Edit: Ring.
Bùi Dạ Tập biết vừa rồi cha nhìn hắn như vậy chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Lại nghĩ đến Lưu Vân tiểu trúc nằm ngay bên cạnh Yên Vân lâu, nếu bên này có chuyện gì, chạy đến cũng tiện hơn, hắn tất nhiên cũng không dị nghị gì mà bước lên một cỗ kiệu khác.
Vết thương sau lưng lúc này đang đau đớn kịch liệt, ẩn ẩn còn cảm giác được ươn ướt, hẳn là miệng vết thương vì cử động quá mà lại bắt đầu chảy máu.
Nhưng hắn lại cắn răn chịu đựng, một chữ cũng không lên tiếng.
Cỗ kiệu đi chừng thời gian một nén nhang thì dừng lại. Sau khi xuống kiệu, ngoài cửa Lưu Vân tiểu trúc đã có sáu nha hoàn cầm đèn l*иg đứng sẵn.
Thấy bọn họ xuống kiệu, các nha hoàn đều hành lễ “Tham kiến lão gia, đại thiếu gia!”
“Chiếu đường đến khách phòng!”
Bùi Vũ Khâm thản nhiên phân phó một tiếng, các nha hoàn lại lần nữa nghiêng người “Dạ, lão gia!”
Trong phòng đã chuẩn bị, quét dọn sạch sẽ đàng hoàng, hơn nữa trên giường còn có một cái gối đầu nhìn khá quen mắt, Bùi Dạ Tập chỉ lướt mắt qua đã nhìn ra đó là gối đầu mà Bùi Vũ Khâm cha hắn hay nằm.
Hiển nhiên là Thanh Thư đã sớm đoán được cha hắn tối nay đến đây có thể sẽ ngủ lại Lưu Vân tiểu trúc này nên lúc bọn họ còn ở trong phòng chờ đại phu tra độc cho Bùi Phong đã cho người trở về mang đến.
Khó trách vừa rồi khi bọn họ xuống kiệu, ngoài cửa Lưu Vân tiểu trúc đã có sáu nha hoàn cầm đèn chuẩn bị chiếu đường.
Bùi Dạ Tập nhịn không được liếc nhìn Thanh Thư một cái, đến giờ hắn mới thừa nhận Thanh Thư này thật là một sự giúp đỡ không thể thiếu của cha hắn. Có Thanh Thư bên cạnh chăm sóc cùng chịu sai sử, cha hắn đã bớt lo không ít.
Bùi Vũ Khâm hiển nhiên cũng thấy được cái gối kia, biểu tình cũng không ngoài ý muốn, chỉ vừa lòng gật đầu “Thanh Thư, đi làm việc của ngươi đi, tối nay sợ là ngươi cũng không ngủ được.”
“Dạ, lão gia, lão gia không cần lo lắng cho Thanh Thư. Thanh Thư còn trẻ, bất quá chỉ là không ngủ một đêm mà thôi, không phải vấn đề gì lớn. Lão gia cần cái gì, kêu to một tiếng là được.”
Sau khi Thanh Thư lui ra ngoài, căn phòng cho Bùi Vũ Khâm tạm nghỉ ngơi này cũng chỉ còn lại hai cha con Bùi Vũ Khâm cùng Bùi Dạ Tập.
“Dạ Tập, ngồi đi. Vốn định vài ngày nữa mới nói với con, không ngờ lại thấy con ở Yên Vân lâu của Yên nhi. Bất quá con cũng đã đến đây rồi thì hôm nay liền nói chuyện rõ ràng với con luôn.”
Bùi Vũ Khâm vừa nói xong, Bùi Dạ Tập cũng gật gật đầu, tiếp lời nói “Cha muốn nói gì với con? Vừa vặn con cũng định hỏi cha, vừa rồi Giang Mộ Yên nói vậy là ý gì, cha với nàng có ước định gì sao? Không phải là nàng đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn sớm một chút thành thân với con, mà cha lại đáp ứng rồi chứ?”
Rõ ràng trong lòng thật sự ôm hy vọng như vậy nhưng Bùi Dạ Tập chính là không thể khống chế được lời mình nói ra miệng có ý châm chọc chua nồng nặc.
Bùi Vũ Khâm nghe được lời này, suy nghĩ có lẽ trong lòng Bùi Dạ Tập còn có chút nghĩ đến Yên nhi lúc trước cũng lập tức biên mất.
Như vậy cũng tốt! Nếu Dạ Tập vẫn trước sau như một chán ghét Yên nhi, hôn ước này cứ vậy mà giải trừ đi thôi!
Cho nên hắn thở dài một hơi, lắc đầu “Không, Dạ Tập, vừa vặn ngược lại với những gì con nói! Sau khi dùng gia pháp phạt con, chiều hôm nay cha tự mình đến chỗ Yên nhi. Mà con bé lúc đó lại trực tiếp nói ra lời muốn giải trừ hôn ước với con trước mặt ta, đồng thời còn đưa ra thư giải trừ hôn ước mà con đã viết.”
“A? Nàng –”
Bùi Dạ Tập sửng sốt, thật sự không ngờ Giang Mộ Yên lại cứng rắn đến mức độ này. Buổi sáng mới phát thề độc với hắn, giữa trưa liền trực tiếp đưa thư giải trừ hôn ước cho cha hắn xem, còn chính miệng nói ra muốn giải trừ hôn ước một lần nữa. Xem ra, nàng là thật sự quyết định liều mạng không cần danh tiết cũng không muốn thành thân với hắn.
“Mà ta đồng ý! Ta cũng đáp ứng con bé là sẽ công bố chuyện này với mọi người vào buổi gia yến hôm sinh nhật ta mấy bữa nữa. Về sau hai đứa liền nam hôn nữ gả, thật sự không liên quan đến nhau. Dạ Tập, nay cha làm vậy, con vừa lòng rồi chứ?”
Bao nhiêu năm nay, Bùi Vũ Khâm trước mặt người khác đều là sắc bén, khôn khéo, nho nhã mà nhanh nhẹn đến không ai có thể so sánh, ít có chuyện hay khó khăn gì có thể khiến hắn khó xử cùng thở dài.
Sợ là hắn một đời anh danh, cũng chỉ có lúc đối mặt với đứa con này là biểu hiện mấy phần bất lực.
Giờ hôn sự ba năm trước hắn khổ tâm định ra này, kết quả đúng là vẫn không thành, hắn trừ bỏ tiếc nuối ra thì có thể làm gì đây?
Trước kia còn miễn cưỡng xem như nữ hữu tình, nam vô tình, hiện tại đã là hai bên chân chính nhìn không vừa mắt nhau, cọc hôn sự này hiện tại không ổn, sau khi thành thân cũng sẽ không hạnh phúc, giờ chỉ có thể thuận theo tâm tư của cả hai mà giải trừ thôi.
“Cha đáp ứng rồi? Người làm sao có thể đáp ứng nhanh như vậy? Lúc trước không phải người –”
Bùi Dạ Tập lúc này thật sự kinh hoảng rồi. Hắn đã xác định Giang Mộ Yên là vô tình với hắn, nhưng là hắn lại không ngờ phản ứng của Bùi Vũ Khâm cha hắn lại như vậy.
Cha không phải vẫn rất kiên trì hắn nhất định phải thú Giang Mộ Yên sao? Hắn năm đó vẫn phản đối cọc hôn sự này, kháng nghị muốn hủy hôn với cha vô số lần, cha cũng không nhượng bộ nửa phần. Hiện tại Giang Mộ Yên bất quá chỉ nói một chút, cha sao có thể đồng ý rồi?
“Y? Dạ Tập, phản ứng của con hơi kì quái. Con không phải nên mừng rỡ như điên vì cuối cùng có thể đạt thành tâm nguyện ư? Sao nhìn con lúc này cũng không giống như vui vẻ? Nếu không phải cha quá nhạy cảm thì Dạ Tập, cha có thể cho rằng con hỏi lại bây giờ là đang tỏ vẻ bất mãn với kết quả cha xử lí như vậy sao?”