Chương 131
Cô gái có vẻ ngoài trong sáng dẫn đầu lên tiếng: “Đây không phải là giáo sư Lương hay sao? Mau ngồi xuống đi, mọi người đợi cậu được một lúc lâu rồi đấy!” Khuôn mặt trong sáng của cô ta nở một nụ cười đơn thuần, nhưng thực tế lại đang ám chỉ Lương Tiểu Ý kênh kiệu.
“Cô là… Phó Đình Đình?”Lương Tiểu Ý đã nhận ra cô gái có vẻ ngoài trong sáng này là ai, cô ta không có chút thay đổi nào, chỉ là vẻ ngoài so với năm đó càng thêm xinh đẹp hơn một chút. Nhưng không biết vì sai, Lương Tiểu Ý lại không thích cô ả này, trực giác không muốn dựa quá gần vào cô ta.
Vì vậy cô đi vòng qua bàn của Phó Đình Đình, ngồi xuống một chiếc bàn gần đó.
Vừa mới ngồi xuống, Trương Chỉ Lưu liền nói: “Lương Tiểu Ý, cậu ngồi bên này đi, bên đó là dành riêng cho dân văn phòng trong lớp ngồi.”
Trương Chỉ Lưu chỉ vào một chiếc bàn gần bàn chính hơn: “Bàn bên kia là cho những bạn học có thu nhập bình thường”
Sau đó mới nói: “Cậu ở nước Mỹ lên đến chức giáo sư rồi, vậy ngồi bàn chính đi!”
Lương Tiểu Ý nghe liền hiểu, ba cái bàn đại diện cho sự khác biệt về thành tựu và thu nhập giữ các bạn học trong lớp.
Mắt Lương Tiểu Ý thoáng qua vẻ chán ghét, cũng không đổi vị trí, vẫn ngồi tại chỗ nói: “Tớ ngồi chỗ này cũng được. Không cần phải đổi vị trí” Cô nói xong cũng không thèm để ý đến Trương Chi Lưu nữa, quay đầu nói chuyện gϊếŧ thời gian với hai bạn nữ bên cạnh.
Sắc mặt Trương Chỉ Lưu lúc xanh lúc trắng, Phó Đình Đình đột nhiên nói chuyện một cách đáng thương: “Chi Lưu, cậu đừng giận Lương Tiểu Ý, tớ nghĩ, có lẽ cậu ấy đang giận tớ, lúc trước khi còn học cấp ba, tớ không hểu chuyện từng xích mích với cậu ấy. Phỏng chừng cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho tớ.”
Lương Tiểu Ý nhìn về phía Phó Đình Đình, cô ả có vẻ ngoài trong sáng này đang cắn đôi môi đỏ của mình, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nói thật lòng, nếu không phải năm đó chính cô nếm trải qua sự độc ác của Phó Đình Đình, cô đều sắp bị kỹ thuật diễn của Phó Đình Đình làm cho tin tưởng.
Hít sâu một hơi, Lương Tiểu Ý thuyết phục bản thân nhất định phải nhịn xuống. Sau đó mới nói: “Phó Đình Đình, tôi không hề giận cô”
“ Còn nữa, xin cô đừng diễn trò nữa. Câu này Lương Tiểu Ý không có nói ra.
“Vậy vì sao cậu không muốn ngồi cùng bàn với tớ?” Phó Đình Đình đáng thương vặn hỏi Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, không muốn ngồi cùng cô ta nghĩa là giận cô ta? Não của Phó Đình Đình phát triển như thế nào vậy? Hay đổi cách nói trên mạng hay dùng, cô ta chính là đồ trà xanh, bạch liên hoa.
*Đồ trà xanh: là nghĩa bóng ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính. *Bạch liên hoa (bông sen trắng): Ám chỉ cô gái thích diễn sâu, giả nai giả tạo.
“Đủ rồi, Phó Đình Đình, người ta muốn ngồi đâu là việc của người ta, liên quan gì đến cô?” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Lương Tiểu Ý nhìn về phía phát ra giọng nói… “Vân Khiêm! Cậu là Vân Khiêm!” Cô vui mừng “vụt” một phát nhảy xuống khỏi ghế.
“Vân Khiêm, còn có thể gặp lại cậu ở đây” Lương Tiểu Ý hết sức phấn khởi, Vân Khiêm rất khiêm tốn, ngồi ở trong góc của phòng bao.
Lúc nãy lướt nhìn qua, Lương Tiểu Ý còn không phát hiện ra Vân Khiêm.
Phó Đình Đình cắn môi, hung ác nhìn trừng mắt Lương Tiểu Ý một cái, “Lương Tiểu Ý, Vân Khiêm bây giờ là một ngôi sao lớn rồi, cô đừng một mực quấn lấy anh ấy!”
Lương Tiểu Ý cảm thấy hết sức kỳ lạ… Cô và Vân Khiêm là bạn bè cũ họp mặt nói hai câu với nhau thì có vấn đề gì chứ, “Bạn bè với nhau, thành công cũng được, nghèo túng cũng được, tình cảm bạn bè với nhau, cũng sẽ không vì những thứ ngoài thân này mà thay đổi đúng không? Vả lại, Phó Đình Đình, ở trong mắt của cô, trong thế giới của cô, con người chia thành đủ loại khác biệt? Người thân phận thấp kém, thành tựu nhỏ không xứng với cô?”