Tìm kiếm đáp án, chỉ là chuyện thứ nhất.
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình, ngươi xem.”
Trong ảo cảnh, vạn vật tái hiện sinh cơ, dần dần, trừ bỏ chim bay thú chạy, nhân loại cũng bắt đầu thức tỉnh.
Một thế giới phồn thịnh hủy diệt, bất quá là bắt đầu cho sự thức tỉnh của thế giới mới.
Lúc ban đầu, bạch y thiếu niên ở cùng một chỗ với mọi người, nhưng thế nhân cung kính tôn sùng y nhiều hơn là thân cận yêu thích.
Y chưa bao giờ tự cho mình là thần, thế nhân lại xem y là thần.
Thần không nên ở phàm trần.
Bọn họ nói như thế.
Trong phàm thế có người thiên phú tuyệt hảo, tu hành có đạo, có người trời sinh ngây thơ, không thể nhập đạo. Chuyện này mang đến tranh chấp cùng phiền toái vô cùng vô tận.
Vì thế có ranh giới giữa trăm thành cùng phàm thế.
Ma Vương tắc ở phía trên trăm thành, thành chúa tể độc nhất vô nhị trong thiên địa.
Nhưng mà y chưa bao giờ chúa tể qua thứ gì, y chỉ là an tĩnh lại cô độc đi trên con đường dài lâu mà vô tận.
Khương Hoàn nhìn thiếu niên đứng trong cung điện trống rỗng, bước nhanh đi qua, vây quanh thân ảnh thiếu niên.
Phong Việt Từ biết được hắn nghĩ gì, nói: “Không tịch mịch.”
“Ta biết A Việt đã quen thanh tĩnh, không thấy tịch mịch,” Khương Hoàn quay đầu lại nhìn y, nói: “Nhưng ta nhìn liền nhịn không được đau lòng ngươi, tựa như khi ngươi nhìn thời niên thiếu của ta trong Nguyệt Đồ, cũng sẽ đau lòng vậy.”
Ánh mắt Phong Việt Từ nhu hòa, nói: “Ta sinh ra đã hiểu chuyện, tu đến 3000 đại đạo, chạm đến quy tắc thiên địa, có thể làm được những việc mà người khác làm không được.”
Trong ảo cảnh, chỉ cần đầu ngón tay thiếu niên vừa chạm vào, liền có thể khiến cỏ cây đá cứng sinh ra linh tính.
Y đã sớm biết, y không giống người khác.
Khương Hoàn nói: “Thiên địa có quy tắc, sẽ không vô duyên vô cớ thiên vị ai. A Việt có được lực lượng vượt qua người khác, cũng gánh vác toàn bộ trách nhiệm, phải không?”
Phong Việt Từ cam chịu.
Khương Hoàn nói: “A Việt sinh ra liền biết chuyện về thế giới phản diện sao?”
Phong Việt Từ nói: “Biết hết thảy.”
Khương Hoàn dừng một chút, trầm giọng nói: “Nếu là vậy, vậy A Việt chẳng phải là……”
Phong Việt Từ nói: “Ứng kiếp mà sinh.”
Một hồi tan biến, vẫn chưa khiến đại kiếp nạn biến mất, chỉ là bình ổn ngắn ngủi.
Căn nguyên của thế giới phản diện vẫn tồn tại.
Người ứng kiếp mà sinh, tự nhiên là vì tiêu trừ kiếp số —— vô luận trả giá đại giới gì.
Khương Hoàn bỗng dưng nói: “Không được!”
Phong Việt Từ nói: “Được bao nhiêu, liền trả giá bao nhiêu.”
Thực công bằng.
Trên đời này vốn không có đạo lý không làm mà hưởng.
Cho dù có, đó cũng không phải Phong Việt Từ.
Khương Hoàn bật thốt nói: “Hết thảy mà A Việt đạt được, chưa bao giờ do thiên địa ban cho, mà là kết quả do chính ngươi nỗ lực! Chúng ta thường nói thiên phú, nhưng một người chỉ có thiên phú lại có ích lợi gì?”
Phong Việt Từ khẽ lắc đầu.
Khương Hoàn giữ chặt cổ tay y, nói: “Tựa như ta yêu ngươi, là do chính ngươi đủ tốt, mới có thể làm ta thần hồn điên đảo!”
“Vọng Đình, ta biết. Nhưng chuyện này không giống.”
Khương Hoàn nói vậy, Phong Việt Từ sao có thể không hiểu?
Nhưng mà, sinh trong thiên địa, sống mà làm người.
Khi y đánh thức vạn vật sinh linh, được thế nhân tôn sùng, khi y đi vào Bích Không Cảnh, phần trách nhiệm này đã không phải do y từ chối.
Hỏi không hối hận, không thẹn với lương tâm.
Đây là con đường mà y chọn, không cần oán trời trách đất, càng không cần lùi bước không tiến.
Trong ảo cảnh, bạch y thiếu niên sớm đã sáng tỏ tất cả những gì mà y phải gánh vác, nhưng thân ảnh hướng đến Bích Không Cảnh vẫn an tĩnh thong dong, không có nửa phần do dự cùng thấp thỏm, kỳ dị mà trọng điệp cùng thân ảnh Phong Việt Từ.
Khương Hoàn trầm mặc một lát, nhìn Phong Việt Từ, nghiêm túc nói: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, ta đều có thể gánh vác cùng A Việt, chính là A Việt không thể đẩy ta ra.”
Điều hắn lo lắng nhất kỳ thật không phải Phong Việt Từ muốn làm gì, mà là Phong Việt Từ đã quen đối mặt hết thảy một mình.
“An tâm.” Phong Việt Từ nói: “Ta đồng ý với ngươi, ta sẽ không chết, cũng sẽ không để ngươi chết.”
Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, lộ ra ấm áp khiến người an tâm, Khương Hoàn nghe vậy mới lộ ra ý cười, thò lại gần hôn hôn y: “Chỉ cần bồi đại mỹ nhân, chết cũng không sợ.”
Trong ảo cảnh thời gian lưu chuyển, có lẽ là qua trăm ngàn năm, cũng hoặc là qua trăm triệu năm, thiếu niên trưởng thành.
Khương Hoàn yên lặng nhìn người đi tới từ bóng mây, bạch y nhanh nhẹn, di thế xuất trần, đó là Vô Việt hắn quen thuộc, Diệp Vô Việt.
Diệp Vô Việt ngồi ngay ngắn trên mây trắng, quan sát phía dưới, chỉ thấy y duỗi tay một chút, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số quang điểm, trong quang điểm lập loè vô số hình ảnh khác nhau.
Vô số năm qua, Diệp Vô Việt thử trùng kiến luân hồi rách nát, muốn độ hóa hàng tỉ sinh linh đã tan biến.
Vạn giới luân hồi, kỳ thật chỉ là sản phẩm của thí nghiệm.
Sau khi người ở khởi nguyên chết, qua luân hồi chuyển sang kiếp khác, sẽ lại quay trở về. Dù cho trong mắt người ngoài, đó đã là thủ đoạn thông thiên, nhưng vẫn là thất bại.
Bởi vì sinh linh của thế giới phản diện, không thể nhập luân hồi.
Khương Hoàn trầm ngâm nói: “Trước khi tan biến, luân hồi là dạng gì?”
Phong Việt Từ nói: “Cũng như thế.”
Khương Hoàn bừng tỉnh nói: “Ta hiểu rồi, A Việt, vạn giới luân hồi căn bản không phải sản phẩm thất bại, là yêu cầu của ngươi đối chính mình quá cao. Cái gọi là luân hồi, ta cảm thấy chỉ nhằm vào tồn tại có sinh mệnh, nhưng những thứ lưu lại trước khi tan biến đó, thật sự có thể gọi là ‘sinh linh’ sao?”
Phong Việt Từ nói: “Phải hay không, không quan trọng.”
Đây là căn nguyên của kiếp số, là sinh linh cũng được, không phải sinh linh cũng thế, kết quả vẫn là phải xen vào.
Vì vậy Phong Việt Từ căn bản không hề rối rắm những cái đó.
Khương Hoàn nói: “Được rồi, chuyện cần động não quả nhiên không hợp ta…… Ai? A Việt ngươi xem!”
Ảo cảnh bỗng nhiên đong đưa lên, quang điểm quanh thân Diệp Vô Việt chợt tiêu tán, y phảng phất đã nhận ra điều gì, lần đầu tiên đi ra Bích Không Cảnh.
Phong Việt Từ nói: “Là lực lượng của thế giới phản diện đến đỉnh.”
Lực lượng phản diện cùng thế giới tân sinh đồng thời buông xuống, lúc ban đầu lực lượng mỏng manh, nhưng theo thế giới tân sinh càng ngày càng phồn thịnh, người càng ngày càng nhiều, nó cũng sẽ dần dần hấp thu lực lượng trong đó, càng ngày càng lớn mạnh.
Cho đến đỉnh, thế giới tân sinh sẽ giẫm lên vết xe đổ, lại nghênh đón tan biến lần nữa.
Phong Việt Từ phất tay áo, ảo cảnh biến hóa, trước mắt xuất hiện một cánh cửa, bên trong cánh cửa là một cái bóng dã thú khổng lồ.
Khương Hoàn nói: “Lực lượng hủy diệt.”
Phong Việt Từ nói: “Là ‘độn thú’ ra đời từ lực lượng phản diện, khi lực lượng phản diện đạt tới đỉnh, ‘độn thú’ liền sẽ phá tan phong ấn, hủy diệt sinh linh vạn vật, khiến thiên địa lại quy về yên lặng.”
Khương Hoàn nhìn hắc ảnh chằm chằm, nói: “Cho nên sự tình là thế này, có người ở Khởi nguyên vì sợ hãi tử vong mà lăn lộn ra ‘Bất Tử Giới’, quanh năm suốt tháng dần biến thành thế giới phản diện hiện giờ, lực lượng của thế giới phản diện đạt đến đỉnh, ‘độn thú’ xuất hiện hủy diệt thiên địa, cũng chính là tràng đại hủy diệt lúc ban đầu kia. Sau lại thiên địa tân sinh, A Việt giáng thế, đánh thức vạn vật sinh linh, mà lực lượng phản diện lại bắt đầu sinh trưởng lớn mạnh, ‘độn thú’ lại xuất hiện lần nữa …… Đây còn không phải là cái chết tuần hoàn sao?”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Cho nên y mới muốn trùng kiến luân hồi, hóa giải căn nguyên của tuần hoàn.
Khương Hoàn đột phát kỳ tưởng, thuận miệng nói: “A Việt, nếu không chúng ta liên thủ, chém chết ‘độn thú’, xuất hiện một lần chém một lần.”
Trong thức hải, huyết đồng Khương Hoàn thật sự nghe không nổi nữa, cười lạnh nói: “Đầu óc ngươi đâu? Có phải ngươi cảm thấy ngươi còn trâu bò hơn cả đại năng trước hủy diệt hay không?”
Khương Hoàn nói: “Đúng vậy, cút đi.”
Huyết đồng Khương Hoàn: “……”
Khương Đế kiêu ngạo cuồng vọng đến mức ngay cả bản ngã của hắn cũng nghe không nổi nữa.
Phong Việt Từ thần sắc như thường nói: “Ta thử qua.”
Huyết đồng Khương Hoàn: “……”
Khương Hoàn ngọt ngào nghĩ, vẫn là đại mỹ nhân nhà hắn lợi hại, bọn họ không hổ là trời sinh một đôi!
Phong Việt Từ nhàn nhạt nói: “Vạn năm trước, ta phong ấn độn thú trong cánh cửa, dùng trăm địa điểm thiết hạ trận pháp, dùng thần hồn của trăm kiện tín vật trấn áp.”
Trăm địa điểm, trăm kiện tín vật?
Từ từ……
Khương Hoàn khϊếp sợ nói: “Trăm địa điểm chính là trăm thành, trăm kiện tín vật chính là tín vật trăm thành?”
Phong Việt Từ nói: “Ừm.”
Khương Hoàn nói: “…… Vậy ta đây chinh chiến trăm thành, thu thập tín vật chẳng phải là đang hủy đi phong ấn của ngươi?!”
“Cũng không phải vậy”, Phong Việt Từ nói: “Phong ấn vốn dĩ cũng chỉ có thể trấn áp vạn năm.”
Khương Hoàn nghĩ thấy cũng phải, Phong Việt Từ nếu có thể nói nhược điểm trăm thành cho hắn, như vậy hẳn cũng có vài phần dự đoán với những việc hắn sẽ làm sau này.
Nói không chừng hành động của hắn, căn bản chính là trong khống chế của Phong Việt Từ.
Khó trách lúc trước Lạc Băng Oánh sẽ nói Phong Việt Từ đã tính kế hết thảy.
Bất quá Khương Hoàn cũng không cảm thấy đây là tính kế, ngược lại cảm thấy là tâm can bảo bối của hắn quá thông minh.
Trọng điểm chú ý của hắn nằm ở nơi khác.
“A Việt vừa nói đến thần hồn của tín vật, chẳng lẽ là do ngươi đánh tan thần hồn của chính mình, dung vào trong trăm kiện tín vật, mới khiến thần hồn của ngươi biến mất sao?”
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình thông tuệ hơn người.”
“Ngươi!” Khương Hoàn nâng tay ôm mặt y, mày xoắn vào nhau, lại tức lại vội la lên: “Ngươi không đau sao?”
Phong Việt Từ nói: “Không đau.”
Khương Hoàn kéo y đi ra ngoài ảo cảnh, nói: “Sao có thể không đau? Không được không được, ta vừa nghĩ đến liền chịu không nổi, A Việt chúng ta đừng nhìn nữa, trước đi về mở Cửu Trọng Thiên khuyết ra hợp nhất thần hồn đã!”
Huyết đồng Khương Hoàn lạnh lạnh cười, nói: “Ma Vương Bệ hạ đáng thương lại đáng yêu của chúng ta, thần hồn của y một khi đoàn tụ, phong ấn‘độn thú’ sẽ ngay lập tức rách nát, Ma Vương Cảnh hủy trong một sớm, ngươi tin hay không?”
Khương Hoàn nói: “Liên quan gì ngươi? Lăn!”
Huyết đồng Khương Hoàn nói: “Đầu óc chỉ biết luyến ái của ngươi đại khái còn chưa kịp phản ứng đi, thôi, ta tốt bụng nói cho ngươi một chuyện —— ngươi dung hợp Thiên Đạo, cũng liền ý nghĩa ngươi đã thay thế Thiên Đạo, trở thành trung tâm vận chuyển của hai mặt chính phản, nói cách khác, ngươi chính là người đầu tiên ‘độn thú’ muốn gϊếŧ chết, kinh hỉ không?”
Khương Hoàn nói: “Liên quan gì ta? Lăn!”
Khương Đế điên lên mặc kệ người khác cũng mặc kệ chính mình.
Dù sao hiện tại hắn quá cao, trông cậy vào người khác không được, trời sập còn có thể làm sao bây giờ? Chống thôi.
Chống được tiếp tục sống, chống không được liền chết, không có gì phải rối rắm.
Nhưng là trước khi trời sụp, ai cũng không thể ngăn cản đại hôn của hắn, ai ngăn cản liền gϊếŧ người đó trước!
Chính là không nói đạo lý như vậy.
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình, tạm thời đừng nóng nảy.”
Khương Hoàn nói: “Ta thực sốt ruột, thật sự! Tận thế sắp đến hôn còn chưa kết xong, không bằng thừa dịp Trọng Lăng Hải yến mọi người đều ở đây, chúng ta thành hôn trước đi? Việt Việt không phản đối chính là đáp ứng rồi, liền quyết định như vậy.”
Hắn một hơi không ngừng nói xong, hoàn toàn không cho Phong Việt Từ cơ hội chen ngang.
Phong Việt Từ cũng không muốn ngăn hắn nói, an an tĩnh tĩnh chờ hắn nói xong, mới nói: “Kiếp nạn vạn năm buông xuống, ta cần tụ hồn, lúc trước chúng ta từng thần hồn song tu, nếu Vọng Đình nguyện ý tương trợ, biện pháp này là nhanh nhất……”
Khương Hoàn nghe vui mừng ra mặt, ôm y cười đến dừng không được, gật đầu liên tục nói: “Được! Được được được được được! Hiện tại sao?”
Phong Việt Từ: “……”