Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 91

Chương 91

Lương Tiểu Ý nhìn về phía bà lão đang dùng ánh mắt ngập tràn hy vọng nhìn mình, lòng không nỡ khiến bà thất vọng, cắn răng, gật đầu nói: “Bà, cháu nhất định sẽ cứu được ông nhà, cháu nhất định chữa khỏi cho ông”

Hít~ Xung quanh đồng thời vang lên tiếng hít không khí…Mấy cô y tá nhìn Lương Tiểu Ý một cách khó tin. Tất cả bọn họ đều biết, bất cứ vị bác sĩ nào cũng không dám khẳng định với người nhà bệnh nhân một cách chắc chắn, bởi phẫu thuật có rất nhiều nguy cơ. Cô bác sĩ Lương này có phải bị điên rồi không?

Lương Tiểu Ý không phải không biết. Nhưng mà…Cô không muốn nuối tiếc của mình với bà nội lại một lần nữa diễn ra trước mắt mình. Cô biết thân là một bác sĩ lại đưa ra quyết định như thế này, bản thân mình có bao nhiêu không lý trí.

Bệnh nhân được đưa vào phòng phẫu thuật.

Đứng trước cửa phòng phẫu thuật, Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ cực kì kiên định. Cô hiểu, phía sau cánh cửa này, là một sinh mệnh đang năm giữa sự sống và cái chết. Sau khi cô bước vào trong đó, tất cả mọi việc cô cần làm là cố gắng hết sức, không được từ bỏ cướp mạng sống ấy ra khỏi bàn tay của Diêm Vương.

“Bác sĩ Lương, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa”

Lương Tiểu Ý gật đầu, biểu thị đã biết.

Sau ba tiếng đồng hồ, chiếc đèn báo đang phẫu thuật vẫn tỏa ánh đỏ, bà lão ngày càng thêm nôn nóng.

Trong phòng phẫu thuật, trợ thủ đứng bên cạnh giúp Lương Tiểu Ý lau chiếc trán ướt đãm mồ hôi của cô, mắt cô chăm chú nhìn vào màn hình phẫu thuật, bàn tay nhỏ bé vô cùng bình tĩnh, không gây ra bất cứ sai xót nào.

Đến ngay cả bác sĩ khoa não thâm niên của bệnh viện England đi theo quan sát ca phẫu thuật cũng phải kinh ngạc. Không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được đến mức này.

Não, là một trong những cơ quan có cấu tạo phức tạp nhất của con người. Các mạch máu trải rộng, hơn nữa lại rất dễ vỡ, chỉ cần hơi có chút sơ sẩy liền có thể dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng.

“Bác sĩ Lương, đã ba tiếng rồi, cô uống chút nước đi!”

Vị bác sĩ khoa não thâm niên này tên là Phương Xuyên, ca phẫu thuật lần này, nói thực lòng anh không có bất cứ lòng tin nào với con nhóc chưa bước qua đầu ba mươi này. Vốn dĩ chỉ định mang theo lòng không phục mà đến quan sát kỹ thuật của cô gái tên là Lương Tiểu Ý được mệnh danh là vị giáo sư trẻ tuổi tài năng.

Nhưng hiện giờ sau khi nhìn thấy kỹ thuật của cô bác sĩ Lương này, anh ta không thể không thừa nhận, người ta giỏi hơn anh rất nhiều.

Người ta cực kỳ có thiên phú, lại còn cố gắng nỗ lực.

“Không cần. Bác sĩ Phương, tôi không có việc gì hết, anh không cần lo lắng cho tôi” Lương Tiếu Ý lắc lắc đầu, càng thêm tập trung.

Lại qua hai tiếng đồng hồ nữa, bà lão đã nôn nóng đến mức không ngừng đi lại trên hành lang, vẻ lo lắng lộ rõ trên mặt.

‘Tô Lương Mặc càng ngày càng nhíu chặt mày.

Điều anh lo lắng là, ca phẫu thuật này lâu như vậy, cô đến cơm còn chưa ăn làm sao có đủ sức để hoàn thành nó.

Trong phòng phẫu thuật, có vài y tá đã đuối sức nhưng lại bị nghị lực của Lương Tiểu Ý cổ vũ cố gắng.

“Kìm cầm máu” Lương Tiểu Ý bình tĩnh ra lệnh.

Ý tá đóng vai trò trợ thủ vội vàng lấy một chiếc kìm cầm máu từ khay y tế ra, không cẩn thận làm đổ cả khay y tế xuống đất, gây ra tiếng va đập chói tai.

Tình huống đột phát như thế này dễ dàng ảnh hưởng đến sự tập trung của các bác sĩ phẫu thuật.

Phương Xuyên khẽ nhíu mày, anh ta đang định trách cứ cô y tá tay chân vụng về này thì một giọng nói hiền lành lộ rõ vẻ mệt mỏi vang lên: “Cô đi đổi một bộ dụng cụ khác đi, tiện thể tìm người khác thay thế mình rồi đi nghỉ ngơi trước đi. Đã hơn năm tiếng rồi, quả thực cũng rất mệt mỏi, không thể trách cô được”

Phương Xuyên kinh ngạc phát hiện, ngoại trừ việc mắt cô khẽ chớp một cái, đến một ngón tay cũng không run.

Lòng Phương Xuyên không ngừng dậy sóng, cùng là cấp bậc giáo sư mà anh ta kém Lương Tiểu Ý quá nhiều.