—— về nhà, về nhà.
Đây là tín niệm mà Hiệu trưởng kiên trì vô số năm, khi có thể chân chính thực hiện, ngoại trừ kích động vui mừng, còn có vô số buồn bã cùng trống trải không thể nói thành lời.
Sinh hoạt trên địa cầu ngắn ngủn mấy chục năm, mà ở nơi này, đã mấy ngàn năm.
Tuy lão tâm chí kiên định, cũng khó tránh khỏi quyến luyến.
Đám Lý Miên Khê nghe vậy, hơi hé miệng, rồi lại không biết nên nói gì.
Tựa như một hồi thịnh yến, khi bắt đầu náo nhiệt ồn ào, lúc kết thúc lại tịch liêu vô thanh.
Trên đời này không có buổi tiệc nào không tán.
Hiệu trưởng trầm mặc nửa ngày, nhìn Phong Việt Từ, nói: “Thanh Huy, chúng ta còn có thể quay lại không?”
Phong Việt Từ nói: “Kiếp số nơi này sắp buông xuống, nếu có thể vượt qua, đương nhiên sẽ có ngày gặp lại, nếu kiếp số khó tiêu, tất sẽ vĩnh viễn không có ngày đoàn tụ.”
Sắc mặt Hiệu trưởng biến đổi, vội vàng nói: “Kiếp số? Ngay cả ngươi và Khương tiểu tử cũng không nắm chắc sao?”
Khương Hoàn nói: “Lão già, đây không phải vấn đề có nắm chắc hay không, nói với lão những đạo lý huyền diệu khó giải thích đó lão cũng không hiểu, đừng hỏi, cứ yên tâm về nhà đi thôi.”
Hiệu trưởng nói: “Nhưng nơi này có nhiều học sinh ngoan của ta như vậy! Sao ta có thể bỏ bọn họ mặc kệ?”
Lý Miên Khê đi đến trước mặt lão, nghiêm túc nói: “Ân tình dạy dỗ của Hiệu trưởng ta ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích. Ngài bảo vệ chúng ta nhiều năm như vậy đã đủ rồi, nên đi thực hiện tâm nguyện của chính ngài thôi.”
Quý Thời Nghiên nói: “Học đệ học muội có chúng ta chiếu cố, Hiệu trưởng yên tâm, chỉ cần chúng ta còn sống, Học cung nhất định trường tồn bất diệt.”
Dứt lời, hai người liếc nhau, đồng thời hành lễ thầy trò với Hiệu trưởng.
Trong lòng Hiệu trưởng ê ẩm, vội vàng nâng bọn họ dậy: “Nhưng mà……”
“Nhưng cái gì mà nhưng?” Khương Hoàn nói: “Sao lão già ông dây dưa lắm thế, muốn trở về chính là lão, lúc này do dự cũng là lão.”
“Nhân chi thường tình!” Hiệu trưởng định dỗi hắn hai câu, lại không có tâm tình này, dừng một chút, hỏi hắn: “Khương tiểu tử, ngươi không đi?”
Khương Hoàn không nói, chỉ nắm tay Phong Việt Từ, quơ quơ trước mặt lão.
Hiệu trưởng liền hiểu, thở dài, sau đó xoay người chạy ra ngoài, cũng không quay đầu lại nói: “Thanh Huy đợi một chút, ta phải đi từ biệt các học sinh!”
Phong Việt Từ nói: “Không kịp rồi.”
Trời đất phút chốc một mảnh u ám, phảng phất mây đen che mặt trời, nhưng cẩn thận nhìn lại, liền sẽ phát hiện, là do hư ảnh một dã thú chắn phía trên.
Ánh mắt Ngô Nhất Ngạn nặng nề, nói: “Tới rồi.”
Ngô Song Nhai cả kinh nói: “Đây là cái gì?”
Lý Miên Khê ngăn Ngô Song Nhai phía sau, biểu tình nghiêm nghị nói: “Là thứ đã hại Quỷ Quân!”
“Lực lượng trong cánh cửa ……” Quý Thời Nghiên nghiêng đầu nói: “Vô Phương ca ca, ngươi đừng sợ, đi theo ta.”
Trần Vô Phương đứng bên người nàng, gật gật đầu, tư thái lại là bảo hộ.
Phong Việt Từ bất động thanh sắc, phất tay áo mở ra một quang lộ, cuối đường là thứ cảnh tượng kỳ dị mọi người chưa bao giờ gặp qua.
Ánh mắt Khương Hoàn khẽ biến —— là địa cầu.
Cùng lúc đó, người xuyên việt đến từ dị giới bất luận lúc này đang ở đâu, đều đã nhận ra điều gì đó.
Trong Học cung.
Tô Lệnh Mưu vốn đang nói mọi người về phòng, trong tay còn ôm một đứa trẻ bốn năm tuổi, bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.
Hài tử cắn ngón tay, ngây thơ nói: “Tô sư trưởng, ngài sao vậy?”
Dương Sách đứng cách đó không xa, cái mũi đau xót, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không biết là vui hay buồn.
Tô Lệnh Mưu hít sâu một hơi, giao hài tử trên tay cho Khâu Lâm Hàn bên cạnh ôm trước, ấn bờ vai của hắn, nghiêm túc công đạo nói: “Lâm Hàn, từ trước đến nay ngươi ổn trọng hiểu chuyện nhất, về sau sư trưởng không thể chăm sóc các ngươi nữa…… Ngươi phải chiếu cố các học đệ học muội, bọn họ còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, ngươi……”
Nói được một nửa, lão liền nghẹn ngào, có chút nói không được nữa.
Khâu Lâm Hàn kinh ngạc nói: “Tô, Tô sư trưởng?”
Thân thể Tô Lệnh Mưu không chịu khống chế mà bay lên không trung trước mắt mọi người, học sinh lớn nhỏ đều nhìn lão, trên mặt đều là kinh hoảng cùng khó hiểu.
Lão không nhịn nổi, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
Qua nhiều năm như vậy, tâm huyết mà Tô Lệnh Mưu dành cho Học cung cũng không thua kém gì Hiệu trưởng, đặc biệt là đám hài tử này, đều do lão lãnh vào, giáo dưỡng lớn lên lại tiễn đi.
Đối với lão mà nói, Học cung đã là một ngôi nhà khác, sao có thể bỏ được.
Dương Sách ôm chặt lấy học trưởng học tỷ chung quanh, hình ảnh khi ở chung từng màn hiện lên trong đầu.
Quản Đồng cùng Tần Văn Nhân cùng túm chặt tay gã, đỏ mắt nói: “Dương học đệ!”
Toàn bộ người xuyên việt đều bị quang mang bao phủ, nhanh chóng bay lên không trung.
“Dương học đệ!”
“Tô sư trưởng!”
“Chân học muội!”
“Chu sư trưởng!”
“Hiệu trưởng! Là Hiệu trưởng! Đừng đi a!”
“Vì sao? Vì sao các ngươi đều phải đi? Đừng đi!”
Học cung yên tĩnh một chớp mắt, bỗng dưng bộc phát ra tiếng gào tận trời, toàn bộ học sinh đều mất khống chế, ùa về phía cửa như thủy triều, tụ lại trên mảnh đất trống trước bậc thang, ngửa đầu nhìn đám người Hiệu trưởng, tiếng khóc một mảnh.
Không chỉ Hoa Hạ Học Cung xuất hiện cảnh tượng như thế, người xuyên việt lưu lạc bên ngoài thành gia lập nghiệp cũng không ít.
Trên đường núi, một nam tử nhẹ nhàng đặt hai đứa bé trên vai gã xuống đất, ôm bọn họ, khóc không thành tiếng nói: “Thực xin lỗi, mẫu thân các con sẽ đến đón các con nhanh thôi, phải biết nghe lời, ngoan ngoãn, đừng chạy.”
Hai đứa bé mờ mịt một lát, chạy vội đuổi theo thân ảnh ngày càng xa của gã, khóc hô: “Cha! Cha!”
Trong sân, phụ nhân lớn tuổi gắt gao ôm trượng phu cùng nhi tử, nghẹn ngào nói: “Ta hối hận! Ta không muốn đi, ta không muốn đi nữa!”
“Mẹ!”
“Ca ca!”
“Phu quân!”
Trường đạo giữa không trung đứng đầy bóng người, trên trời dưới đất, như cách một trời một vực, tiếng khóc bi thống cùng tuyệt vọng không dứt bên tai, khiến người nghe được ruột gan đứt từng khúc.
Lâm Yên Lam mềm lòng nhất, không đành lòng mà mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài muốn đưa tất cả mọi người trở về sao?”
Phong Việt Từ nói: “Nếu không có ý niệm quay về, sẽ không xuất hiện ở nơi đó.”
“Tựa như ta nguyện ý lưu lại vì A Việt, cho nên con đường kia không ảnh hưởng đến ta.” Khương Hoàn nhìn không trung, lắc đầu nói: “Thế gian chưa từng có biện pháp lưỡng toàn, trở về hay lưu lại, đều do bọn họ lựa chọn.”
Lâm Yên Lam nói: “Vậy……”
Thú ảnh giữa không trung càng ngày càng rõ ràng, một móng vuốt của nó đã dần dần ngưng tụ thành thật thể, vươn về trường đạo giữa không trung.
Sơn quỷ lại bò ra khỏi nền đất, trải rộng mỗi một góc, nhào hướng đám người đang tâm thần không xong.
Phong Việt Từ ngưng ra trường kiếm, huy kiếm chặt đứt nanh vuốt, ngay sau đó tung ra thanh dù, chắn giữa đường, dựng lên một đạo chắn.
“A Việt, ngươi đưa bọn họ đi, chuyện khác giao cho ta.”
Khương Hoàn hôn lướt Phong Việt Từ một cái, lăng không bay lên, rút đao khỏi vỏ, chỉ thấy ánh đao như máu, băng qua nửa bầu trời, nơi linh lực càn quét, Sơn quỷ tẫn tán.
Đám Quý Thời Nghiên sôi nổi tế Linh Khí ra, tiến đến hỗ trợ.
Đám học sinh Học cung cũng tỉnh ngộ, bất chấp thương tâm, đồng thời che chở các học đệ học muội, ngăn cản bầy Sơn quỷ đang cuồn cuộn lao tới không ngừng.
Dương Sách quỳ xuống giữa trường đạo, nỗ lực duỗi tay vươn về phía Học cung, nức nở nói: “Hiệu trưởng, Tô sư trưởng, lúc trước khi còn ở Học cung, mỗi ngày ta đều muốn về nhà, nhưng hiện tại thật sự có thể trở về, vì sao ta lại khổ sở như vậy chứ……”
Tô Lệnh Mưu một câu cũng không nói nên lời.
Dương Sách thấy học tỷ bị Sơn quỷ gây thương tích, tê thanh khóc hô: “Tất cả mọi người đang chiến đấu! Chỉ có chúng ta giống một đám đào binh!”
Hiệu trưởng cũng nhìn các học sinh bị vây công phía dưới, nhắm hai mắt lại, phảng phất thêm vài phần già nua.
Tô Lệnh Mưu lau mắt, trên mặt giãy giụa theo lời Dương Sách nói tan đi, chậm rãi nở nụ cười, ngữ khí thực nhẹ, lại cực kỳ kiên định, nói: “Hiệu trưởng, các ngươi đi đi.”
Hiệu trưởng nói: “Lệnh Mưu ngươi……”
Tô Lệnh Mưu không chờ lão nói xong, dứt khoát kiên quyết từ không trung nhảy xuống —— nếu người xuyên việt đoạn tuyệt ý niệm về quê, liền sẽ không chịu quang lộ ảnh hưởng nữa.
Tô Lệnh Mưu rơi trên mặt đất, túm quần áo một tên tiểu tử lôi ra sau, cầm kiếm đánh tan Sơn quỷ trước mắt, quát: “Tuổi nhỏ đều lui ra sau đi!”
Âm điệu nghiêm khắc quen thuộc, tức khắc khiến các học sinh đỏ hốc mắt.
Dương Sách khóc đến thở hổn hển, trong tay hóa ra trường kiếm, nước mắt như suối phun nói: “Hiệu trưởng đã từng nói, không thể muốn cả cá cùng tay gấu, đến hôm nay ta mới xem như hiểu được.”
Gã theo Tô Lệnh Mưu, nhảy xuống.
Theo sau, một người lại một người cũng đi theo nhảy xuống.
Phụ thân trẻ tuổi ôm hài tử, phụ nhân lớn tuổi nhào về phía phu quân, học sinh về quê quay đầu lại bảo vệ đồng học ngày xưa.
Phía trước là cố thổ, nhưng phía sau cũng là gia viên.
Hiệu trưởng ngơ ngẩn, toàn bộ hình ảnh trước mắt đều thành từng màn ảnh thong thả, chấp niệm về quê mấy ngàn năm, đều chiếu vào từng khuôn mặt non nớt phía dưới.
Cuối cùng không biết vì sao, dừng trên người Phong Việt Từ.
Mỗi người đều đang giãy giụa, đều đang chiến đấu, duy độc Phong Việt Từ an an tĩnh tĩnh đứng, tuyết y tóc dài bị gió thổi bay lên, Sơn quỷ chen chúc mà đến, chưa kịp tiếp cận, đã yên lặng tan biến.
Y vẫn là bộ dáng không dính chút bụi trần, trầm tĩnh mà thong dong, phảng phất là mảnh tịnh thổ cuối cùng trong thiên địa rung chuyển.
Có người rời đi, y không ngăn cản, có người lưu lại, y cũng chưa ngăn trở.
Không hề nghi ngờ chính là, bọn họ khẳng định mang đến rất nhiều phiền toái cho y.
Nhưng y một câu chỉ trích cũng không có.
Theo động tác giơ tay của y, quang lộ dần dần hoàn thiện.
Hiệu trưởng gắt gao nhìn chằm chằm phía dưới, không dám lại quay đầu nhìn lại bộ dáng của địa cầu, trước khi bị quang lộ nuốt hết, trong đầu lão “ong” một tiếng, nhảy xuống dưới.
Khi rơi xuống mặt đất, Hiệu trưởng nghĩ thầm, thì ra từ bỏ chấp niệm là một chuyện thống khổ lại thoải mái như vậy.
Thì ra thứ lão cho rằng “dễ buông tay”, kỳ thật đã sớm khắc vào lòng, mà thứ lão cho rằng “không bỏ xuống được”, cũng sớm đã có có thể thay thế —— lão chỉ nghĩ gặp lại thân hữu nơi cố hương một lần, nhưng chung quy vẫn không thể bỏ mặc học sinh của lão.
Làm thầy của người, nên làm gương tốt.
“Hiệu trưởng!”
Đám trò nhỏ phảng phất tìm được người tâm phúc, phác lên như tổ ong, Hiệu trưởng ôm bọn họ, không biết khi nào đã rơi lệ đầy mặt.
Phong Việt Từ thu hồi ánh mắt, lau vết máu tràn ra bên môi đi, ngẩng đầu nhìn về phía hư không, huyền văn nơi mi tâm hơi nóng lên, sau đó xuất hiện vài vết rạn nhỏ vụn.
Quang điểm thuần trắng không tiếng động tiêu tán, phảng phất giữa mày rơi xuống một trận tuyết lạnh lẽo.
Có từng sợi linh quang quanh quẩn nơi đầu ngón tay y, nối tiếp quang lộ, bắc ngang qua dị giới.
Thời khắc đám người Tô Lệnh Mưu quyết định lưu lại, liên hệ giữa Ma Vương Cảnh cùng địa cầu liền thành lập, nhưng nếu muốn để vạn giới luân hồi siêu thoát, vẫn xa xa chưa đủ, còn khuyết thiếu một cơ hội nữa.
Huyền văn rách nát, thú ảnh khổng lồ giữa không trung ngưng tụ thành thật thể, động tác huy đao của Khương Hoàn bỗng chốc khẽ ngừng.
“Thời gian vạn năm, trôi qua thật nhanh.” Trong thức hải, huyết đồng Khương Hoàn mở mắt, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế thân thể, nói: “Ngươi đã được như ước nguyện, nhưng ta thì chưa.”
Khương Hoàn nói: “Cút ngay!”
Hai đạo ý thức giao chiến, đao khí vô khác biệt công kích, khiến người chung quanh hoảng sợ lui về sau.
“Khương học trưởng?”
“Khương Đế Bệ hạ!”
“A Nghiên cẩn thận! Mau tránh ra!”
Đám người Quý Thời Nghiên bị đao khí bức tránh né liên tục, trên người đều xuất hiện không ít vết máu.
Huyết đồng Khương Hoàn cười cười, nói: “Ma Vương Bệ hạ của chúng ta một lòng muốn kiến thành luân hồi chân chính, nhưng chỉ cần ta vẫn còn, y liền vĩnh viễn vô pháp thành công.”
Khương Hoàn huy đao đánh xuống, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi liền đi tìm chết đi.”
Huyết đồng Khương Hoàn nói: “Ta chứa toàn bộ lực lượng của thế giới phản diện, chỉ cần ta không chết, độn thú ra đời từ lực lượng phản diện cũng sẽ không biến mất, vốn dĩ ta nghĩ, ta có thể dung hợp thế giới chính phản, thậm chí khống chế độn thú, tạo thành một thế giới hoàn toàn mới, đi thăm dò địa phương bên ngoài Ma Vương Cảnh, tỷ như cố hương địa cầu của chúng ta …… Đáng tiếc, ta ngàn tính vạn tính, lại tính sót tên luyến ái não nhà ngươi.”
Khương Hoàn nói: “Ngàn tính vạn tính? Ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi không có đầu óc như thế.”
Huyết đồng Khương Hoàn: “……”
Khương Hoàn nói: “Còn nữa, ngươi cho rằng vì sao ngươi xuất hiện? Ngay cả chính ngươi cũng chưa rõ ràng, nói gì thăm dò những thứ khác, ngươi nằm mơ à.”
Huyết đồng Khương Hoàn nói: “Phản diện vì chấp niệm mà sinh, chấp niệm của ngươi, là Phong Việt Từ.”
Cho nên ngay từ lúc bắt đầu, gã liền muốn gϊếŧ Phong Việt Từ, chỉ là…… Phong Việt Từ đã là chấp niệm của Khương Hoàn, lại sao có thể không phải là chấp niệm của gã.
“Thôi, nói mấy thứ này cũng không có gì hay, không bằng chúng ta tới chơi một trò chơi đi.” Huyết đồng Khương Hoàn ngủ đông lâu ngày, hiểm hiểm mà chiếm cứ quyền khống chế nhất thời, không để ý tới tiếng gào của mọi người chung quanh, thế nhưng trực tiếp huy đao chặt đứt xiềng xích trên thân độn thú, làm cho nó càng lao tới nhanh hơn.
Nhưng khi gã định đánh ra đao thứ hai, một đạo tiễn quang đã phá không mà đến, đẩy chệch lưỡi đao.
Huyết đồng Khương Hoàn quay đầu lại.
Chỉ thấy quanh thân Phong Việt Từ linh quang dật tán, trong tay ngưng trường cung, trên cung gác một mũi tên, bạch y trường tụ, tay áo khởi thanh phong. Mà mặt mày y thanh trừng tĩnh nhã, khuôn mặt vô bi vô hỉ, tựa như trăng sáng giữa trời cao, không giống sinh linh nơi phàm giới.
Thật đẹp a.
Thoáng như mới gặp, chưa bao giờ thay đổi.
“Phong Linh Tiễn chưa từng đả thương người, nay rốt cuộc cũng lộ ra mũi nhọn.” Huyết đồng Khương Hoàn mạc danh hưng phấn, giương giọng nở nụ cười, nói: “Ta đâm ngươi một đao, ngươi muốn trả lại ta một mũi tên sao? Đúng rồi, ta sớm nên hiểu rõ, Ma Vương Bệ hạ mới là người tính không lộ chút sơ hở, hậu chiêu sớm đã chuẩn bị tốt. Bất quá ta rất tò mò, đối với đạo lữ tân hôn của ngươi, một mũi tên này, ngươi thật sự có thể hạ được sao?”