Nhầm Sư Tổ Thành Lô Đỉnh

Chương 7: Tiết thân

Vì làm côn ŧɦịŧ dưới thân có thể khôi phục nguyên dạng, Thẩm Lưu Ly chỉ có thể lại lần nữa mở ra hai chân để côn ŧɦịŧ thuận lợi để vào bên trong hoa huyệt.

Đau! Loại cảm giác xé rách mãnh liệt làm Thẩm Lưu Ly đau đớn muốn chết.

Rõ ràng nàng vừa nãy đã phá thân rồi. Vì cái hiện tại vẫn đau như vậy?

Côn ŧɦịŧ cực đại đem nhục huyệt căng đến gắt gao, nàng chỉ thoáng hoạt động một chút đã đau đến chau mày.

“Cây gậy hư… căng quá…”

Thẩm Lưu Ly đau đến nước mắt giàn giụa. Nhưng vì để làm cây gậy trong nhục huyệt sớm một chút mềm xuống, nàng chỉ có thể cắn răng vừa khóc vừa cưỡi côn ŧɦịŧ.

Bởi vì đau đớn quá mãnh liệt, Thẩm Lưu Ly không có cách nào đẩy nhanh tốc độ lên.

Nàng chậm rì rì mà cưỡi côn ŧɦịŧ lớn, qυყ đầυ dưới mỗi động tác của nàng thong thả mà cùng mỗi một tấc bên trong nhục huyệt triền miên cọ xát.

Thẩm Lưu Ly cưỡi lên xuống hai mươi mấy lần, đau đớn thế nhưng biến mất một cách kì tích. Thay vào đó lại là một loại cảm giác khó có thể miêu tả.

Hoa tâm giống như có một chút ngứa, lại có một loại chua xót nói không nên lời.

Nàng chỉ có thể mỗi một lần ra vào đều tránh một chút, không cho qυყ đầυ cùng hoa tâm cọ xát quá gắt gao.

Nhưng với tư thế hiện tại, dù cho Thẩm Lưu Ly cố tình không để hoa tâm cùng qυყ đầυ tiếp xúc, cũng khó tránh khỏi khiến qυყ đầυ đυ.ng phải điểm mẫn cảm khác ở nhục huyệt.

“A…”

Thẩm Lưu Ly muốn khóc, nhưng miệng lại phát ra thứ thanh âm nức nở nũng nịu mà nàng chưa từng nghe qua.

Thanh âm ấy mềm như nước. Thẩm Lưu Ly nghe được mình thế nhưng phát ra thanh âm như vậy nhịn không được đỏ bừng mặt.

Dần dần mà, sâu trong nhục huyệt bắt đầu tiết ra một ít chất lỏng không giống bình thường. Chất lỏng ấy dường như còn tỏa ra một chút hương hoa sen.

Có nó giúp bôi trơn, Thẩm Lưu Ly cưỡi côn ŧɦịŧ cũng dễ dàng hơn. Tuy rằng côn ŧɦịŧ lớn vẫn như cũ căng chặt khiến nàng rất khó chịu, giống như là muốn đem bụng nàng triệt để phá hư. Nhưng là trừ bỏ đau, nàng còn cảm nhận được một tia cảm giác thoải mái.

Loại cảm giác chua xót này làm Thẩm Lưu Ly nhịn không được cưỡi càng lúc càng nhanh. Qυყ đầυ vì vậy tất nhiên cũng cùng hoa tâm sâu bên trong cọ xát càng nhanh.

“A a a… quá nhanh…”

Thẩm Lưu Ly hét lên lên. Hoa tâm bị qυყ đầυ cọ xát đến càng ngày càng mãnh liệt. Nàng thậm chí cảm giác được ở sâu trong hoa huyệt dâng lên một cổ nướƈ ŧıểυ.

Tích cốc nhiều năm, Thẩm Lưu Ly chưa bao giờ có những cảm giác mạnh mẽ như thế, trong phút chốc gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng lên.

Nàng không thể để thứ dơ bẩn kia dính trên người đạo hữu được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Ly vội vàng chống hai sườn giường đá chuẩn bị đứng dậy. Cũng giống với lần đầu tiên, nàng không dám quá dùng sức mà đứng dậy, sợ côn ŧɦịŧ đem tiểu huyệt kéo hư. Chỉ có thể thong thả mà từ côn ŧɦịŧ lớn chậm chạp rút ra.

Gân xanh thô ráp trên côn ŧɦịŧ cọ xát với hoa tâm. Thẩm Lưu Ly đột nhiên cả người mềm oặt xuống, lại lần nữa nặng nề mà ngồi trở về.

Qυყ đầυ lao thẳng vào tận sâu trong hoa tâm, Thẩm Lưu Ly rốt cuộc khống chế không được chính mình. Nàng cả người run rẩy đến hét lên.

Hoa huyệt mẫn cảm không ngừng co rút lại, càng thêm dùng sức hút chặt côn ŧɦịŧ lớn. Sâu trong hoa tâm trào ra một cổ chất lỏng. Toàn bộ chất lỏng ấy theo qυყ đầυ cọ rửa chảy ra ngoài.

Sau khoảnh khắc cả người trống rỗng, Thẩm Lưu Ly hoàn toàn choáng váng. Nàng sao lại có thể cưỡi côn ŧɦịŧ của đạo hữu đến tè ra quần chứ?

“Thực xin lỗi, ta không phải cố ý tiểu ở trên người của ngươi. Ta hiện tại liền giúp ngươi rửa sạch sẽ.”

Thẩm Lưu Ly áy náy mà nói. Nàng cúi đầu nhìn nơi hai người vẫn đang kết hợp, nhưng không thấy nướƈ ŧıểυ màu vàng nhạt. Ngược lại có một ít chất lỏng trong suốt thoảng mùi hương hoa sen.

Nhìn đến thứ này, mặt Thẩm Lưu Ly mặt nháy mắt đỏ hoàn toàn. Căn cứ theo những thoại bản nàng từng đọc, đây hình như là nàng tiết thân. Chứ không phải nướƈ ŧıểυ.

Cũng còn may đạo hữu đã qua đời lâu, nếu không mặt nàng thật muốn ném hết mất.

Nhưng Thẩm Lưu Ly không chú ý tới, khóe miệng nam nhân trên giường đá vào lúc nàng tiết thân trừu lên một đường cong thật khẽ.