Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 179

Chương 179

Dáng vẻ thản nhiên này của Lương Tiểu Ý khiến cho Ôn Tình Tuyết khó chịu. Lần trước cô đã gặp người phụ nữ này ở vườn hoa sau nhà mình.

Lúc đó, cô cảm thấy rằng mặc dù Lương Tiểu Ý này rất thông minh, nhưng cô ta có vẻ khá yếu đuối, dễ dàng bị bắt nạt.

Nhưng đến ngày hôm nay gặp lại, cô †a như thể đã biến thành một người hoàn toàn khác. Lương Tiểu Ý không những sắc sảo, mà còn ngày càng trở nên thản nhiên hơn.

“Lần trước khi tôi gặp chị, chị không giống như thế này một chút nào…” Ôn Tình Tuyết nói thẳng ra những nghi ngờ trong lòng mình.

Lương Tiểu Ý cười đến ná thở, bình thản đối mặt với ánh mắt dò xét của Ôn Tình Tuyết: “Lúc đó, tôi yêu Tô Lương Mặc.

Một tình yêu tầm thường, nhỏ bé, hèn mọn”

Lương Tiểu Ý không nói rõ, nhưng Ôn Tình Tuyết có thể hiếu ngay ý của cô… Lương Tiểu Ý muốn nói: Khi yêu một người nào đó, con người ta sẽ tự nhiên trở nên nhỏ bé, yếu đuối như vậy.

“Thể bây giờ thì không yêu nữa à?” Ôn Tình Tuyết đột nhiên thích thú hỏi.

Lương Tiểu Ý quay sang nhìn Ôn Tình Tuyết. Thực ra, Ôn Tình Tuyết này trước kia đã làm rất nhiều quá đáng với cô, cô không thể không hận cô ta được. Thế nhưng, con người khi sắp phải đối diện với cái chết thường sẽ rộng lượng mà bỏ qua tất cả.

Thời gian của cô cũng không còn nhiều, cô không nên lãng phí thời gian của mình vào những điều vô bổ như thế này. Cô nên dồn hết những giây phút quý báu của mình để “yêu”, thay vì để “ghét” thêm một ai, hay một điều gì.

“Yêu chứ, tôi yêu anh ấy. Tôi nguyện yêu anh ấy đến hết cuộc đời này” Lương Tiểu Ý nhẹ nhàng nói, nhưng đôi mắt lại chứa đầy nỗi đau khổ. “Nếu hôm nay nay cô lại đến “nhắc nhở” tôi răng Tô Lương Mặc không yêu tôi, thì cô không cần phải nói thêm đâu, tôi không muốn nghe”

Ôn Tình Tuyết khá đỗi ngạc nhiên nhìn Lương Tiểu Ý. Một sự lạnh lùng quyết đoán như vậy khiến cô cảm thấy hụt hãng.

Không sai, mục đích của buổi gặp ngày hôm nay là cô đến để “nhắc nhở” Lương Tiểu Ý thêm một lần nữa rằng Tô Lương Mặc không yêu cô đâu.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Ôn Tình Tuyết bỗng lóe lên vẻ xảo quyệt, nhoẻn miệng cười nói: “Lương Tiểu Ý, chị có biết không?

Anh Mặc hình như không thật lòng với chị lắm thì phải! Tôi đã vài lần chứng kiến cảnh anh ấy dịu dàng chăm sóc cho chị tôi như thế nào rồi. Chà, thật khiến cho người ta cảm động quá mài! Nếu anh ấy thực sự quan tâm đến chị, vậy thì vì sao anh ấy thường xuyên đến thăm chị gái tôi để làm gì?”

Cô bất giác nghĩ đến bóng lưng quen thuộc mà cô đã tận mắt nhìn thấy ở Bệnh viện England ngày hôm đó.

Câu nói ấy như một vết dao chí mạng lên trái tim của Lương Tiểu Ý. Ngày từ đầu, cô đã biết mình không nên làm điều đó, nhưng cô không thể nào kiểm soát được bản thân mình.

Cố gắng xoa dịu nỗi đau trái tim đang giằng xé, cô nhìn Ôn Tình Tuyết với nụ cười nham hiểm, nhẹ nhàng nói: “Việc Tô Lương Mặc có thật lòng yêu tôi hay không thì cũng không đến lượt cô bình phẩm. Nói đi thì cũng phải nói lại, Ôn Tình Noãn gắn bó với Tô Lương Mặc hơn mười năm lận. Vì vậy chuyện anh ấy quan tâm đến Ôn Tình Noãn cũng là điều hết sức bình thường”

Lương Tiểu Ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ Ôn Tình Tuyết: “Hơn nữa, thòm thèm bạn trai của chính chị ruột của mình, Ôn Tình Tuyết, cô không cảm thấy bản thân mình thật nhơ nhuốc à?”

Ôn Tình Tuyết đùng đùng tức giận: “Đồ khốn kiếp! Chị đừng nghĩ tôi không biết rằng năm đó chị bị hãʍ Ꮒϊếp ở trường trung học! Không những vậy còn ngủ với giáo viên ở trường nữa chứ!”

Toangl Khuôn mặt của Lương Tiểu Ý trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu … Đó giống như là ác mộng của cuộc đời cô vậy.