Yên Vân lâu trước đây.

Mà để giải quyết vấn đề này, Bùi Vũ Khâm trực tiếp phái một trong hai người Nghênh Phong, Triển Tịch đến bên cạnh Giang Mộ Yên.

Thậm chí chính hắn cũng phân phó với các quản sự, nói bắt đầu từ hôm nay, tất cả sổ sách cùng công văn không cần đưa đến Vị Vũ lâu mà ngược lại đổi sang đưa thẳng đến thư phòng ở Lưu Vân tiểu trúc.

Mà Thanh thư ngay chiều hôm đó đã chỉ đạo mấy gã sau vặt cùng nam phó từ từ chuyển những đồ dùng cá nhân của Bùi Vũ Khâm sang bên đây.

Tất cả đều đang nói gia chủ Bùi gia sau này sẽ ở lâu dài tại Lưu Vân tiểu trúc.

Nhưng Bùi Vũ Khâm lại cố tình công khai nói với mọi người rằng Lưu Vân tiểu trúc này về sau là thuộc sở hữu của Giang Mộ Yên.

Như vậy Bùi Vũ Khâm thản nhiên chuyển đến Lưu Vân tiểu trúc của Giang Mộ Yên là ý gì, không cần nói cũng biết.

Dù sao động tĩnh của thích khách lớn như vậy, lại còn ngay lúc trời chưa tối hẳn, cho dù chuyện ngày đầu tiên có thể giấu, nhưng lần thứ hai này đã kinh động đến nhiều người, lại còn đả thương đến Bùi Dạ Tập thiếu gia, muốn giấu cũng không được.

Bùi Vũ Khâm tựa hồ cũng không định cấm mọi người nói, vẫn tùy ý đám hạ nhân nghị luận công khai lẫn lén lút.

Cho nên Bùi Vũ Khâm công nhiên cho người dọn một cái sân khác ngay bên cạnh sân Giang Mộ Yên ở, chỉnh đốn một chút thành nơi ở của hắn. Sau đó khi mọi người trong nhà đã biết cũng không ai dám dị nghị hay phản đối.

Bởi vì bọn họ đều biết mục đích Bùi Vũ Khâm làm vậy, chính là muốn nói cho người đứng sau sai khiến thích khách kia thái độ của hắn đối với Giang Mộ Yên – nếu muốn gϊếŧ nàng, trừ phi gϊếŧ hắn trước!

Dưới tình hình này, cái gì không hợp lễ, cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cái gì thân phận cha chồng con dâu cần tránh tị hiềm blah blah, còn ai dám không sợ chết đến nói trước mặt Bùi Vũ Khâm?

Huống chi trong mắt người bên ngoài, Bùi Vũ Khâm cũng không phải một người bình dị gần gũi.

Vì thế, toàn bộ Bùi gia bắt đầu từ một ngày này im lặng đến mức mỗi người ai cũng cảm thấy bất an. Cho nên mặc kệ là bề ngoài hay những hành động nhỏ tiến hành trong bóng tối đều tạm thời đình chỉ sau khi Bùi Vũ Khâm chuyển vào Lưu Vân tiểu trúc.

Bởi vì có trời mới biết sự kiện thích khách lần này cuối cùng sẽ tra đến trên đầu ai

Cho nên mọi người đều nghĩ trong lòng rằng trăm ngàn lần không thể vào thời điểm mấu chốt này hấp dẫn lực chú ý của Bùi Vũ Khâm. Bởi vì một khi như vậy, mặc kệ bọn họ có liên quan đến chuyện thích khách hay không, tai ương cũng khẳng định giáng xuống đầu.

Cho nên Bùi gia được an ổn, thái bình hiếm thấy, thậm chí ngay cả tiếng cãi nhau giữa các nha hoàn, gã sai vặt hằng ngày cũng hoàn toàn không nghe thấy.

Nơi duy nhất vẫn còn bận rộn, không ngừng có người ra ra vào vào cũng chỉ còn lại Lưu Vân tiểu trúc mà Giang Mộ Yên cùng gia chủ Bùi gia đang ở này.

“Yên nhi, con đứng lên làm gì? Con muốn cái gì, gọi một tiếng là được. Nha đầu Hồng Nguyệt kia đâu?”

Bùi Vũ Khâm vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Giang Mộ Yên đang chống thân thể không chút sức lực, lung lay sắp ngã mà xuống giường.

Nhất thời hắn bước lên hai bước đỡ lấy nàng, ấn ngồi trở lại giường, đồng thời còn quấn thêm chăn cho nàng.

“Ta không sao, Hồng Nguyệt đi lấy thuốc cho ta rồi, sẽ trở về ngay. Bùi Dạ Tập sao rồi?”

Giang Mộ Yên vội vàng lắc đầu, vì bộ dáng vô lực uể oải của thân thể mình lúc này mà cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Nàng không ngờ mình chỉ ngâm nước lạnh một chút mà thôi, cư nhiên thật sự bị cảm.

Hơn nữa còn bị đến nghiêm trọng như vậy, ngay cả muốn ngồi dậy cũng nhũn đến mức cả người yếu xìu. Hiện tại mở miệng lại khó nghe như vịt bị người ta bóp cổ, tiếng nói phát ra thật sự khiến người ta chịu không nổi.

Nhưng cũng không thể không mở miệng nói, bởi vì nàng bức thiết muốn biết tình hình của Bùi Dạ Tập.