Editor: Cố Khanh
Hâm Kỳ cởϊ áσ trên, lộ ra thân thể thon chắc của tuổi thiếu niên. Bởi vì thời gian dài luyện tập Tae Kwon Do, hơn nữa bồi Hâm Quả đánh cầu suốt một kỳ nghỉ hè, Hâm Quả đột nhiên phát hiện, thân thể trước mắt cô tuy rằng còn ngây ngô, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra một loại quái dị, sự gợi cảm đan xen giữa non nớt cùng thành thục.
Động tác của Đào Hâm Kỳ cũng không ngừng lại, hắn kéo quần xuống, lộ ra qυầи ɭóŧ màu xám đậm bên trong. Hâm Kỳ mặc chính là một cái quần ngủ ngắn, dưới ống quần rộng thùng thình là cẳng chân vừa trắng vừa thon dài, hiện tại chiếc quần ngủ này đang treo lủng lẳng ở đầu gối hắn. Bởi vì sự di truyền gien được trời ưu ái của nhà họ Đào, mặc kệ hắn làm ra động tác nào, nhiều nhất cũng chỉ là làm hắn nhìn sắc tình lại cấm dục thôi.
“Ưm, muốn xem phía dưới không……” Lông mi Đào Hâm Kỳ rũ xuống, lỗ tai xuất hiện một mạt ửng hồng, “Giống những gì lão sư dạy trong tiết sinh lý không?”
Gần một nửa khuôn mặt của Đào Hâm Quả đều vùi vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, cô quẫn bách đến hận không thể mở cửa chạy đi. Nhưng biểu tình của Hâm Kỳ quá đứng đắn, ánh mắt quá đạm nhiên, cô chỉ có thể thuyết phục chính mình là đang thảo luận việc học với em trai, mà không phải đang nói việc làm người thẹn thùng…… Tuy rằng, mặt cô sớm đã hồng cực kỳ.
Bất tri bất giác, Đào Hâm Kỳ ngồi cách cô càng lúc càng gần. Hắn đem tấm chăn hơi mỏng kia ném qua một bên, tay cũng từ vạt áo của Đào Hâm Quả chui vào trong. Bởi vì đi ngủ, cho nên Hâm Quả không có mặc nội y, việc này lại tiện cho Hâm Kỳ, hắn chỉ cần kéo vạt áo lên trên một chút, vòng eo mềm mại cùng cặρ √υ' đẫy đà của thiếu nữ liền bại lộ trong không khí.
Hâm Quả rùng mình một cái, bả vai nhịn không được co về phía sau, lại bị Hâm Kỳ chặn mất đường lui. Hâm Kỳ cúi đầu, nghiêm túc nói: “Đây là vυ' nga, về sau sẽ cho tiểu sinh mệnh ăn. Tuy rằng ở tiết sinh lý có xem qua ảnh chụp, nhưng mà chị ơi, chị không cảm thấy vυ' của chị cùng mấy cái trong ảnh chụp không giống nhau sao?”
Đào Hâm Quả cuộn chân lên, lúc này mới phát hiện Hâm Kỳ đang ngồi ở giữa chân cô, cho dù cô có cuộn lại như thế nào, cũng chỉ có thể trốn vào trong lòng Đào Hâm Kỳ.
Lời nói thô tục làm mặt cô càng đỏ hơn, cũng làm tim cô đập nhanh như sấm. Trong đầu giống như có thứ gì hư rồi, đôi mắt cô ẩm ướt mà nhìn Đào Hâm Kỳ, giống nai con đang sắp chết xin tha, “Sao lại…… Không giống nhau?”
Đào Hâm Kỳ nhéo đầṳ ѵú của Hâm Quả, nhẹ nhàng vân vê, viên thịt mềm mại phía trên liền cứng lên, một cổ ngứa ý lập tức từ ngực chạy đến giữa hai chân, làm cô vô pháp ức chế mà phát ra một tiếng nhẹ suyễn.
Giọng Hâm Kỳ bình tĩnh, “Màu sắc quá phấn, hơn nữa thực nhỏ. Sao có thể giống mấy cái trên hình ảnh đâu?”
Hắn cúi đầu, ngậm lấy đầṳ ѵú Hâm Quả. Hâm Quả sợ tới mức giơ tay để ở trên đầu Hâm Kỳ, cả kinh nói: “Đừng!”
Giây tiếp theo, viên thịt mềm mẫn cảm kia cũng đã bị ngậm vào khoang miệng ấm áp của Hâm Kỳ, hắn ngậm vào miệng ăn rồi, mới hút đầṳ ѵú hàm hồ nói: “Hơn nữa rất thơm nha. Sao chỗ nào của chị cũng thơm vậy?”
Hâm Quả sắp điên rồi, lần trước lúc Hâm Kỳ ngậm đầṳ ѵú của cô, cô không có loại phản ứng này, sao mới qua nửa năm, liền động tác phun ra nuốt vào đơn giản như này, cũng làm cô thoải mái đến chân đều mềm?
Hâm Kỳ là em trai cô a, sao cô có thể……
Đào Hâm Kỳ căn bản không cho cô cơ hội tự hỏi cùng cự tuyệt, hắn ôm Hâm Quả từ phía sau, đặt cô nằm thẳng ở trên giường, sau đó, ôn nhu lại cường thế mà kéo quần Hâm Quả xuống.
“Đừng, Hâm Kỳ, xin em……” Giọng Hâm Quả mang theo khóc nức nở, nói một ít lời tới cả chính mình cũng không hiểu, “Không cần, chị…… Chị sợ.”
“Quả Quả ngoan, đừng sợ. Em chỉ nhìn một cái, sẽ không làm gì đâu.”
Rốt cuộc bỏ đi qυầи ɭóŧ nhỏ bằng ren mỏng manh của thiếu nữ, một sợi chỉ bạc dính ở trên vải dệt cũng bị kéo dài khi qυầи ɭóŧ đi xa. Hắn tách chân Hâm Quả ra, âm mao màu đen thưa thớt cùng huyệt khẩu nho nhỏ màu hồng sắp chuyển thành màu đỏ bại lộ ở trước mắt hắn.
Đào Hâm Kỳ ngừng thở, cơ hồ sắp kìm nén không được con dã thú trong lòng. Muốn lâu lắm, hắn vô số lần mơ thấy hắn tàn nhẫn mà lột qυầи ɭóŧ của Đào Hâm Quả xuống, bẻ hai chân không ngừng giãy giụa của cô ra, hạ thấp eo hung hăng tiến vào thao cô, lạnh mặt nhìn cô ở dưới thân hắn khóc thút thít cầu xin……
Hắn ngẩng đầu, chuyên chú mà nhìn gương mặt giống y đúc mình của Đào Hâm Quả, nhìn đôi mắt đáng thương hề hề của cô lã chả chực khóc, nhìn đôi môi mím chặt của cô, nhìn cằm nhỏ tuy yếu ớt nhưng lại quật cường của cô.
Đào Hâm Kỳ hít vào một hơi thật sâu, lại thong thả thở ra. Hắn đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Chị, em thật sự ngượng ngùng xem, nếu không chị nhìn của em đi.”
Hắn mặc lại quần cho Đào Hâm Quả, lại giúp cô lấy chăn về, hào phóng mà kéo qυầи ɭóŧ của mình xuống.
Thật ra Hâm Quả không muốn nhìn lắm, nhưng lại cảm thấy Hâm Kỳ đã nhìn hết của cô, cô không nhìn lại của hắn, giống như thực lỗ.
Cô giống mô giống dạng mà véo véo ngực của Hâm Kỳ, ghét bỏ nói: “Thật bằng phẳng. Ngực nam sinh thật xấu, cái gì cũng không có.” Xoa bóp đầṳ ѵú của Hâm Kỳ, nói: "Nhìn đi, nhỏ như vậy, khó trách muốn đem việc cho con bú giao cho nữ tính.”
Tiếp theo, mới đỏ mặt cúi đầu. Cô một chút cũng không ngượng ngùng, ngược lại còn cảm thấy tò mò.
Cây gậy của Hâm Kỳ đứng lên, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thiếu niên còn chưa phát triển hoàn toàn, cho nên cũng không làm người khác cảm thấy dữ tợn, nhan sắc nhàn nhạt, giống như ngọc thạch.
“Cùng ảnh chụp……” Kỳ thật Đào Hâm Quả căn bản chưa thấy qua hình ảnh gì cả, nhưng thua người không thua trận, cô không thể cho Đào Hâm Kỳ biết kỳ thật cô còn đơn thuần hơn cả hắn, “Ừm, giống nhau a. Không có gì hiếm lạ.”
Hâm Kỳ nén cười, sự sủng nịch trong mắt khi hắn nhìn Hâm Quả thật sự có thể ngọt chết người.
…… Rất thích, thật sự rất thích. Làm sao bây giờ, nếu có một ngày Đào Hâm Quả không còn bên cạnh hắn, hắn thật sự sẽ điên mất.
Bộ dạng cây gậy kia của Đào Hâm Kỳ một chút cũng không làm người cảm thấy phản cảm, vì thế Đào Hâm Quả lăn qua lộn lại chơi thật lâu, tên chủ nhân là Hâm Kỳ này còn cổ vũ cô, nhẹ giọng ở bên cạnh giảng giải kết cấu. Hơn nửa ngày, Hâm Quả mới phản ứng lại đây, chần chờ nói: “…… Sao nó vẫn luôn cứng như vậy a?”
Bởi vì nó thích em nha, đồ ngốc.
-----