Bờ đối diện Vong Xuyên kỳ thật là giao giới của thế giới luân hồi cùng khởi nguyên, ẩn giấu đại môn tới lui giữa hai bên.
Luân hồi giả ở đây dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, gom đủ bảy khối lệnh phù, sau khi mở cửa, liền đi tới khởi nguyên.
“Cái gì kêu đúng một nửa?” Hiệu trưởng nắm lỗ tai Thanh Ngưu, nói với Khương Hoàn: “Ngươi nói con trâu này là trình tự do ngươi làm ra, vậy có phải nó chính là ‘hệ thống’ không?”
Khương Hoàn đẩy cái đầu đang thò qua của lão ra, nói: “Chính là hệ thống.”
Hiệu trưởng xác nhận một lần, nói: “Ngươi làm ra?”
Khương Hoàn gật gật đầu, nói: “Không sai.”
Hiệu trưởng vén tay áo, tìm gậy gộc khắp nơi, cái gì cũng không muốn nói, liền muốn đánh hắn một trận xả giận trước.
Phong Việt Từ ngăn cản, nói: “Hiệu trưởng.”
Hiệu trưởng tận tình khuyên nhủ: “Thanh Huy a, không cần che chở hắn như vậy, lão nhân gia ta lại không đánh lại hắn, ngươi hẳn là giúp đỡ lão nhân gia ta a!”
Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, ánh mắt như thu thủy, thanh minh trong sáng đến không thể tưởng tượng.
Hiệu trưởng chịu không nổi, “Ai da” một tiếng, xoa ngực nói: “Học sinh bảo bối ngoan của ta, ngươi mọi thứ đều tốt, sao ánh mắt lại không tốt như vậy, chọn một tên tiểu tử thúi hỗn trướng như vậy!”
Khương Hoàn cũng không cãi với lão, hôn mấy cái trên má Phong Việt Từ, ý định kí©ɧ ŧɧí©ɧ lão.
Hiệu trưởng: “……”
Thanh Ngưu: “Mu mu ——”
Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình rất tốt.”
Khương Hoàn cười cười, nói với Hiệu trưởng: “Lão già, nghe thấy A Việt nhà ta nói không? Việt Việt nhà ta chính là thích ta!”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Nhà ta”.
“Sính lễ còn chưa hạ, nhà ngươi cái gì?” Hiệu trưởng đập bàn một cái, nói: “Không đúng không đúng, lại bị tiểu tử ngươi lầm đạo, nói rõ ràng lai lịch của tiểu Thanh Ngưu này trước, lại nói chuyện sính lễ.”
Nghe thấy hai chữ “Sính lễ”, Khương Hoàn thấy lão thuận mắt không ít, hiếm khi kiên nhẫn hơn một chút, giải thích nói: “Kỳ thật rất đơn giản, ta dung hợp Thiên Đạo, đến Vong Xuyên, tìm được đại môn đi thông luân hồi, mà nhập luân hồi, chỉ có thần hồn mới có thể. Như vậy liền có một vấn đề, ta là từ địa cầu tới, thần hồn ly thể, vạn nhất xuyên trở về thì làm sao bây giờ? Cho nên ta liền làm một cái trình tự, để ngừa vạn nhất.”
Hiệu trưởng vẻ mặt ngốc.
Khương Hoàn “Nga” một tiếng, nói: “Đã quên nói cùng ngươi, thế giới luân hồi đích xác có chút quan hệ cùng địa cầu, cái này hai câu ba lời không thể nói rõ được, liền không nói. Dù sao chính là ta lo lắng không thể quay về được, cho nên làm cái đèn chỉ đường, vào thời điểm thích hợp lôi kéo ta trở về.”
Hiệu trưởng nói: “Ngươi là nói, hệ thống này vốn dĩ hẳn là nhằm vào một mình ngươi?”
Khương Hoàn nói: “Đúng vậy, đáng tiếc nó có bug, kéo cả các ngươi tới.”
Hiệu trưởng rốt cuộc nghe hiểu: “Nói cách khác, tên nghiệp dư nhà ngươi, học cái gì không học, cố tình học người khác làm trình tự, kết quả làm ra một đống bug hố đến cả chúng ta?”
Khương Hoàn nói: “Cái gì kêu hố? Cái nồi này ta không cõng.”
Hiệu trưởng tức giận nói: “Ngươi không cõng ai cõng?”
Khương Hoàn ấn đầu Thanh Ngưu xuống.
Thanh Ngưu nghiêng đầu, chớp chớp mắt to, vô tội lại mờ mịt, súc đến cạnh chân Phong Việt Từ: “Mu ——”
Hiệu trưởng vỗ án nhảy dựng lên nói: “Ngươi không biết xấu hổ sao? Nó chỉ là một con trâu!”
Khương Hoàn nói: “Ngươi biết con trâu này ngốc đến mức nào sao? Ta cho nó nhiệm vụ một, canh giữ ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, nếu A Việt trở về, lập tức đi theo y, kết quả ta vừa đi nó liền chạy ra ngoài chơi. Ta để lại một đạo thần niệm trên người nó, cho nó nhiệm vụ thứ hai là kéo thần hồn của ta trở về, kết quả nó dại dột không thể nào tả nổi, chỉ hai con số 2018 cùng 2081 đã khiến nó lẫn lộn, chính mình xuất hiện bug, loạn bắt người…… Này còn có thể là lỗi của ta sao?”
Năm đó Khương Vọng Đình xuyên từ năm 2018 đến đây, gặp được Diệp Vô Việt, trở thành Khương Đế. Sau lại vì nhập luân hồi, hắn vứt bỏ thân thể, lại về tới địa cầu năm 2081.
Ở trong giả thiết của trình tự, “2018” cùng “2081” trở thành hai niên đại đồng thời phù hợp điều kiện, Thanh Ngưu không thể tự thay đổi thông số, vì thế hỗn loạn, xuất hiện bug.
Hiệu trưởng: “……”
Khương Hoàn nhìn Phong Việt Từ, nói: “A Việt ngươi bình xử xem, đây là lỗi của ai?”
Thanh Ngưu ngẩng đầu, chớp mắt to, cực kỳ ủy khuất.
Phong Việt Từ chưa lên tiếng, sờ sờ Khương Hoàn, lại sờ sờ Thanh Ngưu, trấn an cả hai bên.
Khương Hoàn không hài lòng: “Không được không được, đãi ngộ của ta sao có thể cũng giống con trâu béo này?”
Hắn thò lại gần, chỉ chỉ mặt.
Phong Việt Từ nghiêng đầu, khẽ hôn một cái trên khuôn mặt của hắn.
Khương Hoàn liền thỏa mãn cười rộ lên.
Phong Việt Từ nói: “Mu Mu tìm được ta, cũng mang theo ngươi trở về.”
Khương Hoàn cười nói: “Cho nên hiện tại ta còn chưa đem nó làm thịt hầm canh.”
Thanh Ngưu: “Mu!”
Hiệu trưởng nói: “Ai cũng đều không thể thảm bằng đám xuyên qua chúng ta!”
Khương Hoàn nói: “Không thể nói vậy được, cho dù hệ thống có bug loạn bắt người, nhưng cũng là làm theo giả thiết, phàm là người có thể tiến vào thế giới luân hồi, đều là người từng có một khắc chân chính nào đó thực sự muốn rời khỏi địa cầu. Hơn nữa thời gian của người địa cầu ở Ma Vương Cảnh là ngừng lại, đợi khi các ngươi trở về, vẫn cứ có thể trở lại một khắc kia. Lão già, nghĩ một chút, ước chừng các ngươi nhiều hơn những người khác mấy ngàn năm thời gian cùng vô số cơ duyên.”
Khi nghe được “từng có một khắc chân chính nào đó thực sự muốn rời khỏi địa cầu”, Hiệu trưởng giật mình, trầm mặc.
Không thể phủ nhận, lão đã từng thực sự có ý niệm này.
Trong mắt người ngoài, lão chính là nhiệt tình yêu thương Hoa Hạ địa cầu như vậy, sao có thể sẽ muốn rời đi? Nhưng khi đó, trường học của lão bị bắt đóng cửa, học sinh của lão một đám rời đi, lão bị hiện thực bức bách, đích xác trong nháy mắt từng có dao động.
Nhưng mà chân chính rời đi, lão mới phát hiện chính mình căn bản luyến tiếc.
Người chính là như vậy, mất đi mới biết được quý trọng.
Lão từ đầu đến cuối đều rất yêu cố hương, từng cho rằng phần tình yêu này đã sớm bị hiện thực tiêu ma, kỳ thật vẫn giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng của lão, một ngày kia dâng lên ào ạt, liền có thể chiến thắng hết thảy.
Hiệu trưởng nhìn không trung xanh lam, nhìn cảnh trí chung quanh.
Khởi nguyên là một nơi thực tốt, đáng tiếc chung quy không phải chốn về của lão, địa cầu có nhiều chỗ không tốt như vậy, lại là ngôi nhà lão tâm tâm niệm niệm.
Hiệu trưởng thu hồi tầm mắt, nói: “Thôi, chuyện trước kia bỏ đi, nếu hiện tại chúng ta muốn về, có thể chứ?”
Khương Hoàn nói: “Cái này muốn hỏi A Việt.”
Phong Việt Từ nói: “Thần hồn của ta chưa khôi phục, Hiệu trưởng nếu muốn về, chỉ sợ còn cần chờ một đoạn thời gian.”
“Có thể quay trở về đã tốt rồi, đều đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không vội một ngày hai ngày,” Hiệu trưởng buông được một cọc tâm sự, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười, nói: “Lại thế nào, cũng phải chờ các ngươi thành thân, uống xong rượu mừng lại đi chứ, lão già ta chính là phải làm cao đường!”
Khương Hoàn nói: “Tiện nghi cho ngươi.”
Hiệu trưởng nhướng mày, tựa một lão ngoan đồng, thoải mái cười to.
Khương Hoàn mặc kệ lão, nghiêng đầu nói: “A Việt, hiện tại tín vật đã đủ chưa? Ta nghĩ, khi nào đi Cửu Trọng Thiên Khuyết mới tốt.”
Phong Việt Từ nói: “Tứ Thời Hoa Quan, Phượng Hoàng Tinh Phách, Ngọc Hồ Hạnh Lâm, Hư Không Linh Toa, Giang Thiên Tuyết Lụa, Huyễn Chân Kính, còn hai thứ nữa.”
Hiệu trưởng vừa nghe liền nói: “Có một kiện ở Hoa Hạ Học Cung, chính là phòng hộ đại trận của Học cung—— Đấu Chuyển Tinh Trận, lúc trước Chư Thiên Vạn Kiếp Trận chính là ta căn cứ trận này diễn biến ra, di, ta chưa nói cho các ngươi sao?”
Khương Hoàn: “……”
Phong Việt Từ nhưng thật ra gợn sóng bất kinh, hiển nhiên đã biết được từ sớm, nói: “Kiện cuối cùng, ở Diệp gia.”
Cùng lúc đó, một tòa linh thuyền tuyết trắng từ chân trời bay nhanh đến, trận trượng cực lớn, thế tới vội vàng.
Khương Hoàn nhìn qua, nói: “Thật đúng là nói đến là đến, người Diệp gia không phải đã nói vĩnh viễn cũng không đặt chân đến Khương gia sao, đây là tự vả mặt mình.”
Hiệu trưởng không nỡ nhìn thẳng, nói: “Khương tiểu tử, ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác, ngươi có biết meme của ngươi đã truyền lưu rộng khắp trong Học cung rồi không?”
—— ta, Khương Hoàn, chi đoàn tình lữ đi tìm chết, chó độc thân vạn năm, tin tưởng vững chắc trên đầu chữ sắc một cây đao, cho dù chết, lại trải qua luân hồi một vạn năm, cũng phải rời xa đại mỹ nhân, tuyệt đối không thoát đơn!
—— tâm can bảo bối đại mỹ nhân là của ta!
Ba cái tên thư tịch nổi nhất tại Hoa Hạ Học Cung trước mắt chính là: “Khương Đế dạy ngươi 108 chiêu truy Đạo Quân”, “Hợp lý tham thảo khả năng Đạo Quân trở thành họa thủy”, “Tập hợp trích lời vả mặt của Khương Đế”.
Phong Việt Từ đã khôi phục thân phận Ma Vương, Hiệu trưởng dự tính sau đó không lâu, xếp hạng này lại phải đổi lại.