Chương 468
Mở mắt ra, Ôn Tình Noãn từ từ ngước mắt lên, chạm phải đôi mắt tối như mực của người đàn ông, đôi môi hồng hào bị mấy tên kia hôn đến sưng vù, nhìn đôi môi run rẩy, có chút khiến người ta đau lòng, nhưng lúc này nhìn người phụ nữ này rêи ɾỉ, Tô Lương Mặc lại nảy ra ý định chơi đùa.
Đến bây giờ vẫn muốn quyến rũ anh sao? … Thật đáng tiếc… “Tôi không có hứng thú với cô” Thế nên không phải giả vờ đáng thương nhìn anh. Nghe người đàn ông nói vậy, cơ thể Ôn Tình Noãn run rẩy, “Tại sao?”
Cô ta muốn biết, tại sao anh lại đối xử với cô ta như vậy??
Người đàn ông cười nhạt… Anh có cần phải giải thích với cô ta không?
Tô Lương Mặc quay người rời đi, Ôn Tình Noãn tức giận hét lên: “Tô Lương Mặc! Anh quay lại! Anh quay lại giải thích rõ đã rồi đi!”
“Hơ hơ” Người đàn ông lắc đầu, anh có trách nhiệm nói rõ với cô ta sao?
Ôn Tình Noãn chịu kích động lớn, cô ta tuyệt vọng, cô ta không cam tâm, sự căm hận Lương Tiểu Ý bỗng trào dâng!
“Tô Lương Mặc! Tại sao lại đối xử với em như thế? Em đã làm gì sai? Rõ ràng em là người bị hại mà! Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện đó cướp anh khỏi em! Hào quang của bà chủ Tô, tên tuổi của phu nhân nhà họ Tô, sự ngưỡng mộ của mọi người, tất cả những thứ đó đều thuộc về em! Cô ta là kẻ trộm!
Cô ta là đồ đê tiện! Cướp hết tất cả của em! Hôm nay người nên bị cưỡиɠ ɧϊếp là cô ta chứ không nên là em! Tô Lương Mặc, anh mở mắt ra mà nhìn! Cô ta mới là kẻ trộm! Cô ta cướp đi tất cả của eml”
Bước chân của người đàn ông bỗng khựng lại, gân xanh nổi lên.
Quay người, sải bước thật nhanh đến trước mặt Ôn Tình Noãn, toàn cơ thể Tô Lương Mặc toát ra sát khí!
Trong nháy mắt, nhiệt độ ở bể bơi tụt xuống âm độ!
Anh cắn chặt môi! Ánh mắt liên tục thay đổi!
Cuối cùng!
Bùng nổi!
Khí lạnh khiến Ôn Tình Noãn không thở nổi!
“Cô nói Tiếu Ý là kẻ trộm, cướp đi tất cả của cô, trước khi nói những lời này, sao cô không ngẫm nghĩ lại, cô có mặt mũi để nói những lời này sao?”
Ánh mắt sắc nhọn như dao găm, anh nhấc chân lên, mũi giày giãm lên vết sẹo ở xương quai xanh Ôn Tình Noãn: “Vết sẹo này là sao? Xem trộm nhật ký của Tiểu Ý sau đó tự tạo ra vết sẹo này. Ôn Tình Noãn, lúc đó cô mới bao nhiêu tuổi chứ, mới trẻ người non dạ đã có âm mưu ghê tởm đó rồi, tại sao cô phải tạo ra vết sẹo giống với miêu tả trong nhật ký của Tiểu Ý? Hả? Cô đừng có nói với tôi rằng cô chỉ nghịch mà thôi, cô muốn cảm nhận sự đau đớn mà cô ấy đã phải chịu đựng”
Giọng người đàn ông lộ rõ sự vô tình máu lạnh lẫn chế “Ôn Tình Noãn! Cô nói xem nào, cô tự làm thương xương quai xanh của mình vì mục đích gì? Hả?” Chữ “hả” cuối cùng có thể thấy rõ Tô Lương Mặc sắp phát điên lên rồi, ánh mắt đầy tia máu, căm hận lan tỏa khắp nơi!
Cũng vì vết sẹo này… vì vết sẹo này! Anh đã sai hết lần này đến lần khác… Anh căm hận người phụ nữ trước mặt, càng căm hận chính mình! Cho dù có phải vì vết sẹo hay không, anh đã tự tin đến mù quáng mà nhận nhầm người. Anh coi người phụ nữ độc ác ghê tởm này như một thiên sứ lương thiện, đơn thuần, ai ai cũng yêu mến!
Đầu Ôn Tình Noãn kêu ong ong, cô ta sững sờ… Đến chuyện này mà anh cũng đã biết!
“Là cô ta nói, là cô ta nói đúng không? Đồ đê tiên! Đê tiện!
Đê tiện! Cô ta hủy hoại khuôn mặt của em! Đúng là một người phụ nữ đê tiện độc ác ghê tởm!” Ôn Tình Noãn hung dữ chửi mắng, Tô Lương Mặc ngồi xuống, giáng một cái bạt tai lên mặt Ôn Tình Noãn!
“Ôn Tình Noãn! Tô Lương Mặc tôi không đánh phụ nữ! Là cô khiến tôi không nhịn được nữa!” Anh nheo mắt, “Cô không phải muốn biết ai đã hủy hoại khuôn mặt của cô sao? Để tôi nói cho cô” Tô Lương Mặc tiến lại gần Ôn Tình Noãn, nói ra ba chữ.
Ôn Tình Noãn mở to mắt, hét lên một tiếng: “Aaaaaa!”