Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 43: Tam tuyệt (1)

Gió êm sóng lặng, châm rơi có thể nghe.

Khương Hoàn còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ trong câu nói “Trăng đã ở trong tay ngươi” kia của Phong Việt Từ, lại bị một câu “Ta nên gặp ngươi một lần” của hắn làm ngốc.

“A Việt……”

“A Việt.”

Hai đạo thanh âm đồng thời vang lên, khinh đạm giống nhau, lại là ngữ khí hoàn toàn khác nhau.

Ánh mắt Khương Hoàn lạnh lùng, sắc bén mà nhìn chằm chằm hư ảnh đang chậm rãi xuất hiện trước mắt, “Muốn chết sao? A Việt là của ta.”

Hư ảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “A Việt là của ngươi, nhưng ta, chính là ngươi.”

Khương Hoàn: “…… Trò đùa gì vậy?”

Hư ảnh cười cười, nhìn về phía Phong Việt Từ, thấp giọng hỏi: “Ta biết A Việt tâm trong như gương, nhưng vẫn tò mò, ngươi đến tột cùng là làm sao biết được?”

Phong Việt Từ nhìn hắn một cái, trả lời: “Nguyên bản chỉ suy đoán, sau khi ngươi hiện thân mới có thể xác nhận.”

Hư ảnh: “……”

Khương Hoàn: “Xác nhận? Xác nhận cái gì?”

Hư ảnh ánh mắt phức tạp, phiền muộn nói: “Ta rất nhiều lần đều muốn đấm chết chính mình, mỗi ngày mắng chính mình liền thôi, còn ham thích đào hố nơi nơi. Chuyện khác nói sau, có chuyện cần thiết phải giải thích trước đã, Lạc Băng Oánh cùng ta thật không liên quan nhau, A Việt đừng nghe hắn nói lung tung, hắn luân hồi quên mang đầu óc!”

Ngữ điệu quen thuộc thiếu đánh này, nếu nói không phải một người cũng rất khó tin tưởng.

Khương Hoàn nói: “…… Đủ rồi a! Lại nói lung tung ta một đao chém ngươi. Ngươi là ta? Ăn vạ cũng không phải như vậy đi, cố hương của ta là địa cầu Hoa Hạ không sai đi, sao có thể là tên Khương Đế xúi quẩy kia?”

Hư ảnh tùy ý nói: “Nga, cố hương của Khương Đế chính là địa cầu Hoa Hạ, không sai.”

“……” Khương Hoàn mở to một đôi mắt huyết sắc, tay xoa chuôi đao, lạnh lạnh nói: “Ta khuyên ngươi nên lương thiện, đừng học theo ta nói chuyện.”

Hư ảnh lạnh lạnh nói: “Ta khuyên ngươi nên hiểu chuyện, miễn cho mặt bị đánh sưng, ta cũng không còn mặt mũi.”

Huyền kim trường bào từ hư hóa thật, hư ảnh cùng Khương Hoàn mặt đối mặt mà đứng, tựa như song sinh, trừ bỏ quần áo phục sức, nhìn không ra một chút khác biệt.

Hai người đối diện một lát, bỗng nhiên đồng thời quay đầu, nói: “A Việt!”

Dưới bầu trời xanh, hoa sen nở rộ, Phong Việt Từ lẳng lặng mà nhìn bọn họ lầm bầm lầu bầu ầm ĩ, không nói một lời, cho đến khi bọn họ dừng lại, mới nói: “Đêm đó sau khi uống rượu, ngươi từng nói ngươi đang tìm ta.”

Khương Hoàn nghe vậy, giật mình.

Phong Việt Từ nói: “Vọng xuyên Khương thị là dòng chính thống của Khương Đế, đạo mà ngươi tu luyện là một mạch tương thừa cùng bọn họ, thậm chí hơn xa đích truyền của Khương gia. Người Khương gia bắt chước sở thích ăn mặc của Khương Đế, ngươi cũng thích huyền kim phục sức, đeo trường đao.”

Khương Hoàn cúi đầu, nhìn nhìn trường đao trong tay.

Phong Việt Từ nói: “Chi Ý mở đồ cuốn không ra, ngươi có thể. Đao pháp Chi Mộng dùng không được, ngươi lại làm được. Ngươi vừa vào đồ cuốn chính là ‘Khương Đế’, Khương Đế nếu bảo tồn một niệm trong đồ cuốn, lại làm sao để người khác thay thế mình đi vào tràng đại hôn ở trong mơ kia?”

Hư ảnh cùng Khương Hoàn đều không còn lời nào để nói, ngơ ngẩn mà nghe.

Phong Việt Từ chậm rãi nói: “Phù Du Kiếp Vọng Nguyệt đồ, Tâm Ma hải vô tận, ngươi nói trăng dưới đáy biển là Thiên Thượng nguyệt, ta lại lại sao có thể không biết người trước mắt là ai ——”

Hư ảnh cực nhẹ mà thở dài.

Phong Việt Từ vươn tay về phía Khương Hoàn, nhàn nhạt nói: “Khương Đế, Khương Hoàn.”

Phảng phất có một đạo cự lôi nổ vang ở bên tai, trong đầu Khương Hoàn trống rỗng, nhưng chưa từng do dự, giây lát liền cầm tay Phong Việt Từ.

Gắt gao, không chịu buông ra, tựa như sợ hắn chạy.

Không kịp để ý tới đầu óc đang loạn thành một đoàn, Khương Hoàn đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra nói: “Vô luận ta là ai, giữa ngươi và ta có ước hẹn bảy ngày, ta thắng ngươi, vậy ngươi…… Chính là của ta!”

Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thanh trừng, thần sắc thản nhiên, không có chút ý tránh né nào.

Hư ảnh lẩm bẩm nói: “Cuối cùng không uổng phí…… Một phen khổ tâm này.”

Khương Hoàn nói: “Người theo đuổi là ta, người A Việt động tâm cũng là ta!”

Hư ảnh nghe vậy, thấp giọng cười, nói: “Có khác nhau sao? Chính mình ghen với mình, quả nhiên cũng chỉ có ta mới làm được. Nếu không vào đồ cuốn, làm sao có ước hẹn bảy ngày? Đợi ngươi khôi phục toàn bộ ký ức liền sẽ biết được, hết thảy hôm nay có được, rốt cuộc có bao nhiêu trân quý. Cẩn thận quý trọng đi, ngươi không biết đã ngươi trước đây hâm mộ ngươi hiện tại bao nhiêu đâu.”

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.

Vì hắn bước lên cửu trọng, vì hắn rơi vào luân hồi, vì hắn một niệm thành chấp, vì hắn một lòng bất biến.

Nhưng mà chung quy không tìm được, không chờ được.

Trong lòng Khương Hoàn bỗng nhiên đại đỗng, dâng lên cảm giác chua xót khôn kể, tựa như vui mừng, tưa như bi thống, không khỏi nhăn mày.

Phong Việt Từ khẽ vuốt tay hắn, nói: “Tĩnh tâm, chớ có nghĩ loạn.”

Thanh âm thanh thanh đạm đạm là phương thuốc tốt nhất, Khương Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, liền không cảm thấy khó chịu, lại là nhịn không được hỏi: “Lúc trước A Việt quay lại tìm ta…… Chính là khi đó động tâm sao?”

Phong Việt Từ nghiêm túc tự hỏi một lát, khẽ lắc đầu nói: “Đều không phải, ngươi từng nói động tâm là ‘tình không do mình, gặp quân vui mừng’, nhưng ta đối với ngươi, chưa từng bất mãn không vui.”

Khương Hoàn ngừng thở, hư ảnh cũng nghiêm túc lắng nghe, không muốn để sót nửa chữ.

Có lẽ là dưới ánh trăng dựa sát vào nhau, có lẽ là đêm dài ngủ chung, có lẽ là ấm áp không có lúc nào là không truyền đến này …… Động tâm không phải trong phút chốc, mà là quá trình làm Phong Việt Từ dần dần quen thuộc.

Phong Việt Từ từ nhỏ thanh tĩnh sống một mình, khiến hắn quen thuộc một người, vốn chính là một việc không thể tưởng tượng.

Nhưng Khương Hoàn làm được.

Đáy biển Tâm Ma, Khương Hoàn biết rõ là ngày thứ bảy, còn vì sợ thương đến hắn mà đưa hắn rời đi.

Phong Việt Từ khi đó cái gì cũng không nghĩ, chỉ có một ý niệm —— không thể bỏ lại một mình hắn.

Nếu lòng có sở niệm, liền nên lấy chân thành đối đãi.

Không hối hận, cũng không thẹn với lòng.

Phong Việt Từ lẳng lặng mà nhìn Khương Hoàn, thản ngôn nói: “Khương công tử, ta không lừa gạt ngươi, giờ phút này ta vẫn là khó hiểu tình niệm, nhưng đường dài vạn dặm, cũng nguyện quay đầu lại vì ngươi hồng trần cho dù không đường, cũng nguyện cùng ngươi cùng nhau. Nếu tâm ý ngươi vẫn còn, chúng ta thử một lần, được không?”

Khương Hoàn mềm lòng đến độ muốn tan chảy.

Khóe miệng hư ảnh hiện lên tươi cười, giữa lúc hoảng hốt lại có thủy quang chợt lóe rồi biến mất trong mắt.

Khương Hoàn nhào qua, trực tiếp bế người lên ở trên mặt biển xoay vài vòng, mặt mày hớn hở mà kêu: “Được! Được! Được! Thật tốt quá! A Việt, ta thật là vui!”

Tiếng cười phi dương, cơ hồ vang vọng thiên địa.

Hư ảnh lại ở một bên nhìn, không nói không động hồi lâu, tựa như ngây ngốc, nửa ngày, mới thấp không thể nghe thấy nói: “Ta chờ nmột lời này của ngươi, đợi hơn sáu ngàn năm.”

Bạch y tung bay, nét mặt chiếu tuyết.

Thoáng như năm đó kinh hồng thoáng nhìn, từ đây thương nhớ đêm ngày.

Hư ảnh nhịn không được duỗi tay, muốn chạm khuôn mặt hắn một chút, nhưng bàn tay đến giữa không trung, lại chậm rãi thu về.

Phong Việt Từ giương mắt.

Đuôi lông mày Hư ảnh khẽ nhếch, quang mang trong mắt cùng Khương Hoàn không có sai biệt, phảng phất nắng gắt bất diệt, liền như vậy cười với hắn, thân hình dần dần nhạt đi, hóa thành quang điểm dung nhập ấn đường của Khương Hoàn.

Khương Hoàn trong phút chốc cứng đờ tại chỗ, trong óc chấn động, phảng phất có cổ lực lượng cường ngạnh mà đẩy ra một góc phủ đầy bụi, miệng cống ký ức dần dần buông lỏng, có thể nhìn thấy những chuyện cũ đầy luyến tiếc không thể xóa nhòa năm xưa.

Thân hình hắn quơ quơ, dựa vào thanh liên đang từ từ nở rộ trên mặt biển.

Phong Việt Từ nhíu mày đi dìu hắn, duỗi tay đυ.ng vào ấn đường hắn.

Khương Hoàn bỗng chốc gắt gao nhìn hắn chằm chằm, huyết sắc trong mắt khi thì gia tăng khi thì đạm đi, giống như một hồi sóng thần không tiếng động cuốn lên giữa biển máu.

Phong Việt Từ nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu sao?”

Khương Hoàn cầm tay hắn đặt bên má, hai mắt hơi khép, cảm thụ được xúc cảm ôn lương trong lòng bàn tay hắn.

Phong Việt Từ an tĩnh mà bồi hắn.

Khương Hoàn bỗng nhiên giữ chặt tay hắn, đặt bên môi hôn nhẹ, rồi sau đó há miệng liền cắn, liếʍ liếʍ lòng bàn tay oánh bạch.

Phong Việt Từ rút tay về, thấy hắn có chút không thích hợp, liền cho rằng là Tâm Ma hải ảnh hưởng, tức khắc muốn đánh đàn giúp hắn tĩnh tâm hóa giải, nói: “Khương Hoàn, ngưng……”

Khương Hoàn ôm lấy eo hắn, hơi dùng một chút lực, đem hắn đẩy ngã ở phía trên thanh liên, thanh âm khàn khàn ở bên tai hắn nói: “A Việt, gọi ta Vọng Đình, Khương Vọng Đình.”

Không chờ Phong Việt Từ phản ứng lại, Khương Hoàn liền hôn lên môi hắn.

Phong Việt Từ: “……”

Lúc trước hôn môi đều là Khương Hoàn tựa như chơi đùa chỉ hôn má, chỉ có sau một lần say rượu, trộm hôn môi.

Nhưng mà lần đó, cũng bất quá là vừa chạm vào liền tách ra.

Giờ phút này gắn bó như môi với răng, hô hấp Phong Việt Từ rốt cuộc rối loạn vài phần, nhưng cũng không có đẩy ra, chỉ là thân cận quá, gần gũi không biết như thế nào cho phải.

Tinh thần ngây thơ, xem xuân cung đồ cũng như xem Đạo kinh, lòng có sở niệm, chung quy không thể lại thờ ơ.

Giữa lúc hoảng hốt Khương Hoàn lại ngửi được hơi thở tuyết đầu mùa, hỗn tạp liên hương nhàn nhạt, thanh thấu lãnh nhuận, hắn nhịn không được mềm nhẹ mà liếʍ láp gặm cắn, càng thâm nhập, lại càng si mê.

Người truy tìm rất lâu, hiện giờ ở trong lòng ngực hắn.

Khương Hoàn thối lui nửa phần, lẩm bẩm nói: “A Việt, ta nhớ tới một ít chuyện cũ, một chút, nhưng ta hiện tại rất rõ ràng, nguyên lai ta là hắn —— ta là Khương Đế.”

Phong Việt Từ nói: “Ngươi chính là ngươi.”

Khương Hoàn nở nụ cười, quấn lấy người không bỏ, nói: “A Việt, ta lại hôn hôn ngươi được không?”

Phong Việt Từ ngồi dậy, ngọc quan trên đầu bị cánh hoa sen kéo lấy, rớt xuống đáy biển, trong khoảnh khắc tóc dài như mực trút xuống đầy người, làm nổi bật lên dung nhan trong sáng của hắn, Thanh Hoa xuất trần, đẹp đến không gì sánh được, toàn thân đều có một loại khí tràng khiến người không dám khinh nhờn.

Khương Hoàn lại không sợ, lại muốn đi hôn hắn.

Phong Việt Từ nói: “Ngươi thực thích như vậy?”

Khương Hoàn nói: “A Việt không thích sao?”

Chưa nói tới thích hoặc là không thích, dưới góc nhìn của Phong Việt Từ, người tu đạo đã rất ít để ý tới thân cận da thịt, càng chú ý nhiều hơn đến sự va chạm giữa thần hồn và độ phù hợp trên tinh thần.

Cái gọi là đạo lữ, cùng phu thê phàm nhân không giống nhau, mà là người nắm tay một đời.

So với hôn môi rước lấy ý loạn thần mê, Phong Việt Từ càng thích cùng Khương Hoàn luận đạo, tìm kiếm tự tại.

Khương Hoàn sờ sờ gương mặt hắn, cười nói: “Ta biết A Việt từ trước đã quen tự kìm chế, chỉ là chuyện cảm tình, vốn chính là không thể khống chế. Ngươi xem, bên tai ngươi đều đỏ.”

Phong Việt Từ hơi giật mình, mu bàn tay chạm chạm lỗ tai, quả nhiên hơi hơi nóng lên, lặng im nửa ngày, mới giơ tay đặt lên trán hắn, nhẹ giọng nói: “Lời tuy như thế, cũng không thể sa vào phóng túng, lầm lạc chính đồ.”

Khương Hoàn rầu rĩ mà cười, lại hôn xuống khóe miệng hắn, “A Việt thật đáng yêu.”

Phong Việt Từ nói: “Khương Hoàn.”

Khương Hoàn cười cười, nói: “Đi khi khủng vô hồi, mà nay đã trả lại, A Việt, gọi ta Vọng Đình đi, ngươi trước đây là gọi như vậy.”

Phong Việt Từ nói: “Vọng Đình.”

Khương Hoàn nắm tay hắn đứng lên, nói: “Trong Vọng Nguyệt đồ bảo tồn một niệm, là ký ức thiếu niên của ta, đó là thời điểm ta gặp được A Việt lúc ban đầu. Ngươi xem cuốn 《Khương Đế truyện》kia chưa chắc chuẩn xác được bao nhiêu, nhóm tiểu tể tử Khương gia kia thiếu giáo huấn, bắt chước người ta vẽ loạn trên quần áo, sau khi rời khỏi đây lại thu thập bọn họ. Nhưng thật ra ngoại truyện, chó ngáp phải ruồi, cũng không biết vị tiểu bằng hữu nào viết.”

Biển máu tan đi, trời xanh không mây, hoàng thành cổ xưa phất đi bụi bậm, đường phố cũ nát trở nên sáng rọi, cung tường dựng lên, thành trì đổi mới, dần dần khôi phục phồn hoa ngày xưa.

Phong Việt Từ đã gặp qua là không quên được, tự nhiên nhớ tới trong sách ghi lại, nói: “Khương Đế sinh vào lúc hoàng triều mạt lộ?”

Khương Hoàn gật gật đầu, chỉ vào phía trước nói: “Đế hoàng Nhân gian, Khương thị vương triều, ngươi xem ——”

Chỉ thấy trên đại thụ trong cung tường, có một tiểu thiếu niên đang kiều chân nằm đến kiêu ngạo tùy ý, vô ưu vô lự mà hô hô ngủ, hồn nhiên không biết hết thảy sắp sửa phát sinh trong tương lai.